Gần đến trưa, những phụ nhân này đều là người hữu lễ, biết được khi yến hội sắp bắt đầu, sẽ có người tới thỉnh các nàng, nên cũng thôi không quấn lấy Nhiễm Nhan nữa, ai nấy đều tìm chỗ ngồi xuống nghỉ một chút.
Mà Nhiễm Nhan đã nói đến miệng khô lưỡi khô, sau khi uống hết hai chén nước, mới đỡ một chút.
May mà lần giao tế này cũng không khó khăn giống như trong tưởng tượng, Nhiễm Nhan chỉ cần nói về chút lý luận tri thức, giống như giải thích kết quả giải phẫu với tổ Hình trinh, không cần nói mấy chuyện nhà. Nàng hiện tại sâu sắc cảm nhận mình đi theo con đường này là quá anh minh rồi!
Trước buổi trưa chừng hai khắc, có thị tỳ tới báo, lão phu nhân tới.
Mọi người vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Nhiễm Nhan đứng xen lẫn trong trong đám người nhìn ra. Ánh sáng ở cửa tối lại, đi đầu là một lão nhân tóc bạc như cước đang được hai thị tì đỡ vào, da của lão phu nhân rất trắng, mái tóc bạc trắng được chải thành một búi tóc thấp, bên trên cài một cây thoa ngọc như ý màu xanh sẫm, một thân áo lụa nâu sẫm thêu chữ thọ bằng tơ vàng, tuy làn da trên mặt đã lỏng lẻo đến lợi hại, quầng mắt cũng đã có mấy đốm đồi mồi màu nâu nhạt, nhưng nhìn cả người vẫn vô cùng sạch sẽ lịch sự tao nhã.
"Lão phu nhân, trời này rất lạnh, ngài như thế nào lại tự mình tới?" ngoài dự kiến của Nhiễm Nhan, người lên tiếng chào đón đầu tiên lại là Thượng Quan thị!
Mới vừa rồi nàng ta ngồi một mình ở đây, cũng không có bao nhiêu người lại chào hỏi, địa vị thoạt nhìn cũng không cao lắm. Tiếp theo đó, lại có thêm mấy vị phu nhân bước ra nghênh đón, rôm rả hàn huyên, hoặc cố ý hoặc vô tình mà trò chuyện với nữ tử mặc áo váy giao lãnh màu tím bên cạnh.
Nhiễm Nhan cẩn thận đánh giá nữ tử này, dung sắc trên trung bình, trên mặt cũng đắp một tầng phấn trắng, nhưng nhìn cũng không quá dày nặng, khí độ nhã nhặn lịch sự, cử chỉ đoan trang đại khí, đối đãi với tất cả mọi người đều dùng nụ cười ôn hòa như nhau, nhưng lại không làm người ta cảm thấy nàng dễ thân cận.
"Vị kia là Ngụy Vương Vương phi, là nữ nhi của Công Bộ Diêm Thượng thư." La thị dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy giới thiệu sơ qua thân phận người nọ.
Thê tử của Ngụy Vương Lý Thái? Nhiễm Nhan không khỏi nhìn thêm vài lần.
Lý Thái nho nhã thích văn học, tài hoa hơn người, phối với một Vương phi đoan trang nhã nhặn như vậy, cũng rất thích hợp.
Những phu nhân tương đối có thân phận lần lượt từng người đều đi qua chào hỏi lão phu nhân, giống như La thị thì lại không thích hợp bước lên bái kiến, nếu không, trong phòng này ít nhất cũng có trăm người, chờ từng người chào xong thì trời cũng tối mịt.
Còn về chuyện nhận thân, Nhiễm Nhan cảm thấy chắc là không thể nhận với lão phu nhân, thê tử vĩnh viễn sẽ không thích tiểu tam của trượng phu, thử nghĩ mà xem, có chủ mẫu nào sẽ thích thiếp thất? Càng khỏi nói tới nữ nhi của nữ nhi* của thiếp thất, cùng bà lại càng không có nửa điểm quan hệ. Bởi vậy vẫn phải tìm nơi đột phá từ chỗ Trịnh Nhân Thái, mặc kệ tình cảm của hắn và thứ muội như thế nào, tốt xấu gì cũng cùng một cha sinh ra, hơn nữa lúc trước khi gả ra ngoài, Trịnh thị thu một mẻ lớn tiền hạ sính, kiểu gì cũng phải niệm chút tình, nếu không cũng sẽ không khơi khơi mà để Nhiễm Bình Dụ dựa thế nhiều năm như vậy.
*cô Nhan là con-của-con-của thiếp thất, ý là tới level cháu của thiếp thất luôn rồi
Quan trọng hơn là Nhiễm Nhan biết lão phu nhân thích người văn nhã hảo thi thư, vô cùng coi trọng lễ nghĩa.
Nghĩ tới nghĩ lui, đến khi thọ lễ của mấy phu nhân kia đều đã dâng hết lên, Nhiễm Nhan lại chậm chạp không có động tĩnh, La thị lại lần nữa kéo ống tay áo nàng, nhưng Nhiễm Nhan vẫn bất vi sở động.
Chờ đến khi lão phu nhân nói sắp khai yến, mời mọi người cùng nhau ra yến thính, La thị mới kéo Nhiễm Nhan qua một bên, biểu tình có chút bực bội, "Sao lại không lên?"
Nhiễm Nhan không đáp mà hỏi ngược lại: "Thím, nếu nữ nhi của nữ nhi của thiếp thất Tam thúc, sau một thời gian thật lâu chưa từng liên hệ, bỗng nhiên tới nhận thân, ngài sẽ nghĩ như thế nào? Rồi sẽ làm như thế nào?"
La thị nhất thời á khẩu không trả lời được, công phu ngoài mặt bà đương nhiên làm được thỏa đáng, sẽ không để người khác nói ra một câu nhàn thoại nào, nhưng trong lòng thì chưa chắc là cao hứng. Hơn nữa lại phô trương thân thế trước mặt bao nhiêu người như vậy, cứ như có ý ép bức cho người ta không thể không nhận thân, có thể cảm thấy vui vẻ mới lạ.
"Đúng là đã xem nhẹ điểm này." Thời điểm La thị thương lượng với Nhiễm Bình Dụ, chỉ thương lượng chuyện tặng lễ, Nhiễm Bình Dụ vô cùng tín nhiệm mà giao toàn bộ chuyện tặng lễ cho bà để bà nhắc nhở Nhiễm Nhan.
La thị lúc đầu chỉ nghĩ để Nhiễm Nhan có cơ hội chúc thọ, lại không đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, hiện tại nhớ tới mới cảm thấy đúng là không thỏa đáng lắm. Nói cho cùng, quan hệ này phân rõ đích thứ, lại còn cách đến hai đời, có chút xa, nói câu không dễ nghe, người ta chưa chắc đã muốn nhận thân thích, người khác nhìn vào sẽ cho là thân thích này đơn phương muốn leo lên, hoặc là có phẩm đức không tốt, mà sẽ không chỉ trích Trịnh thị.
"Thím nếu thấy được, không bằng đem hạ lễ coi như những lễ vật bình thường khác, giao cho quản gia nơi đó, đăng ký thân phận và tên người tặng lễ là xong." Lúc Nhiễm Nhan mới vào cửa đã thấy quản gia đang thu danh mục quà tặng, có gã sai vặt ở bên cạnh đem danh mục quà tặng đăng ký vào danh sách.
Ánh mắt La thị sáng lên, bọn họ biết lão phu nhân thích chữ của Vương Hi Chi, người của Trịnh phủ càng rõ hơn, phúc tự này nhất định sẽ được đưa đến trước mặt lão phu nhân.
Nhưng mắt thấy mọi người đang dần dần rời đi, La thị lại không thể tự mình bồi Nhiễm Nhan, để hai đứa nhỏ Nhiễm Mỹ Ngọc và Nhiễm Vận ngồi một mình, dù là Nhiễm Vận cũng không nhất định hiểu hết quy cũ trong đó.
"Để a Vận đi với ngươi đi, bất quá các ngươi cần phải chạy nhanh một chút, đừng chờ đến yến tiệc bắt đầu rồi mới quay lại." La thị dặn dò.
Tây viện đi đến tiền viện cũng không xa, đi nhanh một chút thì đi về chỉ cần mất thời gian khoảng một chén trà nhỏ. Nhiễm Vận quen đường, liền cùng Nhiễm Nhan vội vàng đi ra tiền viện.
Lúc này vừa lúc là thời điểm quan viên hạ triều, thời gian nghỉ giữa trưa, rất nhiều quan viên đều nhân cơ hội này tự mình đến tặng lễ, càng có những người đặc biệt xin nghỉ hôm nay để đến đây mừng thọ. Lúc Nhiễm Nhan cùng Nhiễm Vận quay lại tiền viện, liền thấy ở cửa toàn bộ triều thần với đủ màu quan phục, bọn họ có lẽ là vừa hạ triều, không kịp thay quần áo, đã vội vàng tới.
Đột nhiên thấy nhiều trọng thần triều đình như vậy, luôn hoạt bát nhanh nhẹn như Nhiễm Vận cũng có chút luống cuống, quay đầu hỏi Nhiễm Nhan: "Làm sao bây giờ?"
"Ngươi ở chỗ này chờ ta." Tình huống nào Nhiễm Nhan chưa thấy qua? Bất quá là mấy vị quan lớn mà thôi, tò mò thì có, chứ không đến mức luống cuống.
Nhiễm Vận gật đầu.
Nhiễm Nhan rút lễ vật đã gói tốt từ tay áo ra, bước về phía quản gia, đem đồ vật giơ ra trước mặt hắn, "Đây là thọ lễ nhi tặng cho lão phu nhân, thỉnh ngài chuyển giao giúp."
Quản gia kia là một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi, dáng người cường tráng ngạnh lãng, thoạt nhìn như người tập võ, hắn ở chỗ này nguyên buổi sáng thu danh mục quà tặng, mà chưa gặp qua nương tử nào lại đây, còn đem lễ vật trực tiếp giơ ra trước mặt hắn.
Dừng một chút, hắn hỏi: "Không biết nương tử có viết danh mục quà tặng không?"
Nhiễm Nhan nói: "Không viết, nhưng lễ vật của ta không nhiều lắm, chỉ một món này, nếu cần phải có danh mục quà tặng, thỉnh cho ta mượn giấy bút dùng một chút."
Trọng thần triều đình ở đây nhiều như vậy, quản gia lại thấy Nhiễm Nhan không có chút e sợ, trong lòng cũng ẩn ẩn sinh ra vài phần thưởng thức, lại thấy nàng có khí độ không tầm thường, liền ra lệnh cho gã sai vặt bên cạnh đưa giấy bút cho nàng.
Nhiễm Nhan cất đồ vật vào túi, mới khom người nâng bút viết danh mục quà tặng.
Triều thần bên kia cũng chú ý đến tình hình bên này, mà Tiêu Tụng vừa mới vào cửa không lâu, còn cười toe toét mà nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng.
Quản gia nhìn đồ vật Nhiễm Nhan coi như bảo bối trong tay, liền chồm lại gần nhìn nội dung nàng viết, vừa nhìn thấy không khỏi kinh ngạc lên tiếng, "Khoái tuyết thời tình thiếp?"
"Ở đâu có 'Khoái tuyết thời tình thiếp'?" một thanh âm già nua hơi gấp gáp vang lên, một thân áo bào tro tập tễnh bước ra.