Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 198: Huynh đệ tới canh chừng cho ngươi




Nhiễm Vân Sinh sửng sốt một lát, mới nói: "Tiêu lang quân nói có lý."


Không lâu sau, trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân, có thị tỳ đến thông truyền: "Lang quân, cơm trưa đã chuẩn bị xong, A Lang thỉnh lang quân cùng Tiêu Thị lang đi đến yến thính."


"Được." Nhiễm Vân Sinh đáp, chuyển qua nói với Tiêu Tụng: "Tiêu lang quân, hôm nay không say không về a."


Tiêu Tụng cười vui vẻ, đứng dậy theo Nhiễm Vân Sinh, "Vật trong ly Tiêu mỗ cũng rất thích, tất nhiên là không cần mời mọc."


Hai người cười to, nhường nhau xuống lầu, cùng đi đến yến thính.


Trong thính, Nhiễm Bình Dụ, La thị, Nhiễm Nhan, Nhiễm Mỹ Ngọc và Nhiễm Vận đã đến, cũng đều đứng chờ ở cửa thính.


Chầu cơm này ăn không phải là không vất vả, Tiêu Tụng biết rõ Nhiễm Nhan cách hắn không xa, lại không thể nhìn nhiều, không thể nói với nhau nhiều, thật sự làm hắn nghẹn đến mức cả người chỗ nào cũng không thoải mái.


"Tiêu Thị lang, đa tạ ân cứu mạng của ngài, nhi kính ngài một ly." Nhiễm Nhan bị ánh mắt của Nhiễm Bình Dụ ra hiệu, đứng dậy kính rượu.


Nghe lời nói xa cách khách sáo kia, đáy lòng Tiêu Tụng vừa chua vừa xót, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt xa cách, bưng chén rượu lên, để Nhiễm Nhan rót đầy rượu cho hắn.


Phảng phất như muốn tìm được một chút quan hệ gì đó với nàng, Tiêu Tụng nhịn không được thấp giọng nói một câu, "Đừng uống rượu."


Hắn cầm một ly nước váng sữa đưa tới trước mặt Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan nhìn đáy mắt hắn lộ ra một tia quan tâm, tức giận bị đè ép xuống lập tức có dấu hiệu bùng nổ, ánh mắt đen kịt nặng nề nhìn hắn một cái, cũng không cầm lấy ly váng sữa, mà tiếp tục rót đầy rượu, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, "Tiêu Thị lang không uống rượu nhi kính, có phải vì kính không đủ thành tâm hay không?"


Tiêu Tụng nhìn cặp môi hồng dính rượu của nàng đóng đóng mở mở, đầu óc có chút phát ngốc, cũng ngửa đầu uống sạch sẽ chén rượu.


Những người khác đều mang bộ dạng không hiểu gì mà nhìn một màn này, tịch được bày cách nhau hơi xa, bọn họ không biết Tiêu Tụng nói câu gì, nhưng cũng cảm giác được lời Nhiễm Nhan nói, rõ ràng mang chút lạnh lẽo tức giận.


Nhiễm Nhan lại tiếp tục rót đầy cho hắn, "Chén thứ hai, lại lần nữa đa tạ ân cứu mạng của Tiêu Thị lang."


Tiêu Tụng nghĩ những thương tích trên người Nhiễm Nhan phần lớn đều đã khỏi hẳn, cũng không ngăn cản nữa, khách khách khí khí mà tiếp hai lần kính rượu còn lại.


Nhiễm Nhan quỳ ngồi lại chỗ của mình xong, Nhiễm Bình Dụ mới hơi nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị bớt chút thời gian đi hỏi Nhiễm Nhan một chút đến tột cùng là có chuyện gì.


Không khí bắt đầu vui vẻ, nhưng tâm tư từng người thì khá vi diệu, đây là bữa cơm mà Tiêu Tụng ăn cực khổ nhất, Nhiễm Nhan ở cách đó không xa, hắn muốn không lộ manh mối, yêu cầu tiêu phí tinh lực rất lớn.


Sau khi xong tiệc, Nhiễm Bình Dụ tự mình tiễn Tiêu Tụng ra ngoài cửa lớn, nhìn xe ngựa rời đi, rồi mới vội vàng quay vào, đi thương lượng với Nhiễm Vân Sinh.


Ở trong mắt Nhiễm Bình Dụ, đây là kỳ ngộ rất tốt, Tiêu Tụng ngày thường quan hệ với nhà nào cũng đều là hời hợt, lần này phá lệ cho bọn họ một cái cơ hội, đúng như lời Tiêu Tụng, con người hắn mang nhiều thị phi, dính dáng với hắn có tốt cũng có xấu. Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, Tiêu Tụng, Tiêu gia, chỗ dựa lớn này rất đáng giá mạo hiểm.


Ở Trường An lập nghiệp, đặc biệt là cơ nghiệp không coi là nhỏ này của Nhiễm gia, bình thường đều là không tiến thì ắt phải lui, thân phận thương nhân hèn mọn, không có chỗ dựa kiên cố, dù núi vàng núi bạc có lớn cỡ nào thì sớm muộn gì muốn sụp cũng sẽ sụp. Nhiễm Bình Dụ vẫn luôn nhờ vào quan hệ cực kỳ bé nhỏ với Huỳnh Dương Trịnh thị, gian nan dốc sức làm việc, hiện giờ căn cơ đã vững, nhưng Trịnh phu nhân lại tạ thế đã nhiều năm, không có sợi dây trung gian này, nếu không nhanh chóng tìm chỗ dựa vững chắc khác, thực sự chỉ sợ kết quả là tiền mồ hôi nước mắt đều phải hiếu kính hết vào túi của đám quyền quý.


Trong thư phòng ở tiền viện, Nhiễm Bình Dụ và Nhiễm Vân Sinh quỳ ngồi trên tịch cách nhau không đến bốn thước.


Nhiễm Bình Dụ sau khi nói ra suy nghĩ của mình, dò hỏi Nhiễm Vân Sinh: "Ngươi nghĩ thế nào?"


Nhiễm Vân Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng cảm thấy đây là thời cơ tốt, Tống Quốc Công nhiều lần bị bãi tướng, lại nhiều lần được dùng lại, có thể thấy được thánh thượng đối với ông ấy vẫn thập phần tín nhiệm, thượng ý khó dò, nói không chừng ngày nào đó lại sẽ phục nguyên chức quan. Mặc dù không thể, nhưng bằng năng lực của Tiêu Thị lang, cùng với Tiêu thị nhất tộc, cũng đáng giá để chúng ta mạo hiểm một lần."


Cơ hội như vậy cũng không nhiều lắm.


"Đúng là vậy..." Nhiễm Bình Dụ tạm thời áp vấn đề này xuống, ngược lại hỏi: "Ta thấy Tiêu Thị lang đối với Thập Thất Nương...hoặc là Thập Bát nương, có chút bất đồng..."


"A gia, Tiêu Thị lang đến cả báo cáo công tác cũng không màng, suốt đêm chạy ngược về huyện Tụ Thủy, thủ mấy ngày không ngủ không nghỉ ở bên giường A Nhan." Nhiễm Vân Sinh nói.


Nhiễm Bình Dụ kinh ngạc, sau một lúc lâu, mới lẩm bẩm: "Thật không ngờ..."


Đêm không trăng.


Mấy ngọn đèn dầu trên phố lần lượt tắt, ồn ào náo động liên tục của thành Trường An dần dần lắng đọng lại, quy về vẻ yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có tiếng chó sủa hay tiếng trẻ nhỏ khóc đêm văng vẳng từ xa truyền đến.


Phường môn vừa đóng cửa, bên ngoài một chiếc xe ngựa đậu trong một góc của phường An Thiện, gã sai vặt hạ giọng, có chút sốt ruột nói: "Lang quân, phường môn đóng rồi, chúng ta tối hôm nay có thể phải ăn ngủ ngoài đầu đường!"


Một nam nhân cao lớn mặc bào phục viên lãnh màu tím sẫm nhảy ra khỏi xe, liếc mắt nhìn gã sai vặt một cái, "Ta còn không gấp, ngươi gấp cái gì, dưới thùng xe có đệm chăn, ngươi nếu lạnh, thì lấy ra dùng."


Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà đi về phía cửa hông của Nhiễm phủ, phía sau có mấy chục ám vệ lặng yên không một tiếng động mà đuổi theo. May mắn là hôm nay có chuẩn bị hậu chiêu, nếu không hắn một nam nhi bảy thước thật sự có thể sẽ bị nhi nữ tình trường nghẹn chết.


Vừa mới tới gần cửa hông, Tiêu Tụng vén áo bào lên, đang muốn trèo qua tường, dư quang lại thoáng thấy trong đám ám vệ hắc y có một thân ảnh đặc biệt không thích hợp.


Người kia vừa ốm vừa cao, giống như cây gậy trúc, đứng trong một đám ám vệ vừa cao đồng đều vừa cường tráng, rất có cảm giác cỏ dại mọc trong đám củ cải.


"Ngươi đi ra cho ta!" Tiêu Tụng thấp giọng quát.


Cây gậy trúc quơ quơ, uể oải mà gục đầu xuống chen lên, kéo xuống mặt nạ bảo hộ màu đen, lộ ra một gương mặt vừa không đẹp vừa gầy gò, có một chút khí chất cũng bị vẻ ái muội đáng khinh lúc nào cũng treo trên mặt phá hư hầu như không còn một mảnh, "Cửu Lang chuẩn bị đi hái hoa, huynh đệ tới canh chừng cho ngươi."


"Lưu Thanh Tùng, ta nói cho ngươi biết, chuyện đêm nay nếu lộ ra ngoài, việc đầu tiên ta làm là đem ngươi đi thiến!" Tiêu Tụng lạnh lùng ném xuống một câu, xoay người bay lên tường.


Mấy chục ám vệ cũng nhanh nhẹn căn cứ theo bố trí của Tiêu Tụng mà lẻn vào Nhiễm phủ, đi trước dọn đường.


Đây không trách Tiêu Tụng tàn nhẫn được, bởi vì bất cứ chỗ nào có Lưu Thanh Tùng, liền xảy ra phiền toái rất khó đoán trước, ngay cả khi hắn luôn nắm chắc thắng lợi, trước mặt Lưu Thanh Tùng đều có thể bị bẻ ngoặc sang hướng khác.


Ngõ nhỏ gió lạnh vù vù, chỉ còn lại một mình Lưu Thanh Tùng.


Hắn nhìn hai đầu, đen thui không thấy một tia sáng, không khỏi cào cào tường, hạ giọng nói: "Ta nói này, các ngươi ai mang ta qua đi a"


Nhưng mặc kệ hắn cào bao lâu, cũng không có được nửa người để ý tới hắn. Lưu Thanh Tùng kéo tay áo, quẹt nước mũi sắp chảy ra, mếu máo mắng: "Biến thái, ai quy định ám vệ phải mặc đơn bạc như vậy?"


Lưu Thanh Tùng nghe thấy tiếng gió gào rú ở trong con ngõ nhỏ hẹp, phảng phất như một con thú bị nhốt tìm không thấy đường ra, lại thêm cả người bị đông lạnh đến cứng đờ, hắn không khỏi bắt đầu hoài niệm những ngày ngồi thêu hoa ở chỗ lão phu nhân nơi đó...mặc kệ ra sao, cũng sẽ không phải chịu lạnh, không có việc gì sao phải chạy về chịu tội chứ.


Lưu Thanh Tùng ngửa đầu, một thứ lạnh băng khinh khinh phiêu phiêu dừng trên mặt hắn. Sửng sốt một lúc lâu, thật nhanh, trong không trung tuyết bay như bông trắng càng lúc càng nhiều.


Trời đã vào tháng 11, trận tuyết đầu tiên của Trường An...


"Lão tặc thiên!" hắn nhờ sự trợ giúp của Tang Thần, thật vất vả mới có lần đầu tiên thành công thoát khỏi ma trảo, dễ dàng sao, dễ dàng sao, dễ dàng sao!!!!


Bên trong Nhiễm phủ, thân ảnh Tiêu Tụng nhanh nhẹnlướt về phía Hòa Nhã cư, hắn ban ngày tuy chỉ nhìn qua một lần, nhưng dựa vào sứcquan sát và phân tích siêu quần của hắn, đến được nơi đó cũng không tốn chút sứcnào.

ĐỌC TIẾP PART 2 TẠI ĐÂY: https://truyenfull.vn/dai-duong-nu-phap-y-part-2/