“Ta không phải là con cái nhà vọng tộc lưu lạc ở dán gian đấy chứ?”
Trong nhất thời, Dương Thủ Văn không khỏi miên man suy nghĩ, tâm trí càng rối bời.
Dương Thừa Liệt cũng không nói gì thêm, mà lo đánh xe, để mặc Dương Thủ Văn bình tĩnh lại.
– A đa, rốt cuộc nhà ta gặp phải tai họa gì?
Dương Thừa Liệt đưa mắt nhìn hắn, cười khổ nói:
– Chuyện này con không cần hỏi, có hỏi ta cũng không nói đâu!
– Ta chỉ có thể nói, thế lực của kẻ thù của chúng ta quá lớn, lớn đến mức chúng ta không thể đụng tới họ. Mặc dù lúc đầu là do sự hiểu 1’âm mà ra, nhưng va chạm vẫn là va chạm. Cũng vì lý do này, ta và ông con bất đắc dĩ phải mang con tới Xương Bình ấn cư.
– Tóm lại, khi nào tới lúc nên nói cho con biết, đương nhiên ta sẽ nói.
– Hiện giờ con chỉ cần nghiêm chỉnh tuân theo sự sắp xếp của ta, chờ tới đầu xuân sang năm, cậu con sẽ phái người tới đón con.
– Con không đi!
Dương Thừa Liệt còn chưa dứt lời, Dương Thủ Văn đã kích động kêu lên.
– A đa, đã là người một nhà, cả đời vẫn là người một nhà!
– Con không đi Huỳnh Dương đâu, con muốn ở lại Xương Bình, ở đây có cha, có thím, còn có Ấu Nương… Con thà rằng cả đời không có tiền đồ, cũng không đi làm cái chuyện sửa tên đối họ. Cha là cha của con, cả đời vẫn là cha của con. Nếu vì
vinh hoa phú quý, mà ngay cả cha mình, con cũng không nhận, thì cho dù mai kia thăng quan tiến chức vùn vụt, con cũng sẽ hố thẹn cả đời!
– Con sẽ không đi Huỳnh Dương, trừ phi cha đi cùng con!
Mắt Dương Thừa Liệt đỏ lên, trong mắt lấp loáng những tia sáng trong suốt.
Cũng may bầu trời tối đen, Dương Thủ Văn cũng không thấy rõ lắm, ông ta vội cúi đầu, len lén lau đi dòng lệ vương trên khóe mắt.
- Hủy Tử…
– Cha, cha đừng nói nữa, con nhất định sẽ không bỏ mặc người nhà!
Dương Thủ Văn cũng rất cứng đầu, quay đầu đi, không để ý tới Dương Thừa Liệt nữa.
Dương Thừa Liệt cười khố:
– Được rồi, được rồi, con nói không đi thì sẽ không đi… Dù sao từ giờ tới đầu xuân sang năm, cũng còn tới mấy tháng nữa, con cứ từ từ suy xét.
– Không cần suy xét, con – không – đi!
Dương Thủ Văn càng kiên quyết như thế, Dương Thừa Liệt lại càng kiên định.
– Được, con không đi thì không đi, nhưng ta nói cho con biết, lần này đến Cô Trúc, con phải cấn thận một chút, chớ gây ra phiền phức.
ông ta chuyển trọng tâm câu chuyện, nhưng trong lòng đã có biện pháp.
Một đứa con hiểu biết như vậy, ở lại Xương Bình sẽ lỡ dỡ cả đời hấn… Tuy hiện giờ Dương Thủ Văn có thái độ rất kiên quyết, nhưng đến lúc đó không thể thuận theo ý hắn được. Quay về Trung Nguyên thôi, chỉ có trở lại đó, hắn mới có đất để thi triển tài hoa, chứ không phải ở lại Xương Bình, suốt ngày qua lại với đám người Liêu, ở lại Xương Bình, hắn khó có cơ hội cất đầu dậy, sẽ khiến đời hắn bị lỡ dở.
Dương Thừa Liệt nghĩtới đây, đột nhiên vung roi lên.
Chiếc roi dài vẽ ra một đóa hoa trên không trung, tạo ra một tiếng “trót” giòn giã, con ngựa kéo xe lập tức tăng tốc.
Trải qua chuyện vừa rồi, không khí giữa hai cha con đột nhiên trở nên tẻ ngắt.
Dương Thừa Liệt lòng đầy tâm sự, mà trong lòng Dương Thủ Văn cũng ngốn ngang trăm mối.
Từ trong lời nói của cha mình, hắn nghe được rất nhiều tin tức có ích. Thứ nhất, hắn cũng không phải là công tử nhà quyền quý lưu lạc dân gian như hắn tưởng tượng. Thứ hai, năm xưa nhà hắn đụng phải một kẻ thù rất lợi hại, cho nên mới bất đắc dĩ chuyển đến Xương Bình.
Kẻ thù đó là ai?
Việc Dương Thừa Liệt có thể kết thân với Trịnh gia, đã cho thấy xuất thân của ông cũng không tầm thường chút nào.
Một người có xuất thân không tầm thường, bởi vì tránh né kẻ thù, lại phải mai danh ấn tích?
Hơn nữa ông còn có thông gia là một gia tộc rất lớn, trong tình huống như vậy, họ cũng không có hành động gì? Thật sự là rất kỳ lạ.
Điều này cũng cho thấy, kẻ thù rất lợi hại, rất ghê gớm!
Dương Thủ Văn thầm thở dài, cũng mơ hồ đoán ra lai lịch của kẻ thù.
Người có thế khiến hai gia tộc lớn phải câm như hến, ngoài Thánh Mẩu Thần Hoàng đang ngự ở Thần Đô ra, còn có thế là ai khác?
Tuy nhiên, Trịnh gia vần còn, mà Dương Thừa Liệt hy vọng Dương Thủ Văn có thể trở nên nổi bật, cho thấy người đó không phải là Thánh Mầu Thần Hoàng.
Không phải Võ chiếu Võ Tắc Thiên Thánh Mẩu Thần Hoàng – đệ nhất nữ hoàng đế từ xưa đến nay, vậy chỉ có thế là người thân và họ hàng thân thuộc của Võ Tắc Thiên.
Dương Thủ Văn nhớ mang máng, vào thời gian Võ Tắc Thiên chấp chính, thế lực của họ Võ vô cùng to lớn.
Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư…
Đúng rồi, nghe nói trước kia bởi vì không ngồi vào được vị trí Thái tử, Võ Thừa Tự đã ấm ức ôm hận mà chết.
Võ Thừa Tự đã chết, thế nhưng cha mình vẩn cấn thận từng li từng tí như vậy, chẳng lẽ kẻ thù của nhà mình, chính là Võ Tam Tư?
Rất có thể đây!
Dương Thủ Văn không kìm chế được, theo bản năng nắm chặt đại thương trong tay.
Nếu như là Võ Tam Tư, thì thật sự là một đại cừu gia không thể trêu vào!
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Dương Thủ Văn lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn Dương Thừa Liệt.
Vẻ mặt ngưng trọng, Dương Thừa Liệt đưa roi ngựa chỉ về xa xa phía trước, nhẹ giọng nói:
– Hủy Tử, tới Cô Trúc rồi, nhớ kỹ là không đươc qâv ra rắc rối đấy!