– Đây là đại huynh của ta, cha muốn ta đi tìm huynh tới, nhờ ca ca dàn xếp hộ chút.
Dương Thủ Văn rất ít khi lộ diện. Mặc dù trên dưới Xương Bình đều biết Dương Thừa Liệt có một người con lớn, nhưng lại rất ít có người nhìn thấy. Trước đáy, Dương Thủ Văn đần độn, không có người chú ý. Nhưng thật ra hai ngày trước, trong Tiểu Di Lặc tự Hổ Cốc Sơn, Dương Thủ Văn đã gi ết chết một thích khách Liêu Tử, người Xương Bình mới biết người con ngốc nghếch đó của Dương Thừa Liệt võ lực phi phàm.
Đội trưởng dân tráng liền nói:
– Hóa ra là Đại Lang.
Trời ơi….
Dương Thủ Văn không khỏi thầm chửi trong lòng: Ngươi có thề gọi ta là đại công tử, cũng có thể gọi ta là đại thiếu gia, tội gì phải làm khó “Đại Lang”chứ?
Chỉ là hắn không thể nói ra, liền gật đầu với viên đội trưởng đó, không nói thêm gì nữa.
Cũng may mà đội trưởng cũng biết, Dương Thủ Văn là một tên ngốc, cho nên không có tính toán với sự vô lễ của Dương Thủ Văn.
– Nhị Lang, người và Đại Lang vào thành đi, gặp Dương Huyện úy cho ta gửi lời hỏi thăm nhé.
Dương Thụy liền nói lời cảm ơn, cùng Dương Thủ Văn lên ngựa, đi vào bên trong.
– Thủ lĩnh, lại có một tên ngu ngốc tới.
Một dân tráng liền đi tới, cợt nhả nói:
– Ngươi nói trong nhà Dương Huyện úy sao lại có một tên ngu ngốc như vậy? Trong nhà có một người thì cũng thôi đi, mấy hôm trước còn tìm về một người nữa. Nhưng, Dương Mạt Lỵ đó nhà ông ta quả thực là hung ác.
– Hung ác cái miệng vỡ nhà ngươi.
Đội trưởng trừng mắt nhìn người dân tráng đó.
– Ngươi nói Đại Lang là một người dễ đối phó sao?
Đừng quên, mấy hôm trước ở Tiểu Di Lặc tự, còn thân thủ giế t chết một Liêu Tử. Ngươi vừa rồi nói những lời đó nếu truyền đi, há chẳng phải nói Dương Huyện úy tới làm phiền ngươi sao. Cho dù là nhà ông ta có hai mãnh nhân đó, một người tùy tiện cũng có thể tới thăm hỏi ngươi được.
Dân tráng sợ hãi, vẻ mặt bỗng nhiên tái đi.
– Đội trưởng, ta không phải là có ý đó.
– Ta quan tâm ngươi có ý gì à…. Hôm nay xảy
ra chuyện lớn như vậy, nghe nói Huyện tôn đã nối trận lôi dinh, muốn điều tra rõ hung thủ. Không thấy buổi trưa sắc mặt Quản bộ đầu có chút khó coi sao? Hãy theo dõi thật kỹ cho ta, nếu bên này chúng ta có chút sai lầm nào, tới khi đó đều sẽ gặp xui xẻo. Liêu Tử đáng chết, cũng quá là càn rỡ, nếu để ta bắt được, nhất định sẽ phải xử đẹp hắn ta.
Chưa tới thời Đường, không biết ở thời đại này câu chửi mắng thiếu thốn cỡ nào.
Áp lực của đội trưởng dân tráng kỳ thực rất lớn. Nhưng hắn ta thực sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện, tới khi đó tất cả mọi người đều sẽ gặp họa theo.
Dương Thủ Văn cùng với Dương Thụy đi vào thị trấn, liền giảm tổc độ xuống.
Người đi lại trên phố không nhiều, phía ngoài mỗi một cửa phường đều có lính canh gác, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, giống như lúc gặp đại địch.
Dương Thừa Liệt nhà ở trong thị trấn, nằm ở Phiên Nhân Lý.
Cả huyện Xương Bình tổng cộng có tám phường, trong đó có phường Hòa Bình là khu thương nghiệp, những phường còn lại thì cung cấp cho dân chúng chỗ ở.
Phiên Nhân Lý là một trong số tám phường,
quy mô tương đối lớn.
Nha huyện đặt ở một bên Phiên Nhân Lý, bên trong hàng ngày đều có Võ hầu trấn thủ, trị an cũng xem như không tệ.
- Đại huynh, bao lâu rồi huynh không tới nhà?
Dương Thủ Văn và Dương Thụy sau khi đi vào Phiên Nhân Lý, liền xuống ngựa.
Dương Thụy dẫn đường, vừa đi vừa hỏi. Y dường như có chút căng thẳng, dù là đang giữa ban ngày, nhưng vẫn nhìn ngó xung quanh.
– Không nhớ nữa…. Nhị Lang, đệ không cần phải căng thẳng như vậy chứ.
Không thấy khắp nơi đều là Võ Hầu và Phương Đinh sao, những tên tặc đó nếu dám ra tay, đó quả thực chính là không biết sợ chết.
- Đệ biết, đệ biết chứ.
Dương Thụy vừa trả lời lại không khỏi có chút căng thẳng.
Hai người đi men theo đường lớn trong phường đi thẳng tới giữa phường, dừng lại ở cửa của một ngôi nhà. Dương Thụy nhận lấy dây cương từ trong tay Dương Thủ Văn.
Đây chính là Dương phủ.
Xét một cách tương đối toàn bộ Phiên Nhân Lý mà nói, cửa chính của Dương phủ rất có khí
thế.
Năm nay không phải ngươi cứ có tiền thì có thể tu sửa được cửa chính có khí thế như vậy, càng cần phải có đủ danh vọng và quyền lực làm nền tảng.
Nếu danh môn vọng tộc, vương công quý tộc đó còn có thế đặt cửa phủ này ở trên tường bao phường thị.
Tuy nhiên, Dương gia vẫn còn chưa có thực lực đó. Song Dương Thừa Liệt ở Xương Bình nhậm chức đã 10 năm, cho nên việc cải tạo cửa phủ có chút khí thế.
Hai cánh cửa màu đen đóng chặt, ở cửa là hai con sư tử đá.
Dương Thụy buộc xong ngựa, liền dẫn Dương Thủ Văn đi vào cửa chính, cầm nắm cửa gõ cửa.
Không bao lâu sau, cửa mở ra.
Từ bên trong có một người đi ra, nhìn thấy Dương Thụy liền không ngừng nói:
– Nhị Lang, Vương Huyện tôn tới rồi, đang nói chuyện với A Lang.