Nói vài câu, không khí giữa hai người đã hòa hoãn một chút. Cảm xúc của hai người lúc tới thì sóng ngầm mãnh liệt, lúc đi lại vân đạm phong khinh, không quá thời gian nửa chén trà nhỏ, lại trở về một mảnh trời trong nắng ấm.
Tiêu Tụng một thân quan phục màu đỏ, rõ ràng là mang tư thái làm việc công, bởi vậy chỉ báo thân phận, người gác cổng kia để một gã sai vặt dẫn bọn họ đi thẳng vào trong viện, mà không theo trình tự đãi khách bình thường.
Cùng lúc đó, có một gã sai vặt khác đi trước để thông tri cho chủ nhân bọn họ.
Xuyên qua một cái tiểu viện, còn chưa bước lên con đường mòn, đã ngửi thấy mùi hương hoa mai thanh đạm.
Càng đi về phía trước, hương khí càng nồng đậm. Thẳng đến khi trước mắt xuất hiện một vùng hoa hồng mai lóa mắt, Tiêu Tụng không khỏi nhìn Nhiễm Nhan cười đầy ý vị.
Mặt Nhiễm Nhan nóng lên, oán hận trừng hắn một cái. Người này thật sự là quá xấu xa rồi, làm bộ nghiêm trang an ủi nàng, nhưng lại không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể trêu chọc nàng, biểu tình ý vị kia của hắn, có thể so với nói ra vài câu châm chọc còn muốn làm người ta nghẹn hơn!
Nhiễm Nhan mang một bụng hờn dỗi, đi theo gã sai vặt xuyên qua rừng hoa mai.
Vừa mới thấy một góc đình nửa ẩn nửa hiện ở trong rừng mai, liền nghe được tiếng đàn thanh nhã, làn điệu tràn đầy vẻ thanh thản đạm nhiên, mang theo tiêu sái tùy ý như mây cuộn mây tan, nghe tiếng đàn mà biết nhã ý, tính tình người đánh đàn như hiện ra trước mắt.
Nhiễm Nhan tuy không hiểu âm luật lắm, nhưng cảm giác vui vẻ tự do này, vẫn có thể cảm thụ một chút.
Vòng qua một cái chỗ ngoặc, thì nhìn thấy một cái đình lục giác có màn trúc buông xung quanh, bên trong ngoại trừ một tịch một cầm đặt ở giữa đình, không có bất luận bài trí gì khác.
Người đánh đàn mặc một bộ thanh y tay rộng, dáng người cao gầy, màn trúc nửa rũ che khuất khuôn mặt hắn, Nhiễm Nhan chỉ có thể thấy dáng người mảnh khảnh của hắn cùng với những ngón tay trẳng trẻo thon dài.
"Lang quân, Tiêu Thị lang tới chơi." Gã sai vặt đứng dưới hành lang lên tiếng đánh gãy tiếng đàn.
Ngón tay đẹp đẽ nhẹ nhàng ấn trên dây đàn, người lại không đứng dậy đón, chỉ có thanh âm ôn nhã hữu lễ vang lên, "Tiêu Thị lang mời vào."
Tiêu Tụng không hề biểu hiện ra một chút gì không vui, duỗi tay vén màn lên, để Nhiễm Nhan cùng hắn bước vào trong đình.
Vừa bước vào trong đình, ánh mắt Nhiễm Nhan trước tiên dừng trên dung mạo người này. Có lẽ là hình ảnh mới vừa rồi quá mức tốt đẹp, nên Nhiễm Nhan kỳ vọng hơi cao, giờ nhìn thấy cũng không cảm thấy kinh diễm. Diện mạo của Sài Huyền Ý chỉ có thể xem như trung đẳng, gương mặt hơi gầy, hẹp dài, ánh mắt đầu tiên khi thấy hắn, chỉ cảm thấy người này bộ dáng cũng không tồi, nhưng khí chất toàn thân phong độ trí thức cùng ẩn sĩ tiêu dao tự tại kết hợp đến quá tốt, nên có sức hấp dẫn khó tả.
Trước kia Nhiễm Nhan thấy trên sách sử tả Ngụy Tấn phong lưu, còn không hiểu lắm, nhưng thấy Sài Huyền Ý xong thì đã nghĩ, phong thái Ngụy Tấn, nên là như thế.
Sài Huyền Ý cũng đã nhận thấy ánh mắt Nhiễm Nhan, trên mặt mang ý cười ấm áp ngẩng đầu lên, lúc vừa thấy dung mạo của Nhiễm Nhan, trên mặt có chớp mắt kinh ngạc, nhưng chợt tiêu tán trong nụ cười, gật đầu thi lễ với nàng.
Nhiễm Nhan cũng hơi khom người.
Gã sai vặt nhanh nhẹn trải hai tấm chiếu trên đất, Sài Huyền Ý nói: "Hai vị, mời ngồi."
"Sài lang quân thật là tao nhã." Tiêu Tụng vén áo choàng choàng lên ngồi xuống tịch.
Sài Huyền Ý mỉm cười, liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, ánh mắt mới chuyển qua mặt Tiêu Tụng, "So với Tiêu Thị lang, hành vi cỡ này của tại hạ có thể đã lỗi thời rồi."
Giọng điệu mang ý trêu chọc rất rõ ràng.
Bất quá người ta nói cũng là sự thật, phá án còn mang theo một tiểu nương tử, cũng không phải là quá phong lưu tao nhã sao? Tiêu Tụng không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà trực tiếp tiến vào chính đề, "Lần trước Sài lang quân nhớ ra chút chuyện, hôm nay bản quan cũng mang theo một món đồ lại đây, thỉnh Sài lang quân nhìn một cái xem có nhận ra không."
Nói xong, hắn liền lấy cái hộp nhỏ ra, mở nắp hộp ra, từ bên trong lấy ra cây thoa được bọc kín mít kia, mở ra trước mặt Sài Huyền Ý.
Sài Huyền Ý nhìn cây thoa kia, khẽ cau mày, biểu tình trên mặt cứng lại một hồi, phảng phất như nhớ tới cái gì đó, cuối cùng lại đầy mặt thất vọng, thở dài nói: "Chỉ cảm thấy vật này vô cùng quen mắt, như là một món đồ rất quen thuộc, lại nghĩ không ra đến tột cùng là thấy qua ở đâu."
"Một khi đã như vậy, chắc đây là đồ tùy thân của người bên cạnh Sài lang quân, nghĩ Văn Hỉ Huyện chủ chắc cũng có thể biết, có thể thỉnh nàng lại đây nhận dạng được không?" Tiêu Tụng thuận thế đưa ra yêu cầu.
Thân phận của Lý Uyển Thuận rất đặc thù, chính là huyết mạch duy nhất còn lại của ẩn Thái Tử Lý Kiến Thành. Nghe nói năm đó cùng chạy thoát với nàng còn có một tỷ tỷ, tên Lý Uyển Bình, nhưng sau khi thất lạc, đã không biết sống chết ra sao.
Lý Thế Dân ở Huyền Vũ môn sát huynh thí đệ, dùng lý do mưu phản để tru di đem nhi tử của Lý Kiến Thành giết sạch không còn một mảnh, sau đó lại không biết xuất phát từ tâm tư gì, đem nhi tử thứ 13 của mình đưa đi làm con nuôi của Lý Kiến Thành, xem như có người nhang khói cho hắn. Làm như vậy đến tột cùng là xuất phát từ tâm lý áy náy, hay chỉ là công phu ngoài mặt để biểu hiện ra vẻ nhân đức trước mặt người trong thiên hạ, thì không ai biết được.
Thánh ý khó dò, cho nên thân phận của Lý Uyển Thuận cũng xấu hổ, không ai dám cùng nàng ta quá thân cận, mà cũng không dám quá lơ là.
"Đương nhiên có thể." Sài Huyền Ý sảng khoái đáp ứng, lệnh cho gã sai vặt đi thỉnh phu nhân lại đây.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Tụng quan tâm mà hỏi thăm hắn bệnh tình như thế nào, còn hàn huyên vài chuyện râu ria.
Nhiễm Nhan nhìn ra được, Sài Huyền Ý là người lỗi lạc, vừa gặp thì thấy hắn có chút phong độ trí thức, nhưng nói chuyện làm việc đều đặc biệt sảng khoái, tính cách cũng rất lạc quan, mặc dù mất trí nhớ gây nhiều bất tiện, nhưng hắn vẫn cười vui vẻ.
Hàn huyên một lát, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Theo khe hở dưới màn nhìn ra, Nhiễm Nhan có thể thấy một tà váy màu đỏ, theo gót sen nhẹ nhàng đong đưa, tựa như cánh hoa dâm bụt tầng tầng lớp lớp bị gió thổi bay lên, phía sau nàng còn hai thị tỳ váy màu bích nhạt đi theo.
Nàng dừng lại ở trước cửa, hai thị tỳ tiến lên vén mành.
Lãnh hương theo gió thổi vào, ngay khi khuôn mặt Lý Uyển Thuận lộ ra, trên mặt Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan đều tràn đầy kinh ngạc.
Ánh mắt Lý Uyển Thuận bình đạm, nửa cái chân đã bước vào trong đình, nhưng khi vừa thấy Nhiễm Nhan, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Đôi mắt Lý Uyển Thuận như sương khói, con ngươi như thu thủy, mặt trái xoan, giống Nhiễm Nhan đến sáu phần!
"Ngươi..." trên mặt Lý Uyển Thuận tích tắc có một chút kích động, rồi lại dần dần khôi phục bình tĩnh. Thân nhân mà nàng còn mong nhớ duy nhất trên đời này chính là người tỷ tỷ đã nhiều năm thất lạc kia. Lúc nhìn thấy Nhiễm Nhan tinh thần không khỏi rối loạn, nhưng tuổi của Nhiễm Nhan so với nàng nhỏ hơn rất nhiều, đương nhiên không có khả năng là Lý Uyển Bình.
Nhiễm Nhan nhìn gương mặt rất giống mình kia, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ có quan hệ huyết thống? Nhưng xuất thân của Lý Uyển Thuận, cũng xem như hậu duệ của hoàng tộc! Nếu không phải phụ thân bị binh bại, hiện tại nàng ta chính là đích công chúa danh chính ngôn thuận.
Nghĩ đến thị tộc mẫu hệ, Nhiễm Nhan liền hiểu rõ, có thể chính phi của Lý Kiến Thành xuất thân từ Huỳnh Dương Trịnh thị.
"Tiêu Thị lang mạnh khỏe." Tâm tình của Lý Uyển Thuận đã khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng khom người thi lễ.
Hàn huyên một hai câu, chờ đến khi nàng quỳ ngồi xuống, Tiêu Tụng cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đem cây thoa đưa ra trước mặt nàng, hỏi: "Văn Hỉ Huyện chủ có nhận ra vật này không?"
Lý Uyển Thuận chỉ rũ mắt nhìn thoáng qua, liền nói: "Chưa từng thấy qua."
"Thỉnh cầu Huyện chủ nhìn kỹ lần nữa rồi nghĩ lại xem." Tiêu Tụng nghiêm mặt nói.
Có lẽ là ngày thường phải ra uy với tội phạm hoặc cấp dưới, thời điểm Tiêu Tụng nghiêm túc không tự giác mà tản mát ra một loại uy thế khiếp người.