Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 212: Cục lông xù xù




Nhiễm Nhan minh bạch tình trạng hiện tại của mình không thích hợp chạy tới chạy lui, bên trong hốc cây tương đối ấm áp, mặc dù thể lực chống đỡ hết nổi mà ngất xỉu, cũng sẽ không bị lạnh chết.


Nhiễm Nhan đang định chui vào, đột nhiên nhớ ra một chuyện, đứng phắt lên, "Tiêu rồi!"


"Sao vậy?" Tô Phục quay đầu nhìn nàng.


Thanh âm Nhiễm Nhan có chút dồn dập, "Khi ta bị một nhóm người khác trói mang ra khỏi phủ, Vãn Lục còn ở cùng với ta, không biết có bị Lý Khác bắt lại đây luôn hay không!"


Từ lúc Nhiễm Nhan tỉnh lại đến bây giờ, thần kinh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, căn bản không có quá nhiều thời gian đi suy xét cái gì khác, hiện tại hơi thả lỏng một chút mới sực nhớ ra là Vãn Lục vẫn luôn không ở bên người.


"Nàng không có việc gì." Ngữ khí của Tô Phục lại rất khẳng định, thấy biểu tình của Nhiễm Nhan vẫn lo lắng, mới giải thích: "Ta trước khi tới đây đã ghé qua Nhiễm phủ xác nhận xem ngươi có phải thật sự bị Lý Khác bắt đi hay không, nên tận mắt nhìn thấy thị vệ Tiêu phủ đưa nàng về."


Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, nói cảm ơn, rồi khom người chui vào hốc cây.


Tô Phục ở bên ngoài dùng tuyết ngụy trang, đem hốc cây che chắn kín mít, cuối cùng xóa đi dấu chân chung quanh. Ánh sáng rất mờ, hắn xác định không có bất luận sơ hở gì xong mới xoay người chuẩn bị rời đi.


"Chính ngươi cũng phải cẩn thận, nếu tình huống không xong, liền nghĩ cách đào tẩu, ta ở chỗ này sẽ không có việc gì." Nhiễm Nhan nói, sợ hắn còn cố kỵ, lại bổ sung một câu, "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, giữ được tánh mạng mới là quan trọng nhất."


Tô Phục đứng trên cành cây cách đó không xa, nhìn gốc cây khô kia, trong đáy mắt có một loại cảm xúc trào dâng khó hiểu, bóng đêm u ám, chỉ có ánh sáng mỏng manh phản xạ từ tuyết, cho nên hắn có thể phóng túng cảm xúc bản thân một cách chân thật nhất.


"Được." Hắn đồng ý.


Sau khi Tô Phục rời đi, bốn phía trở nên yên tĩnh, có lẽ là cánh rừng quá dày, gió vào đến trong rừng liền nhỏ lại.


Nhiễm Nhan cảm nhận chung quanh không còn ai, thì nhẹ nhàng thở ra, thân mình nhích về phía sau dựa vào thân cây nghỉ ngơi.


Có khả năng là vận động quá độ, hoặc là mất máu quá nhiều, hay là cả hai, vừa thả lỏng, chân cẳng Nhiễm Nhan mềm nhũn, ngăn không được mà run rẩy. Nàng dựa vào thân cây chậm rãi trượt xuống dưới, vào mùa đông kiến trùng không nhiều lắm, nên nàng cũng không băn khoăn gì nhiều, đặt mông ngồi luôn trên mặt đất.


Nghỉ ngơi một lát, cảm giác tốt hơn chút, Nhiễm Nhan mới hơi động động tay, muốn xoa bóp chân, ngón tay phải đột nhiên chạm phải một thứ tròn tròn xù xù.


Nhiễm Nhan rùng mình, cái cảm xúc này...


Tim nàng vọt tới cổ họng, thử kéo một cái, phát hiện không có động tĩnh gì, liền dứt khoát dùng sức tóm lấy thứ lông lá xù xù kia xách lên trước mắt, nương theo ánh sáng mỏng manh, một cái đầu người hư thối héo rút đập vào mắt. Da thịt bị hong gió khô lại bám chặt vào xương đầu, nhiều chỗ đã lộ ra xương trắng, lông tóc lỏng lẻo rất dễ tróc ra, nhìn tình hình này, người này có lẽ đã chết hơn nửa năm.


Thì ra chỉ là bộ xương khô! Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra.


Với tình trạng hiện tại của nàng, việc gặp phải một khối thi thể so với gặp phải động vật nguy hiểm như sài lang hổ báo gì gì đó thì tốt hơn gấp mấy lần.


Không có nguồn sáng, chỉ có thể ẩn ẩn nhận được bộ xương khô này có thể là của một nữ nhân, mặc dù có nhìn nữa cũng không nhìn được cái gì khác, cho nên Nhiễm Nhan dứt khoát gác nó qua một bên, tiếp tục nghỉ ngơi.


Sau khi nghỉ được một lúc, Nhiễm Nhan liền bắt đầu tỉ mỉ quan sát tình hình trong hốc cây.


Cái cây này bên trong hầu như rỗng tuếch, rỗng thẳng đến cành cây, Nhiễm Nhan ngửa đầu, thoáng có thể thấy ánh sáng mỏng manh chiếu xuống từ đỉnh chóp. Không gian bên trong rất rộng, cử động khá thoải mái.


Một cái hốc cây như vậy, sao lại có người chết ở bên trong? Nhiễm Nhan dùng chân dò xét sơ phần đất dưới chân một chút, hình như không còn bộ phận thân thể nào khác, nói cách khác, trong cái hốc này có thể chỉ có cái đầu.


Ước chừng qua một khắc, trên ngọn vang lên tiếng tuyết rơi loạt xoạt, ngay sau đó cửa hốc bị người đào ra.


"Thập Thất Nương!" thanh âm hơi thở dốc của Tô Phục truyền đến.


Nhiễm Nhan khựng lại, từ hốc cây chui ra, lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, "Có bị thương hay không?"


"Không có." Tô Phục dựa vào trên cây hơi thở dốc, "Bọn họ hẳn là tạm thời sẽ không đuổi đến đây."


Không phải máu của mình, thì là máu của địch nhân! Mùi máu nồng nặc như vậy, Nhiễm Nhan đoán không nổi hắn tột cùng đã giết bao nhiêu người, nhưng nàng biết, lần này sẽ không bị quan phủ truy bắt.


Lý Khác là Đô đốc An Châu, bây giờ lại âm thầm xuất hiện gần Trường An, nếu bị người có tâm biết được, nguy hiểm chính là hắn mà không phải là Tô Phục, cho nên hắn không những sẽ không tố giác, ngược lại còn phải che dấu hết toàn bộ dấu vết.


Chỉ là Nhiễm Nhan lần này xem như triệt triệt để để mà đắc tội Lý Khác. Nàng trong lòng thở dài, ngồi xổm xuống dùng tuyết che chắn lại hốc cây lần nữa, nàng là một nữ tử, cũng không thể xách một cái đầu người đi quan nha báo án đi? Như vậy cũng quá kinh dị rồi. Trước hết cứ để ở đây đã, về rồi nói cho Tiêu Tụng.


Nhớ tới Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan đột nhiên hỏi: "Nơi này không phải là thành đông sao?"


"Ừm." Tô Phục phảng phất như biết nàng muốn hỏi cái gì, bổ sung một câu: "Qua khỏi cánh rừng này, đi về hướng nam khoảng 2-3 dặm, sẽ thấy nhiều tư viên của đám quyền quý."


Những tư viên này chỉ sợ cũng bao gồm luôn cả Trình phủ, nói cách khác, cánh rừng này đúng là ở gần nơi các nàng chơi ném tuyết ngày đó.


"Chúng ta cần phải đi ngay, những người này không nhận được lệnh của Lý Khác, lại tử thương không ít, mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ta biết rõ Lý Khác người này, tính tình dữ dằn, có thù tất báo, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua." Tô Phục nói.


Mỗi người đều có một tấm mặt nạ, đặc biệt là người như Lý Khác từ khi sinh ra đã ở ngôi cao, ngôn hành cử chỉ đều bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm.


Trên sử sách ghi lại Lý Khác mang huyết thống cao quý, lại quả cảm anh dũng, biết chiêu hiền đãi sĩ, không chỉ có văn võ quần thần tôn trọng hắn, đến Thái Tông cũng cảm thấy hắn là "đồng loại", nhưng người quá cao quý thường thì sẽ khó thoát khỏi khí thế cao ngạo, mà không có bao nhiêu độ lượng, đi đâu cũng phải tranh cường háo thắng, từ cách hành sự của Lý Khác thì cũng thấy hắn vô cùng mạnh bạo, mũi nhọn quá lộ liễu.


Mà Tô Phục thì như bóng đêm, cho nên có thể tiếp cận được phần đen tối hoặc khiếp nhược nhất của nhân tâm. Nhiễm Nhan không chút do dự mà tin tưởng những gì hắn miêu tả về Lý Khác, yên lặng theo hắn ra khỏi rừng cây.


Động tác của Tô Phục rất nhanh, không lâu sau đã thấy một vùng đồng tuyết bằng phẳng trống trải.


Lúc này cửa thành đều đã đóng, bốn phía tường thành cao lớn cùng với thủ vệ, cũng không phải dạng tường bao của phường thị bên trong có thể so sánh, một mình Tô Phục có lẽ có khả năng mạo hiểm mà lẻn vào, nhưng mang theo Nhiễm Nhan còn đang bị thương, muốn không bị phát hiện là rất khó.


"Căn bản là không qua được, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ tránh gió chờ hừng đông đi!" phần lưng Nhiễm Nhan dán lên tường thành lạnh băng, nhỏ giọng nói với Tô Phục.


Tô Phục gắt gao nhìn lên Duyên Hưng môn, ra hiệu đừng lên tiếng. Thần kinh của Nhiễm Nhan cũng bắt đầu căng thẳng, theo ánh mắt hắn nhìn về phía cửa thành.


Tô Phục đứng ở sau lưng Nhiễm Nhan, ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái, một cảm giác đau đớn không rõ ràng lặng lẽ tràn ra dưới đáy lòng. Hắn giơ tay lên, tháo ra dải lụa trắng trơn tuột sau tóc nàng, giúp nàng cột lại tóc.


"Có độc." Nhiễm Nhan nhắc nhở một câu, lại không ngăn cản, bởi vì nàng tin tưởng Tô Phục có thể giải quyết loại độc này.


Sợi tóc trơn mịn mát lạnh như sợi tơ luồn qua ngón tay, xúc cảm rất là thoải mái, Tô Phục vụng về mà giúp nàng cột tóc lại, buông ra tay mới nói: "Hắn tới rồi."


Dứt lời, giống như cái bóng hòa tan vào trong màn đêm.


Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, còn đang nghĩ câu "Hắn tới rồi" kia là có ý tứ gì, thì nghe cửa thành kẽo kẹt mở ra.


Lời editor: Cảm xúc chia làm ba đường, một rất là muốn bất tỉnh thay phần của Nhiễm Conan; hai thấy rất rất rất là tiếc cho Lý Khác luôn, dòng dõi cao quý đến tột bực, lại rất có tài có mạo, chưa kể tính tình lúc đầu vốn không xấu...; ba Tô Tô à sao không giữ luôn cái đoạn lụa trắng mang về cho mối tình đầu sâu nặng để nó có thứ mà treo cổ...?