Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 233: Đánh bạc




Nhiễm Nhan đã đại khái đoán ra được, nàng không quen biết Bùi Cảnh, Nhiễm Mỹ Ngọc cũng hơn phân nửa sẽ không có khả năng nhận thức.


Ngày ấy, Bùi Cảnh ở bên ngoài noãn các nhìn thấy Nhiễm Vận cùng Nhiễm Mỹ Ngọc, nhìn từ sau lưng, hai người tư thái yểu điệu, bởi vậy dùng kế lừa các nàng quay đầu lại, để nhìn thử mặt, Nhiễm Vận không mắc mưu, mà Nhiễm Mỹ Ngọc lại vô ý để bị nhìn được.


Trình phủ chính là thế gia quyền quý, thiệp mời tới buổi yến hội xem mắt của Trình Tình Nhi được phát đến tay mấy gia đình bình dân, hoàn toàn bởi vì lần yến hội đó là do một tay Bùi Cảnh xử lý, hắn tính toán lại dâng cho Thái Tử một vị mỹ nữ, nhân cơ hội này tìm kiếm những nương tử thân phận không cao nhưng có chút tu dưỡng. Thị tỳ do hắn xếp vào, nói cho hắn Nhiễm thị Thập Thất Nương là đẹp nhất, khi Tô Phục đi lạc vào mai viên, mọi người chạy ra xem náo nhiệt, hắn thấy dung mạo của Nhiễm Nhan, cảm thấy đẹp thì có đẹp, có điều biểu tình mặt than kia làm người khác không sinh ra nổi dục vọng gì.


Nhưng đến lúc trở về thành, xa xa thấy rất nhiều nương tử đang chơi ném tuyết, đám bọn họ là nơi nào nhiều nữ nhân thì nhào đến nơi đó, kết quả lại thật sự nhìn thấy nụ cười làm vạn vật trở nên ảm đạm của Nhiễm Nhan.


Lúc ấy, cả hắn cũng nhịn không được mà tim đập thình thịch, cho nên mới không kìm nổi, định phái người đột nhập vào phủ bắt người. Vừa gặp ngay lúc hắn nhận được tin từ Lý Khác, nói gần Nhiễm phủ có ám vệ của Tiêu Tụng, để hắn nghĩ cách dẫn dụ bọn họ rời đi. Bùi Cảnh không biết mục tiêu của Lý Khác cũng là Nhiễm Nhan, nên cảm thấy đây là một công đôi việc, liền định thời gian, hưng phấn mà đi đoạt người.


Kết quả người lại bị Lý Khác cướp đi mất, hại hắn tiếc hận mất một thời gian.


Không có Nhiễm Nhan, trong lúc vô tình lại phát hiện Nhiễm Mỹ Ngọc, tuy rằng là diễm lệ thường thấy, nhưng cũng đích xác làm người khác động tâm, lấy tới bù vào là vừa đẹp. Khi lén lút nghe ra được thân phận Nhiễm Mỹ Ngọc cũng không cao, cho nên thừa dịp Nhiễm Mỹ Ngọc đi nhà xí liền bắt lấy nàng ta.


Nhiễm Mỹ Ngọc vô cùng hoảng sợ, nàng ta không muốn bị mang đi làm ngoạn vật, trong lúc ra sức giãy giụa, chân không biết đá vào thứ gì, tuy rằng rất đau, lại làm đầu óc nàng ta bình tĩnh lại một chút, dưới tình thế cấp bách liền nói cho Bùi Cảnh là nàng ta có một tỷ tỷ rất đẹp, tuyệt đối đẹp hơn nàng ta rất nhiều, bản thân nàng ta không thích tỷ tỷ mình, có thể giúp hắn làm nội ứng.


Bùi Cảnh vừa nghe liền có hứng thú, sai người đi tra.


Cái gọi là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, không nghĩ tới tỷ tỷ này lại là Nhiễm Nhan. Nếu đã đưa tới cửa, hắn còn không nắm chắc cơ hội, quả thực là phải xin lỗi duyên phận này.


Nhiễm Nhan xách đèn tứ giác đặt ở trên giường, chiếu sáng xung quanh. Nhiễm Mỹ Ngọc lúc này cả sức lực để khóc cũng đã cạn.


Vừa lúc Nhiễm Nhan có thể giải phẫu không chút trở ngại, nàng hạ mê dược làm tê mỏi đầu dây thần kinh, cảm giác đau của Nhiễm Mỹ Ngọc đã bị trì độn, trên dao còn có lau ma phí tán, bạch điệp bố dùng để lau máu chảy ra cũng có ma phí tán, Nhiễm Mỹ Ngọc có thể cảm thấy đau, nhưng cảm giác đau này đã bị giảm tới tám chín phần, còn dư lại một chút kia, cũng không đến mức làm nàng ta chịu không nổi.


Con dao trong tay Nhiễm Nhan được sử dụng vô cùng thuần thục, từng chút một mà tách ra làn da cùng cơ thịt bên dưới.


Nhiễm Nhan hơi nhíu mày, hạ đao trên người sống, so với trên người chết khó hơn nhiều, con người sau khi chết máu sẽ phân giải thẩm thấu vào cơ thịt và làn da, qua một thời điểm nhất định, đến lúc hạ đao thì chỉ còn rất ít máu chảy ra, mà người sống thì toàn thân đều đầy kín những mạch máu li ti, một đao đi xuống là máu tươi đầm đìa, cho nên chỉ có thể vừa dùng bạch điệp bố thấm máu, vừa tỉ mỉ cắt sâu xuống, hơn nữa tầm nhìn không tốt, nên tốc độ của nàng so với tình huống bình thường chậm hơn rất nhiều.


"Buông tha cho ta, ngươi muốn cái gì cũng được...a gia ta mẹ ta cái gì cũng sẽ cho ngươi." Thanh âm Nhiễm Mỹ Ngọc nhỏ bé yếu ớt hầu như không thể nghe thấy.


Nhiễm Nhan đang chuyên chú với con dao trong tay, cẩn thận tránh đi mấy động mạch hơi lớn một chút, cứ như vậy, mà lượng máu chảy ra vẫn nhiều, chỉ có thể không ngừng dùng bạch điệp bố trên tay thấm đi, mới có thể miễn cưỡng không bị làm thành huyết nhục mơ hồ.


Nhiễm Mỹ Ngọc tận mắt nhìn thấy da thịt mình từng chút một bị cắt ra, sau khi máu được lau đi còn có thể nhìn thấy rõ thịt bên trong, loại khủng hoảng này, so với nhìn chính mình hư thối càng thêm đáng sợ. Ngay cả hán tử giết qua người thấy qua máu như Trang Doãn cũng mấy lần muốn tự sát, thì khỏi phải nói đến Nhiễm Mỹ Ngọc một nương tử cả giết gà còn chưa được thấy qua!


Thời gian cứ một chút một chút mà trôi qua, dược tính trong thân thể Nhiễm Mỹ Ngọc từ từ tan đi, nàng ta có thể cảm giác rõ ràng sự ghê tởm từ con dao lạnh băng đang cắt ra làn da mình.


Nhiễm Nhan phát hiện nàng ta muốn giãy giụa, trầm giọng nói: "Chỗ này có một thứ gọi là động mạch cánh tay, ngươi mà còn lộn xộn, ta không cẩn thận cắt phải, thì chỉ còn đường chết."


Nhiễm Mỹ Ngọc ngơ ngẩn, một cử động cũng không dám, nàng ta bị kích thích đến chết lặng, đầu óc lại có chút thanh tỉnh, nghe ra Nhiễm Nhan có vẻ cũng không phải là muốn mạng của nàng ta, không khỏi tràn ngập hy vọng, hỏi: "Ngươi sẽ không giết ta, có phải hay không?"


"Ta nếu muốn giết ngươi, ít nhất có mấy ngàn cách làm ngươi chết mà thần không biết quỷ không hay, nhưng bởi vì quan hệ huyết thống cực kỳ bé nhỏ, ta nguyện ý cho ngươi thêm một cơ hội." Nhiễm Nhan chuyên chú vào động tác trên tay, trong miệng lại nói: "Có phải cảm thấy ta rất thiện lương hay không?"


Thiện lương? Nhiễm Mỹ Ngọc coi nàng như lệ quỷ rắn rết, hiện giờ nghe hai chữ đó, quả thực cảm thấy là trò cười lớn nhất trên đời này.


"Đừng cao hứng quá sớm, còn chưa xong đâu." Nhiễm Nhan không biết nói đùa, cho nên nàng nói mình thiện lương, chính là thật tình cảm thấy mình thiện lương.


Trong lòng nàng, Bùi Cảnh là người khởi xướng, thì phải chết không thể nghi ngờ, Nhiễm Mỹ Ngọc là tòng phạm, cho nên Nhiễm Nhan liền đánh một canh bạc khổng lồ. Lần đầu tiên nàng lột người sống, lại dùng ngọn đèn dầu tối tăm như thế, nếu may mắn thành công, thì coi như Nhiễm Mỹ Ngọc mạng lớn, cũng thuận tay để nàng ta về sau không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu xui xẻo mà cắt phải động mạch cánh tay, Nhiễm Nhan chỉ xách đến đây có một con dao, cũng không có điều kiện cứu giúp.


Ở mặt trong cánh tay có một cái động mạch chủ, gọi là động mạch cánh tay, chứa lượng oxy cực cao, một khi cắt vỡ, có thể nhanh mà dữ dội hơn so với cắt cổ tay tự sát. Mục tiêu lần này của nàng, chính là tìm cái động mạch này đem bóc tách ra đến mức độ mắt thường có thể nhìn thấy.


Ánh sáng tối tăm, huyết nhục mơ hồ, Nhiễm Nhan thật tình là không có gì nắm chắc là dưới tình huống ác liệt như vậy lại không cắt phải cái động mạch kia, tính ra thì sâu trong nội tâm nàng vẫn có khuynh hướng giết Nhiễm Mỹ Ngọc.


Nhiễm Mỹ Ngọc không cam lòng, nhưng lại không dám giãy giụa, vạn nhất đúng như lời Nhiễm Nhan, cái thứ gì kia bị cắt qua thì làm sao bây giờ? Nỗi sợ hãi cực độ cùng xúc cảm ghê tởm khi da thịt bị cắt ra, đem nàng ta đẩy đến bên bờ vực sắp hỏng mất, nếu được quay lại, nàng tình nguyện đi làm sủng nô cũng tuyệt đối không muốn phải trải qua chuyện như vậy nữa!


"Coi như ngươi mạng lớn." Nhiễm Nhan đã thấy động mạch cánh tay.


Từ lúc đến đây cho tới giờ, đã qua gần một canh giờ.


Đúng lúc này, bên ngoài có ánh sáng, có bóng dáng nữ tử nâng đèn lồng chiếu lên cửa sổ đóng kín, đang đi về hướng cửa chính. Trong lòng Nhiễm Mỹ Ngọc mừng rỡ, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ chọc giận Nhiễm Nhan, nàng đơn giản đẩy luôn tới kết cục cá chết lưới rách thì làm sao?


Nhiễm Nhan căng thẳng thần kinh, lau sạch con dao, bỏ vào trường tiêu trong tay áo. Rồi sau đó nhanh chóng lấy ra một cái bình sứ màu đỏ, rút từ đai lưng ra một cây ngân châm, nhúng vào trong bình sứ.