Đại Đường Kỳ Án

Chương 70: Cái gì? 




- Cái gì?

Tên môn bá kia cho là mình nghe lầm, hoảng sợ.

Dương Thủ Văn cả giận nói:

- Ngươi không biết huyện nha xảy ra chuyện gì sao?

Ngươi không biết huyện tôn đã hạ lệnh giới nghiêm, phải nghiêm tra người khả nghi à? Mặc dù y là thân thích của nhà ta, nhưng vương tử phạm pháp cũng đồng tội như thứ dân. Nếu không điều tra rõ ràng, tương lai chẳng phải là khiến cho cha ta mang tội danh bao che người phạm tội sao?

- Bắt y đi, giam lại rồi nói sau.

Dương Thủ Văn nói đến nước này, môn bá cũng không dám chậm trễ.

Tuy rằng Dương Thủ Văn không phải Dương Thừa Liệt, nhưng ở một mức độ nào đó, hắn cũng đại biểu cho Dương Thừa Liệt.

Trước kia, người dân Xương Bình biết Dương Thủ Văn là một tên ngốc, sẽ không tin tưởng lời nói của hắn. Nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều biết Dương Thủ Văn đã bình phục. Mặc kệ hắn bình phục thật hay không, thân là trưởng tử của Dương gia thì đại biểu cho Dương Thừa Liệt.

- Người đâu, bắt Tống Tam Lang lại.

Tống Tam Lang lúc này cũng kịp phản ứng, lập tức luống cuống.

- Dương a si... Không đúng, Dương Thủ Văn, ngươi muốn làm gì?

- Tiểu muội, ta là Tam ca. Ngươi không quan tâm ta sao, chẳng lẽ muốn nhìn tên Dương a si này ức hiếp ta sao? Tiểu muội, cứu mạng.

Y muốn bổ nhào vào xe ngựa, lại bị dân tráng ấn xuống mặt đất.

Khuôn mặt Dương Thủ Văn không chút cảm xúc nhìn y một cái, đột nhiên hạ giọng nói:

- Đợi lát nữa ngươi đi bẩm báo cho cha ta, nói cho ông ấy biết đầu đuôi của chuyện này. Tống Tam Lang chưa chắc là thật lòng, nhưng lúc này, tốt nhất là giam y lại vài ngày.

- Mặt khác, giao hết chỗ hàng hóa kia cho cha ta. Ta tin rằng cha ta nhất định sẽ vô cùng tán thưởng sự thông minh của ngươi.

Môn bá nghe được, ánh mắt lập tức sáng ngời.

Đây chính là một cơ hội tốt để tạo mối quan hệ thân thiết với Dương Huyện Úy… Đây không phải là khoai lang phỏng tay, mà là bậc thang tiến thân của Dương Đại Lang tặng cho ta.

Ánh mắt gã nhìn Dương Thủ Văn lập tức trở nên khác biệt.

Gã liếc mắt nhìn chung quanh, thấy ánh mắt mọi người đều đặt trên người của Tống Tam Lang, vội vàng nói:

- Tiểu nhân Chu Thành, Đại Lang yên tâm, chuyện này ta sẽ làm thật tốt. Mặt khác, hàng cấm trong hàng hóa của Tam Lang, ta cảm thấy có thể là có người vu oan hãm hại. Hiện giờ lô hàng hóa kia đang đặt ở nơi để hàng của phường Hòa Bình, chỉ cần cẩn thận là có thể giải quyết phiền toái.

Người này, rất thông minh.

- Chu Thành phải không? Làm tốt ta sẽ nhớ kỹ ngươi.

- Ha hả, làm phiền Đại Lang lo lắng.

Tuy rằng rất bài xích xưng hô “Đại Lang” này, nhưng Dương Thủ Văn không thể một mình mà đối chọi với phong tục của thời đại này.

Đại Lang thì Đại Lang đi, hắn cũng phải tập cho quen thuộc xưng hô này.

Liếc nhìn Tống Tam Lang, Dương Thủ Văn hạ giọng nói:

- Để y ăn một chút đau khổ, khiến y tỉnh táo một chút, nhưng đừng làm quá quắt.

- Đại Lang yên tâm, tiểu nhân biết đúng mực.

Dương Thủ Văn không hề để ý tới Tống Tam Lang đang la to, đi thẳng đến bên cạnh xe ngựa.

Ngược lại Chu Thành rất có mắt nhìn, nắm một nhúm vải bố, tiến lên nhét vào trong miệng của Tống Tam Lang.

- Tam Lang đừng ồn ào nữa. Đại Lang làm như vậy là tốt cho ngươi… Hiện tại ngươi tốt nhất là thành thật một chút, nếu không tất cả mọi người sẽ khó làm việc.

Dương Thủ Văn ở bên cạnh xe ngựa, cách màn xe thấp giọng giải thích một phen với Tống thị.

Tống thị trầm mặc một lát, hạ giọng nói:

- Để cho y bình tĩnh một chút cũng tốt, chuyện này Hủy Tử làm vô cùng tốt, chúng ta đi thôi.

- Xuất phát!

Dương Thủ Văn vung tay lên, phu xe vội vàng nắm dây cương, hướng về phía ngoài thành.

Mà Dương Thủ Văn sửa sang lại yên ngựa rồi lên ngựa, khi đi qua bên người Chu Thành nhìn gã một cái, Chu Thành ngầm hiểu.

- A nương, hắn hành hạ tam cữu như thế, người mặc kệ sao?

Trên xe ngựa, Dương Thanh Nô không kìm nổi nói lẩm bẩm.

Tống thị khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

- Thanh Nô, con không hiểu!

- Con không hiểu cái gì?

- Đại huynh của con là đang giúp tam cữu con, cũng là đang làm rạng danh cha của con.

Sau khi Dương Thanh Nô nghe xong, vẻ mặt mờ mịt.

Mà Tống thị thì giơ tay xoa nhẹ đầu của nàng ta:

- Thanh Nô, con phải nhớ kỹ, hiện giờ đại huynh con đã không còn là đại huynh ngốc nghếch trước kia. Từ mấy ngày nay quan sát, thì hắn có ý nghĩ của bản thân, đã bắt đầu gánh vác cái nhà này rồi.

- Trước kia, bên người cha con không có người giúp đỡ. Nhị huynh con tuy rằng đi theo, nhưng cùng lắm cũng chỉ là chân chạy báo tin, căn bản không thể chia sẻ công việc với cha con. Nhưng đại huynh con, tuy rằng không vào công môn, nhưng bí mật làm việc vì cha con, đồng thời nỗ lực vì Dương gia chúng ta… Ta mặc kệ con nghĩ thế nào, sau này phải luôn luôn duy trì sự tôn trọng với đại huynh con. A nương có một loại dự cảm, đại huynh con không bao lâu nữa sẽ trở nên vô cùng nổi bật.

Dương Thanh Nô nháy mắt, cái hiểu cái không.