Bên ngoài tuyết to gió lại nhỏ, Nhiễm Vận hưng phấn mà ở trên nền tuyết lượn vài vòng như chú chim nhỏ.
Trên mặt Nhiễm Nhan cũng mang ý cười. Bộ dáng nàng khi không lãnh ngạnh làm mấy nương tử vừa mới bước xuống xe kia nhìn đến ngẩn ngơ.
'Bang' một trái cầu tuyết chuẩn xác nện lên đùi Hàn Tầm đang phát ngốc, ngay sau đó mấy nương tử khác cũng lần lược gánh họa.
"Nhiễm Vận! Ngươi đánh lén ta!" Hàn Tầm giận dữ, vừa bắt đầu ngồi xuống vo tuyết, vừa căm tức chỉ trích.
Nhiễm Vận đắc ý dào dạt nói: "Ai mượn các ngươi phát ngốc? Binh bất yếm trá, chúng ta cái này gọi là mỹ nhân kế!"
Nàng miệng thì nói, động tác trên tay một chút cũng không chậm lại, Tam Bảo ở bên cạnh vo cho nàng mười mấy trái cầu tuyết, lập tức một đám nương tử không nói hai lời liền dùng hỏa lực hung mãnh mà khai chiến.
Vì có Nhiễm Vận khởi đầu, lại nói "Mỹ nhân kế" gì đó, mấy nương tử bị trúng chiêu, đều xem Nhiễm Nhan là một đội với Nhiễm Vận, nên rào rạt công kích nàng.
Nhiễm Nhan trước tiên cũng né được vài cái, mới vo được một trái cầu tuyết, bắt đầu ra sức phản kích.
Bởi vì rất nhiều năm không chơi ném tuyết, Nhiễm Nhan toàn thân chật vật, nhưng tâm tình lại càng lúc càng tốt, cũng chơi đến quên trời quên đất, cởi luôn áo choàng, nghiêm túc mà ngồi xuống vo tuyết, thỉnh thoảng lại tránh né mấy trái cầu thình lình đánh lén.
Lúc vừa bắt đầu, đa số các nàng đều tập trung ném Nhiễm Vận cùng Nhiễm Nhan, mà Nhiễm Vận biết rõ không thể ném hết bọn họ, nên chỉ chuyên môn đập Hàn Tầm.
"A Tầm ngươi chơi xấu, sao có thể cho thị tỳ chắn phía trước?" Nhiễm Vận hét lớn.
Hàn Tầm từ đằng sau thị tỳ đang chật vật thò đầu ra, phản bác: "Chẳng lẽ ngươi được dùng mỹ nhân kế, còn ta thì không được bảo tồn chủ lực sao?" vừa nói, nàng vừa nhân cơ hội ném một trái cầu tuyết ra.
"Hàn Tầm gian lận, mau mau đập nàng!" Nhiễm Vận hướng về Nhiễm Nhan hô to một tiếng, kết quả là mấy nương tử khác cũng bị điều động, trận doanh tức khắc xoay chuyển, cả đám bắt đầu rào rạt quăng cầu tuyết vào Hàn Tầm.
Bị mọi người bao vây, thị tỳ của Hàn Tầm cũng chỉ có thể ngăn được một mặt mà thôi, Nhiễm Nhan thấy nàng làm rùa đen rút đầu, liền ném thẳng cầu tuyết vào mông nàng, mọi người thấy có lý, liền làm theo.
"Ai u! Trương Tứ Nương, ngươi sao lại ném ta?" ngay lúc đang náo nhiệt, lòng dân bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn.
Ngay sau đó lại có người thét to: "Ai vừa ném ta?"
Liên minh thống nhất chỉ thoáng chốc đã tan vỡ, trên nền tuyết đã loạn thành một nồi cháo, mấy nương tử vo cầu tuyết bắt đầu ném nhau, đến lúc này, người cần phòng bị cũng nhiều, mà mục tiêu cũng nhiều, chơi càng thêm vui vẻ. Nhất thời trên cánh đồng bát ngát vang lên tiếng la hét, cười đùa, còn có người hét lớn "Mỗ mỗ, ngươi chờ đó cho ta!", vô cùng náo nhiệt. Mấy nương tử đi đến từ Trình gia tư viên bên kia cũng thấy thú vị, nên đều dừng xe ngựa, mang theo thị tỳ đến gia nhập.
Trên cơ bản đều là thị tỳ vo cầu tuyết, các nương tử ném nhau, Nhiễm Nhan cảm thấy không thú vị, nếu nàng ném cầu tuyết vào thị tỳ của người khác, những thị tỳ đó thấy nàng là chủ tử khẳng định là không dám phản kích, nhiễu loạn không được tình huống hiện tại.
Vì thế Nhiễm Nhan đổi với Vãn Lục, nàng tới vo cầu tuyết, để Vãn Lục đi công kích "kho lương thực vũ khí" của người khác, người bị Vãn Lục ném trúng, vừa nhìn thấy đối phương cũng là thị tỳ, liền không khách khí ném cầu tuyết qua.
Chỉ trong mấy giây, mấy thị tỳ đã nổ tung, phải biết là cứ vo cầu tuyết mà không được ném thì cảm giác rất là bức bối, các nàng vừa bắt đầu bùng nổ, trận chiến cầu tuyết này đánh càng thêm mãnh liệt. Mấy nương tử trong tay thiếu cầu tuyết, tình thế vốn đã loạn, lại càng loạn.
Lúc này mọi người đều đang chơi đến cao hứng, các nàng cũng không ai trách thị tỳ của mình.
Nhiễm Nhan đang hưng phấn, cầm cầu tuyết ném lung tung một trận, sau đó còn bị truy đuổi đến tán loạn, nên cũng không phát hiện trên đường có thêm mấy chiếc xe ngựa. Càng có mấy người ánh mắt cũng không nháy mà đuổi theo thân ảnh của nàng, một trong số đó, chính là Tiêu Tụng.
Hắn chưa từng thấy qua một Nhiễm Nhan như vậy, lúm đồng tiền như hoa, ở trên nền tuyết nhìn giống như nai con, cả người dính đầy tuyết, bộ dáng chật vật, khuôn mặt vì vận động mà ửng hồng, đẹp đến không gì sánh được.
Tiêu Tụng chỉ cảm thấy tim mình cứ liên tục gia tốc, hình bóng Nhiễm Nhan phảng phất như nai con chui vào lòng hắn, đến cuối cùng chỉ còn có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, thình thịch thình thịch như tiếng sấm, làm hại hắn muốn dời tầm mắt đi, nhưng lại luyến tiếc phải dời đi.
Sắc trời dần vãn, cả đám nương tử chơi ném tuyết đều kiệt sức, liền bàn nhau lần sau tuyết rơi, lại hẹn nhau chơi ném tuyết. Sau khi khoác lại áo choàng, chào hỏi nhau một lần, rồi ai nấy về lại xe ngựa của mình.
"Á!" không biết vị nương tử nào đằng sau bị vấp ngã, kêu một tiếng sợ hãi.
Mọi người "không đánh không quen nhau", bởi vậy đều cảm thấy thêm vài phần thân thiết với nhau hơn, nên đều dừng chân, quay lại hỏi thăm xem nàng có bị thương hay không.
"Không bị thương, chỉ là bị thứ gì đó vướng chân một chút, đa tạ mấy tỷ muội quan tâm." Lưu Tứ nương rảy rảy tuyết trên chân, cúi người cảm tạ mọi người.
Ánh mắt Nhiễm Nhan chuyển xuống dưới chân nàng ta, thấy một thứ dài dài màu trắng lẫn trong tuyết hơi lộ ra, tuyết trên mặt đất đã bị giẫm đến hỗn độn, đoạn xương kia nằm lẫn trong tuyết, nếu không nhìn kỹ, thì căn bản là nhìn không ra.
Với kinh nghiệm của Nhiễm Nhan, đương nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là một đoạn xương, còn là một đoạn xương cẳng chân người!
Xương cẳng chân của người khác với động vật, được tạo thành từ xương ống chân và xương mác. Xương ống chân nằm phía bên trong cẳng chân, đầu trên thô to, phần nhô ra hướng vào bên trong và bên ngoài, được gọi là khớp bên trong và khớp bên ngoài. Mặt trên của hai khớp này nối tiếp với xương đùi. Nhìn từ bên ngoài, giống như một đoạn xương chia làm hai nhánh, ở giữa khoét rỗng.
Suy xét đến việc ở đây đều là nương tử, có thể lá gan đều không lớn, Nhiễm Nhan cũng không để lộ ra, ngược lại thúc giục: "Trời tuyết tối sớm, mà trên người mọi người đều ướt đẫm, vẫn nên nhanh chóng về xe hong khô, sinh bệnh là một chuyện, nếu để bị mắng thì không ổn!"
Nhiễm Nhan nghiêm túc nói ra những lời này, chọc mọi người cười không ngừng, nhưng cũng đều cảm giác như bản thân mình cũng sắp bị mắng, nên vội vàng chạy về xe ngựa. Các thiếu nữ thấy trên đường lại thêm mấy chiếc xe ngựa, còn có mấy lang quân đang trắng trợn mà nhìn chằm chằm vào các nàng, tức khắc đỏ bừng mặt, vội vàng bước lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.
Nhiễm Nhan do dự mà nghĩ nên làm cái gì bây giờ, với thận phận hiện tại của nàng cũng không tiện trực tiếp kéo thi thể ra mà kiểm nghiệm, hay là đi báo quan? Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không bằng đi nói cho Tiêu Tụng...
Nhiễm Nhan đang chuẩn bị lên xe, liền nghe thấy một thanh âm trầm ổn từ tính gọi nàng, "Thập Thất Nương!"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến! Nhiễm Nhan quay đầu lại nhìn nam nhân đĩnh bạt như tùng trong tuyết, khi ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt hắn, không khỏi có chút hoảng hốt, ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng, làm người ta không dám nhìn thẳng.
"Ngươi hôm nay đi...dự hội ở Trình phủ..." trong lòng Tiêu Tụng có chút khẩn trương, sợ nàng nói với hắn, là nàng đi xem mắt phu quân.
Nhiễm Nhan nghĩ đến chuyện khúc xương kia, liền nhấc chân bước về phía hắn.
Lúc này xe ngựa đã tản đi bớt không sai biệt lắm, mấy chiếc còn lại cũng sắp rời đi.
"Trên nền tuyết có thi thể." Nhiễm Nhan trực tiếp nói.
Tiêu Tụng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện Nhiễm Nhan vừa bắt đầu đã nói ra câu này. Thoáng sửng sốt một chút, liền hỏi: "Ở nơi nào?"
Nhiễm Nhan dẫn Tiêu Tụng đi tới chỗ vừa rồi, nàng đang cúi đầu cẩn thận phân biệt phương hướng, chợt cảm giác trên vai trầm xuống, nàng ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Tiêu Tụng cởi áo choàng của hắn xuống, khoác lên người nàng.
Một mùi hương nam tính thanh nhã trong phút chốc bao trùm lấy nàng.
Tiêu Tụng làm như không thấy là Nhiễm Nhan đang ngượng ngùng, duỗi tay kéo mũ áo choàng ở đằng sau ra, đội lên đầu cho nàng, "Mồ hôi đầy đầu, gặp gió sẽ dễ bị cảm lạnh."
Giọng nói tuyệt diệu kia, rót vào tai rồi như dòng điện xẹt vào đáy lòng, lan ra tứ chi, làm cả người có chút bủn rủn.
"Ta không cần." Nhiễm Nhan vội vàng định cởi áo choàng ra.
Tiêu Tụng bật cười: "Đừng tùy hứng!"
Nhiễm Nhan ngơ ngác, đã bao nhiêu năm rồi không ai nói với nàng như vậy? Không, hình như chưa bao giờ, nàng từ nhỏ vẫn luôn là một hài tử ngoan ngoãn theo khuôn phép.
"Đi thôi, làm chính sự quan trọng hơn." Tiêu Tụng ngăn suy nghĩ của nàng lại, thúc giục.
Nhiễm Nhan gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu phân biệt, cuối cùng cũng tìm thấy đoạn xương cẳng chân đang lẫn trong tuyết kia, nàng theo phản xạ mà dùng tay phủi đi tuyết bên trên, Tiêu Tụng cũng không ngăn cản. Vãn Lục cũng ngồi xổm xuống hỗ trợ, một mảng tuyết chung quanh nhanh chóng bị gạt ra, lúc này mới phát hiện, ở đây chỉ có một đoạn xương cẳng chân thôi.
"Hình dạng xương nhỏ mà yếu, cốt chất lại nhẹ, đại khái là nữ." Nhiễm Nhan thuận miệng nói.
Tiêu Tụng giương mắt quan sát bốn phía, phát hiện ở nơi cách đó khoảng mấy trăm trượng có một cánh rừng, liền nói: "Đoạn xương này có thể là bị dã thú tha từ nơi khác đến đây."
Nhiễm Nhan tán đồng, bởi vì nơi đây bằng phẳng, cũng không phải là địa phương tốt để giết người chôn xác. Hơn nữa nơi này rất gần đường lớn, nếu nói có người té xỉu hoặc là sắp chết, nằm ở chỗ này cũng rất dễ bị người khác phát hiện.
"Còn có thể nhìn ra cái gì không?" Tiêu Tụng hỏi.
Nhiễm Nhan cẩn thận quan sát đoạn xương này, phát hiện bên trên có một vài vết thương, "Mấy dấu vết trên mặt này, có thể là bị dã thú gặm ra, mà riêng cái này..."
Nhiễm Nhan chỉ vào một dấu vết hơi cạn nhưng chỉnh tề, "Xung quanh vết thương này không có dấu tích xương vỡ, có thể là do vũ khí sắc bén tạo thành, đồ vật này vừa nhẹ vừa vô cùng sắc bén. Còn nữa, căn cứ vào chiều dài đoạn xương này, có thể phỏng đoán, nữ tử này cao khoảng năm thước năm. Tuổi thì không đoán được, nhưng căn cứ vào tình trạng chỗ hai đầu xương khép lại với nhau, thì có thể nằm trong khoảng 17 đến 40 tuổi. Xương hầu như chưa bị phong hóa, thời gian tử vong hẳn là không quá lâu."
Một thước của Đường triều tương đương 30.7 centimet, năm thước năm, đại khái là 1.68m đến 1.69m, dáng người tương đối cao ráo.
"Ừm." Tiêu Tụng gật đầu, đáy mắt mang một tia ý cười như có như không. Hắn thích nhìn vẻ tự tin khi nàng nghiệm thi, tự tin mà không tự phụ, thái độ đối xử với thi thể không có chút cẩu thả lại rất nghiêm túc, làm cho người khác chỉ cảm thấy tin tưởng nàng. "Sắc trời không còn sớm, ngươi về phủ trước đi, ta trước tiên sai người đi tìm thi thể, đến lúc đó lại thỉnh ngươi đến nghiệm thi."
Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, rồi gật gật đầu.
Trở lại trên xe ngựa, Nhiễm Vận mang vẻ mặt cổ quái mà nhìn nàng chằm chằm, Nhiễm Nhan lúc này mới nhớ ra, trên người nàng còn khoác áo của Tiêu Tụng.
"Thập Thất tỷ, ngươi cùng Tiêu Thị lang..." Nhiễm Vận nói với vẻ mặt bát quái.
Nhiễm Nhan nghẹn lời, cân nhắc một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "...có một số việc cần nói."
Nhiễm Vận xì một cái, "Lời này của ngươi, cả trình độ có lệ cũng không đủ!"
Xe ngựa chậm rãi chạy đi, trên một cái gò đất ở xa xa, một thân huyền y đang đứng, ánh mắt u lãnh nhìn theo xe ngựa của Nhiễm Nhan, không biết suy nghĩ cái gì.