Cũng may, có Hồ thương làm chứng cho Dương Thủ Văn, cuối cùng không đến mức khiến đám công nhân cố ý tức giận với Dương Thủ Văn, họ nghe nói Dương Thủ Văn là ra mặt vì Lục Châu, thái độ cũng đã có sự biến chuyển. Khi nói
chuyện với Dương Thủ Văn cũng đã khách khí không ít.
– Tiếu quan nhân, dù ngươi là trên đường thấy chuyện bất bình, nhưng dù sao người chết trước mặt ngươi, vẫn phải phiền ngươi theo chúng ta một chuyến.
Dương Thủ Văn không từ chối, liền đồng ý ngay.
Dương Thừa Liệt đã từng cảnh cáo hắn, không nên gây chuyện thị phi.
Mặc dù chuyện này không liên quan gì tới hắn, nhưng không thể phủ nhận, hắn quả thực là đã tham gia vào trong đó.
Giao Hổ Thôn thương cho công nhân bảo quản, Dương Thủ Văn cùng với một số công nhân đó đi tới nha huyện Cô Trúc.
Nha huyện Cô Trúc thoạt nhìn thì rất giống một trại.
Bên ngoài là một hàng rào gỗ, bên trong là một đại trướng, hai bên thì có mười mấy trướng nhỏ. Ngoài ra, một góc trại còn có mười mấy lồ ng gổ. Theo lời của những công nhân đó thì lồ ng gổ chính là nhà giam của huyện Cô Trúc.
Cũng may, những công nhân này không có quẳng Dương Thủ Văn vào nhà giam, mà để hắn ngồi trong một trướng nhỏ.
Sau đó, những người công nhân liền rời khỏi trướng, một mình Dương Thủ Văn ngồi trong trướng nhàm chán vô cùng, mơ hồ ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, tiếng ồn vang lên đã đánh thức hắn tỉnh dậy.
Tiếp theo đó, từ bên ngoài đại trướng mấy người công nhân đi vào, thấy Dương Thủ Văn liền khom người hành lễ, sau đó liền nói:
– Tiểu quan nhân chờ lâu rồi, sự việc đã được điều tra rõ ràng, sự việc không liên quan tới tiếu quan nhân…. Bây giờ, tiểu quan nhân có thế đi được rồi.
Giải quyết như vậy sao?
Không có thấm vấn, thậm chí không có ai đế ý tới đã có thể đi được rồi sao?
Trong lòng Dương Thủ Văn dù thấy kỳ lạ, nhưng lại không thể tìm rắc rối thêm cho mình, liền cảm ơn hai tiếng, rồi đứng lên đi ra khỏi trướng, hơn nữa còn giao lại cây sung cho Dương Thủ Văn.
Được tiễn ra khỏi trại, Dương Thủ Văn bỗng nhiên dừng bước.
Hắn nhìn thấy Sửu Nha Đầu được đeo một sợi xích, đang ngồi ngoài cửa trại.
Thấy Dương Thủ Văn đi ra, Sửu Nha Đầu liền vẫy đuôi bước tới, sau đó ngồi xổm trước mặt
Dương Thủ Văn, ăng ẳng kêu lên hai tiếng.
Bộ dạng thướt tha của nó dường như đang muốn nói: “Ngươi ra rồi sao?”
Trên mặt Dương Thủ Văn không giấu nối niềm vui mừng, liền ngồi sụp xuống, đưa tay ra sờ đầu Sửu Nha Đầu.
– Sửu Nha Đầu, ngươi vẫn ở đây chờ ta sao?
- Ăng ẳng!
Sửu Nha Đầu lại kêu lên hai tiếng.
Dương Thủ Văn không hiểu ngôn ngữ của loài chó, cũng không hiểu nó đang nói gì.
Nhưng hắn biết, Sửu Nha Đầu không có ý đối đầu với hắn, nếu không sẽ không thể cắn vào cố tay của người Hồ đó, càng không thể ở đáy chờ hắn, chờ mãi cho tới tận bây giờ.
Trời chiều, mặt trời đang ngả về tây.
Ánh chiều tà đang chiếu về phía cửa trại, chiếu lên người Dương Thủ Văn và Sửu Nha Đầu.
Dương Thủ Văn đứng lên, cười nói:
– Đi thỏi, sau này ngươi và con cái ngươi sẽ đi theo ta.
Ta có ăn, cũng sẽ không để cho cả nhà ngươi đói bụng được… được rồi, chúng ta đi tìm nhà trọ trước đã, cho ngươi tắm rửa xong rồi nói.
Hắn bước nhanh ra phía ngoài, Sửu Nha Đầu
đi theo phía sau hắn.
Trời đã ngả hẳn về tây, kéo dài bóng của Dương Thủ Văn và Sửu Nha Đầu ra.
Họ đi nhanh về phía chợ, loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu của Sửu Nha Đầu, kèm theo đó là tiếng kêu của mấy chú chó nhỏ.
Trở về nhà trọ, trời đã tối hẳn rồi.
Dương Thủ Văn không đi tới đại trướng, mà dẩn theo cả nhà Sửu Nha Đầu đi tới phía trước của chiếc trướng nhỏ của nhà mình.
Trong trướng, Dương Thừa Liệt đang ngồi trên giường, tay cầm quyển Xuân thu, đọc dưới ánh đèn.
Thấy Dương Thủ Văn đi vào, y hừ lên một tiếng, không thèm chú ý tới Dương Thủ Văn, ánh mắt vẫn đọc “Xuân thu” trên tay.
Dương Thủ Văn để cho cả nhà Sửu Nha Đầu chờ bên ngoài. Sau khi vào trướng, liền ngồi xuống đổi diện với Dương Thừa Liệt.
Dương Thừa Liệt vẫn không buồn chú ý tới Dương Thủ Văn, cũng khiến cho Dương Thủ Văn có chút hoang mang.
Lão đa vừa tới đã cảnh cáo hắn mấy lần rồi, không cho phép gây chuyện thị phi. Kết quả là hắn vẫn gây họa, còn bị nhốt vào nha môn.
Miệng ngập ngừng, tròng mắt Dương Thủ Văn đảo đảo, bỗng lên tiếng:
– Cha, sách của cha rơi kìa?
- Hả?
Dương Thừa Liệt sửng sốt, liền nhìn lên, lại phát hiện sách không bị rơi.
Tuy nhiên, y vừa rồi quả thực không có tâm tư nào đế đọc sách, trong đầu đang nghĩ, làm thế nào đế dạy dỗ Dương Thủ Văn? Đế hẳn ghi nhớ một điểm, chỉ là vì muốn tốt cho Dương Thủ Văn. Dương Thừa Liệt cũng không muốn tiếp tục làm ra vẻ nữa, vẻ mặt trầm ngâm, “hừ” một tiếng!
– Cha, con sai rồi.