Hắn tỏ ra bộ dạng không chút để ý, hướng về một Hồ thương bên cạnh hỏi.
Vị Hồ thương đó đưa mắt nhìn con Ngao Mòng Cổ:
– Ngươi nói Mao Y Hãn đó hả? Nó là một con chó tốt… chủ trước của nó tên Hồ Tháp Ca, là một gã rất lợi hại. Nhưng năm qua Hồ Tháp Ca kinh doanh suy sụp, giờ đây chỉ có thể nhờ vào người khác mà làm công sinh sống. Mao Y Hãn đi theo gã từ rất lâu, nhưng gã không biết quý trọng, còn đuổi nó ra khỏi nhà nữa.
Mao Y Hãn vừa sinh một ổ chó con, lòng cảnh giác rất cao.
Mao Y Hãn, trong từ ngữ của Đột Quyết có nghĩa là ‘Xú Nha Đầu’.
Trong lúc Dương Thủ Văn và vị Hồ thương đó nói chuyện, Mao Y Hãn liền chạy đến ngậm miếng bánh nhanh chóng nuốt đi.
– Không ai muốn nhận nuôi nó sao?
– Sao lại không, nhưng nó không muốn rời xa con của nó, suốt ngày mang theo con bên mình.
Sức ăn của loài chó này rất lớn, nuôi một con còn được, nuôi thêm bốn con, thì có chút chịu không nối… trừ khi là người giàu có.
Dương Thủ Văn nghe xong, ánh mắt lại đưa về phía con Mao Y Hãn.
Lần này Xú Nha Đầu không lui lại nữa, ngồi xổm tại chỗ, lẳng lặng nhìn Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn ngồi xuống, lại lấy ra thêm một miếng bánh.
Xú Nha Đầu tiến lên một bước, ngước nhìn Dương Thủ Văn, mở miệng liền ngậm miếng bánh vào miệng.
Động tác của nó nhanh như điện giật, nhưng mảy may không làm bị thương Dương Thủ Văn.
– Quả là một con Xú Nha Đầu lợi hại.
Dương Thủ Văn nói xong, mở gói bánh giấy dầu ra, hai tay đỡ lên.
– Người muốn nhận nuôi nó sao?
Hồ thương cười nói:
– Thế thì ngươi cần chuấn bị sẵn sàng, đợi bốn gã nhóc đó trưởng thành, sẽ tiêu tốn không ít tiền đây.
Tiền sao?
Dương Thủ Văn mỉm cười!
Kinh doanh trên tay hẳn mà được mở rộng ra, đừng nói bốn con chó, dù là bốn mươi con cũng nuôi được.
Xú Nha Đầu chạy đến, ngấu nghiến món bánh. Dương Thủ Văn đưa tay xoa xoa đầu nó, nó không có kháng cự.
– Xú Nha Đầu, theo ta đi không?
Đợi Xú Nha Đầu ăn xong, Dương Thủ Văn
đứng dậy hỏi nhẹ.
Nhưng không ngờ, Xú Nha Đầu không để ý đến hắn, chỉ đi vòng quanh hắn hai vòng, sau đó dùng đầu cọ cọ vào chân hắn, liền xoay người rời khỏi.
Đây là ý gì?
Dương Thủ Văn ngẩn người ra.
Ngay lúc này, đột nhiên từ xa vọng lại tiếng ồn ào, liền có người quát lên:
– Giết người, giết người rồi!
Dương Thủ Văn liền sửng sốt, vội vàng bước nhanh chạy tới.
Hắn chạy ra khỏi chợ, thấy cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, bên cạnh dòng suối một đám người đang vây quanh.
Dương Thủ Văn chen vào đám đông, thấy bên cạnh suối có một thi thế. Thi thế kia ngửa mặt lên trời, trên ngực cắm một con dao găm.
– Lục Châu?
Dương Thủ Văn liếc mắt đã nhận ra, Hồ Cơ nằm chết đằng kia chính là người đã giúp hẳn ta quét dọn khi sáng.
Chỉ có điều trong lúc này, Lục Châu trên mặt không chút huyết sắc. Nàng trừng tròng mắt, trong tay nắm chặt một mảnh vạt áo, mặt mang
vẻ tuyệt vọng.
– Sao lại thế này?
Không biết, lúc nãy thấy cô ta và một người khác cãi vã ở nơi này, người đó đột nhiên giết cô ta, chạy về bên đó.
Có người dùng tay chỉ ra dòng suối nhỏ đối diện, Dương Thủ Văn không nói nửa lời, liền xông ra ngoài. Hắn vừa chạy vừa rút trường thương. Đuối theo gần hai dặm đường, thì thấy phía trước có một người đàn ông người mặc Hồ phục, chạy đến bên cạnh một con ngựa.
Chỉ thấy gã cởi bỏ dây cương, phi mình lên ngựa.
Lúc này khoảng cách của Dương Thủ Văn với đổi phương có vài trăm mét, trong lòng quýnh lên, bước chân đột nhiên gia tốc, lao lên vài trăm mét, liền vung trường thương Hổ Thốn trên tay ném ra. Cây thương chuyển động trên không trung, reo vang vạch nên một đường cong.
Phụt!
Trường thương c ắm vào trước thân ngựa, chỉ thấy ngựa kia hí vang một tiếng dài, chân trước nhấc bống, khiến người ngồi trên ngựa ngã xuống đất.
Thân thủ người đó không tệ, sau khi tiếp đất xoay người lộn vài vòng liền bật người đứng dậy,
thuận thế bật đao khỏi vỏ.
Dương Thủ Văn xông lên phía trước, rút trường thương về, vừa muốn xông vào người nọ, liền nhìn thấy bên cạnh một con Ngao Mông cổ xông ra, không một tiếng động mà chạy đến bên cạnh người đó, nhảy cẫng lên há mồm hung hăng cắn vào cố tay gã.
Cú cắn này quả thật không nhẹ.
Sức cắn của Ngao Mông cổ vô cùng kinh người, trong chốc lát đã cắn đứt cố tay của người đó.
Keng một tiếng, đao trên tay người đó rơi trên mặt đất, đoạn ôm chặt tay phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Dương Thủ Văn cũng không ngờ lại diễn biến như vậy, xem kỹ lại thì không nhịn dược cười to.
– Xú Nha Đầu, làm tốt lắm!
Không biết Xú Nha Đầu từ đâu chạy đến, khi nghe tiếng gọi của Dương Thủ Văn liền xoay người hướng về Dương Thủ Văn sủa vang hai tiếng, như muốn lĩnh công từ Dương Thủ Văn, Dương Thủ Văn không nói gì, tiến lên trước đạp ngã người nọ, đẩy mũi thương lớn về trước ngực người đó, trầm giọng nói:
– Cử động nữa thì ta sẽ g iết chết ngươi!