Nhiễm Nhan biết hộ vệ trong viện có thể đã bị hạ gục, nếu không lúc ấy khi nàng đâm bị thương người nọ, tiếng hét thảm kia khẳng định là không ai mà không nghe thấy.
Trước mắt, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Những người đó thấy cây dù giấy Nhiễm Nhan cầm trong tay, cảnh giác nhìn vài lần, nhưng lại nghĩ, chỉ là cây dù thôi, căn bản giấu không được thứ gì, nên cũng không ngăn cản.
Nhiễm Nhan cầm một kiện áo choàng đưa qua, một đám hắc y nhân theo bản năng mà rào rào lui lại phía sau.
Những người này lúc đầu vì coi khinh đối thủ mà ăn mệt, lúc này lại có vẻ cẩn thận quá đáng.
Nhiễm Nhan xuy một tiếng, đứng dưới hành lang bung dù, thấy hắc y nhân còn có ý định dùng Vãn Lục uy hiếp nàng, liền lạnh lùng nói: "Tìm đồ bọc nàng lại." Chỉ mặc một kiện trung y còn bị xách tới xách đi trong băng thiên tuyết địa, cho dù chưa có gì nguy hiểm, lúc trở về cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Trong ánh sáng tuyết chói lọi, một đám người đã thấy rõ khuôn mặt của Nhiễm Nhan, sôi nổi chửi thầm, có câu nữ nhân càng đẹp càng độc, quả nhiên là vậy!
Nhiễm Nhan vẫn luôn âm thầm chú ý đến phản ứng của những người này, bọn họ tuy thoạt nhìn có vẻ như được huấn luyện, nhưng một vài phản ứng theo bản năng vẫn không lừa được người, rõ ràng đây là mấy tên lưu manh.
Trường An dân cư có đến trăm vạn, phường thị san sát, mấy gia hỏa chơi bời lêu lổng không ít. Nhưng nếu là không có người chống lưng, bọn họ tuyệt đối không dám càn rỡ mà xông vào nhà dân trói người như vậy. Chỉ là, ai đã chống lưng cho bọn họ?
Nhiễm Nhan nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình tới Trường An chỉ mới có mấy ngày, lại rất ít khi lộ diện ở mấy phường thị, thanh danh cũng không nổi, không có khả năng là đã đắc tội người nào.
Nghĩ không ra, Nhiễm Nhan liền tạm thời không nghĩ nữa, chú ý tình hình chung quanh.
Những người này đã mở cửa hông ra, bên ngoài có một chiếc xe ngựa đang ngừng, trong bóng tối có thể mơ hồ thấy hai ba chục cái bóng người.
Vừa lên xe, liền có người dùng lụa đen bịt mắt Nhiễm Nhan lại, tay chân cũng bị trói lại. Nhiễm Nhan sờ lên dây thừng trên chân, trong lòng kinh ngạc, với loại trình độ này mà cũng muốn vây khốn người khác? Dù nàng không thể lập tức thoát dây trói, nhưng cúi đầu dùng tay kéo lụa đen che mắt ra là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhiễm Nhan thử dùng tay kéo kéo tấm lụa đen, bên cạnh liền lập tức truyền đến một thanh âm, "Nhiễm Thập Thất Nương, ngươi tốt nhất đừng có nhúc nhích." Nhiễm Nhan hợp tác buông tay, cẩn thận cảm nhận phương hướng, cố gắng bắt lấy hết thảy tiếng động xung quanh để làm thông tin tham khảo.
Xe ngựa vừa mới đi không đến trăm mét, thì bỗng nhiên dừng lại, trong bóng đêm truyền ra thanh âm binh khí giao nhau, tiếng gió trong ngõ nhỏ như đang gào rú, những âm thanh này căn bản không thể nghe rõ ràng. Nhiễm Nhan nhìn không thấy được bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào thính lực mà phán đoán. Nàng nghe thấy tiếng đánh nhau càng lúc càng tới gần xe ngựa, đồng thời có một giọng thô lỗ quát lên: "Các ngươi là người nào, dám nửa đêm xông vào nhà dân?"
Người canh giữ trong xe vẫn im lặng, Nhiễm Nhan cũng không dám vọng động.
Chờ đến khi thanh âm binh khí giao nhau đã ép tới cửa xe, người đang trông coi Nhiễm Nhan cũng kìm nén không được, đột ngột chui ra khỏi xe, rút kiếm đối kháng.
"Mỗ là thị vệ của Tiêu phủ, thức thời thì mau cút đi!" giọng nói thô lỗ kia vang lên.
Nhiễm Nhan lập tức cuộn người lại, duỗi tay kéo lụa đen trên mắt ra, dùng trường kiếm giấu bên trong cán dù cắt đứt dây thừng trên tay, lúc đang định cắt dây trói trên chân, thì nghe ngựa hí vang một tiếng, rồi như phát điên mà phóng đi.
Thân mình Nhiễm Nhan nhoáng lên, ngả ngửa ra sau.
'Phịch' một cái, ót của nàng đập lên người Vãn Lục. Nàng thở phào, may mắn không bị nện vào mép giường, nếu không lại ngất xỉu đi thì phiền toái.
Nhiễm Nhan vội vàng cắt đứt dây thừng trói trên chân mình, trong lòng cảm thấy kỳ quái, con ngựa này vẫn luôn yên ổn, ngay cả lúc hai bên đang chém giết nhau trước đó, nó cũng không có chút dấu hiệu phát cuồng nào, rõ ràng là đã được huấn luyện, sao đột nhiên lại lồng lên? Hay là binh khí không cẩn thận làm nó bị thương?
Nhiễm Nhan đang muốn bò ra ngoài xe nhìn, xe ngựa lại dần chậm lại.
Trong thùng xe không biết từ chỗ nào xì ra một đám khói đặc, chờ đến khi Nhiễm Nhan phát hiện thì đã muộn. Nàng tứ chi nhũn ra, ý thức bắt đầu mơ hồ, dùng ý chí giãy giụa một lúc, ẩn ẩn thấy có một bóng người đi vào trong xe, nhặt tấm lụa đen rơi trên mặt đất lên che mắt nàng lại.
Nhiễm Nhan cuối cùng cùng không thắng nổi dược lực, mất đi ý thức.
Không biết hôn mê bao lâu, trong bóng đêm, Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy trên người rất lạnh, cổ như đang bị thứ gì đó gặm cắn, có chút đau đớn, có lại có chút trơn trượt rất ghê tởm.
Nàng mở bừng mắt, trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám, có thể cảm giác được lụa đen vẫn còn che trên mắt, có một bàn tay nóng bỏng đang vuốt ve trên vùng eo bụng của nàng.
"Tỉnh rồi?" trong thanh âm người nọ mang theo ý cười, lại có vẻ lạnh lẽo.
Một bàn tay đẩy ra lụa đen phủ trên mắt nàng, Nhiễm Nhan mở to mắt, thấy rõ mặt người kia, cũng thấy rõ tình trạng hiện tại của mình.
Y phục trên người nàng đều bị rút đi, chỉ còn lại có một cái hạ tử* màu xanh lá cây, làm tôn làn da oánh bạch thêm phần kiều nộn, mà nam nhân đang nằm trên người nàng, trên người chỉ khoát một kiện trung y màu trắng, phần ngực rắn chắc lộ ra, tóc đen rối tung, mặt hẹp dài, Thiên Đình no đủ, mày dài ra hai bên thái dương, lại không sắc bén như Tô Phục, đôi mắt hẹp dài, mũi cao thẳng hơi khoằm xuống, môi mỏng hơi nhếch lên, trên mặt mang nụ cười nhạt.
*cái này mấy chương đầu là kha tử, 'Tang style bra' đó các vị
Khuất nhục! Trong đầu Nhiễm Nhan xẹt qua từ này trước tiên, nhưng đối diện với ý cười có vẻ nghiền ngẫm trong mắt hắn, nàng tuyệt đối không cho phép chính mình thất thố.
Ánh mắt nàng u tối nặng nề, thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt: "Lý Khác."
Nữ tử nào không coi trọng trinh tiết của bản thân? Lý Khác vốn muốn nhìn bộ dáng kinh hoảng thất thố của nàng, thấy Nhiễm Nhan như vậy, đáy lòng hắn hơi kinh ngạc, nhưng ngón tay lại chợt nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt nàng, cười nói: "Ngươi hiện tại là người của bổn vương, cao hứng không?"
"Ngủ một giấc thì là người của ngươi?" Nhiễm Nhan khinh miệt nhìn hắn, "Không nghĩ tới đường đường là Ngô Vương Lý Khác mà thiên chân như thế!"
"Ha! Có ý tứ." Lý Khác không giận mà cười, buông nàng ra, từ trên giường đi xuống, đến trước kỷ rót cho mình chén nước.
Nhiễm Nhan hơi cựa quậy, cảm thấy hạ thân cũng không có gì khác thường, lại nhìn y phục trên người mình và Lý Khác, kết luận là hắn cũng không làm chuyện này với nàng, mà chỉ cố ý trêu đùa nàng. Trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn, liền bắt đầu xem xét hoàn cảnh xung quanh.
Gian phòng ngủ to như vậy, chỉ có một cái giường và hai cái trường kỉ, bốn góc phòng có đốt than, chung quanh giường trải thảm mỏng theo phong cách Tây Vực, bốn phía giăng màn trướng bằng lụa mỏng màu nguyệt bạch, thoạt nhìn rất không may mắn.
Sắc trời bên ngoài vẫn còn đen, Nhiễm Nhan suy đoán thời gian mình bất tỉnh cũng không quá lâu.
"Ngươi bắt ta tới có mục đích gì?" Nhiễm Nhan không coi ai ra gì mà từ trên giường đứng lên, lấy y phục rơi rớt chung quanh giường mặc vào.
Trên mặt Lý Khác thoáng kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục như thường, lấy cây dù trắng từ dưới kỷ ra, rút ra thanh kiếm bên trong cán dù, hàn quang chiếu lên đôi mắt hắn, lạnh lẽo sâu kín, "Thứ này được làm rất tinh xảo..."
Xoẹt! Lý Khác đột nhiên rút trường kiếm ra, mũi kiếm trong chớp mắt liền chỉ lên chóp mũi Nhiễm Nhan.
Hắn nhìn bộ dáng tỉnh bơ của Nhiễm Nhan, cười càng thêm sáng lạn, híp mắt nhìn dọc theo chuôi kiếm, phảng phất như đang kiểm tra thanh kiếm này có thẳng hay không, "Là của Tô Phục tặng cho ngươi đi? Xuy, hắn lại yêu cái vẻ đẹp như mặc đồ tang này à."
Đáy lòng Nhiễm Nhan căng thẳng, bỗng nhớ ra, Tô Phục trước kia có thể là làm việc cho Lý Khác. Mà sau khi Tô Phục thu hồi được di cốt của mẫu thân mình, thì liền thoát khỏi khống chế của hắn, về dưới trướng Lý Thái.
Trong tay Tô Phục nắm không ít bí mật của Lý Khác, hắn khẳng định không có khả năng mặc kệ cho Tô Phục tự do.
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thanh âm loạt xoạt từ y phục của Lý Khác khi hắn đang ngắm nghía trường kiếm.
Nhiễm Nhan ngồi xuống một tấm thảm mỏng cách Lý Khác xa nhất, nhớ tới quá trình bị tập kích, đám người đầu tiên tới trói nàng, giống như không phải là người của Lý Khác, khi ám vệ Tiêu Tụng phái tới đánh nhau với họ, ngựa mới bị chấn kinh rồi phát cuồng.
Chẳng lẽ, Lý Khác vẫn luôn theo dõi nàng để tìm cơ hội xuống tay? Nhưng có lẽ sợ ám vệ của Tiêu Tụng, mới chậm chạp chưa ra tay được, vừa vặn đêm nay có người đi trước để trói người, quấn chân mấy ám vệ của Tiêu Tụng, cho nên mới có màn bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau.
Như vậy đám người tới đầu tiên rốt cuộc là ai?
Nhiễm Nhan nhíu mày, không nghĩ tiền căn hậu quả gì nữa. Vừa rồi lúc nàng mặc lại y phục, đã phát hiện dược bình giấu trên người đều bị lấy đi, chỉ còn dư lại một tấm khăn tay, và dải lụa trắng cột trên tóc nàng...
Phải nghĩ biện pháp đào tẩu mới được!
Còn chưa chờ Nhiễm Nhan nghĩ ra đối sách, đã nghe thấy bên ngoài có người nói: "Chủ tử, người đã tới."
Lý Khác cười nhìn về phía Nhiễm Nhan, trong miệng lại hỏi: "Tới một mình?"
"Phải!" người nọ đáp.
"Thu hết toàn bộ đao kiếm độc vật trên người hắn, cẩn thận một chút, đại danh đỉnh đỉnh Tô dược sư dùng độc cũng như giết người vô hình đó!" Lý Khác nhướng mày nói.
"Dạ."
Tiếng bước chân đi xa, tay Nhiễm Nhan giấu trong tay áo hơi nắm lại, rũ mắt, trong đầu vội vàng nghĩ đối sách.
Trong tầm mắt nàng lúc này lại xuất hiện một đôi chân, Nhiễm Nhan ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Khác không biết khi nào đã đến trước mặt nàng, duỗi tay ra đem nàng ôm vào lòng.
"Cút ngay!" Nhiễm Nhan không hề che giấu sự chán ghét trong lòng.
Sắc mặt Lý Khác khẽ biến, nhưng chợt đem nàng ép vào trong lòng ngực, ái muội lại lạnh lẽo nói bên tai nàng: "Như thế nào, người trong lòng vừa tới, thì liền có dũng khí? Bổn vương nói cho ngươi biết, bổn vương nếu đã dụ được hắn tới, thì sẽ nắm chắc cho hắn chết không toàn thây, ngươi không muốn để cho khuôn mặt tuấn tiếu kia của hắn trở nên thảm không nỡ nhìn đúng không?" hắn hung hăng siết chặt tay ôm Nhiễm Nhan, ngữ khí đột nhiên trở nên cay độc, "Vậy thì thành thật một chút cho bổn vương!"
Vừa nói hắn vừa duỗi tay cởi y phục trên người Nhiễm Nhan, tay Nhiễm Nhan bị giữ chặt, toàn thân không thể nhúc nhích, nàng nhìn Lý Khác bởi vì dùng sức mà trên cổ nổi lên gân xanh và động mạch, liền đột nhiên dùng hết sức lực toàn thân nhón chân lên, há miệng cắn thật mạnh lên động mạch chủ trên cổ hắn, một ngụm này cắn đến cực kỳ chuẩn xác, lại hạ thủ tàn nhẫn, gần như nghiến đứt động mạch của hắn, máu tươi tung tóe phun ra như suối.
Mùi máu tràn ngập trong miệng Nhiễm Nhan, một dòng máu đỏ tươi theo khóe miệng nàng chảy xuống.
Lý Khác tuy rằng chưa bao giờ đánh nữ nhân, nhưng hắn vẫn sẽ giết nữ nhân.
Nhiễm Nhan cảm giác được sát khí đột nhiên bạo trướng, vội vàng nhả ra, dùng sức lực toàn thân, một tay đem hắn đẩy ra, nhưng không nhanh bằng kiếm trên tay hắn, sau cổ đã bị cắt ra một cái miệng máu, chỉ trong một thoáng, dòng máu ấm áp theo cổ chảy xuống y phục, trước sau đều thấm đẫm.
Có vẻ Lý Khác đã muốn trực tiếp cắt đứt cổ nàng.
Nhiễm Nhan che sau cổ lại, lui nhanh đến bên cạnh cửa sổ, thở hổn hển, lạnh lùng nói: "Lý Khác, đừng tưởng rằng dùng thủ đoạn bừa bãi này là có thể uy hiếp được ta, cùng lắm thì đồng quy vu tận, ai sợ ai, để xem là mệnh ta đáng giá, hay là cái mệnh này của ngươi đáng giá!"