Đời Đường cũng không có tủ lạnh để đựng nguyên liệu nấu ăn, mà Dương Thủ Văn và mọi người ở trong thôn nhỏ một nhà ba người đều mua lúc nào làm lúc đó, rất ít khi đế dành đồ ăn. Tại thời đại này, lãng phí là đáng xấu hổ. “Cửa son rượu thịt ôi” chính là đế chê trách đám quan lại quyền quý đó. Tựa như vùng đất lạnh giá Xương Bình này, lương thực cũng không phong phú, cho dù Dương Thừa Liệt là Huyện úy, cuộc sống cũng phải cấn thận.
Quản Hố cười nói:
– Dương tấu không cần phải lo lắng, tôi cùng với Huyện úy mang rượu và đồ ăn tới, Dương tấu làm chút bánh hấp là được rồi.
Nói xong, y giơ bình rượu trong tay lên.
Mà Dương Thừa Liệt thì đưa cho Dương thị vài gói giấy dầu, trầm giọng nói:
– Bảo người ta mang rượu và thức ăn từ trong huyện thành đến, để lại cho Ấu Nương một chút, còn lại mang lên đi.
Dương thị nghe vậy cũng không nói năng rườm rà nữa.
– Hủy Tử cũng tới uống rượu đi.
Quản Hố theo Dương Thừa Liệt đi vào chính đường, ngoắc ra hiệu Dương Thủ Văn qua.
Tuy nhiên, Dương Thủ Văn cự tuyệt:
– Thúc phụ kệ cháu, cháu không uống rượu, hơn nữa đêm qua không ngủ, cũng hơi mệt mỏi.
– Vậy nghỉ sớm chút đi.
Xem ra, Dương Thừa Liệt và Quản Hổ đêm nay sẽ không quay về huyện thành.
Cũng khó trách, thời đại này không có cách nói Bất dạ thành, loại huyện thành nơi biên hoang như Xương Bình, khi trời tối cửa thành đóng chặt, bắt đầu cấm đi lại ban đêm, cho dù Dương Thừa Liệt là Huyện úy, một khi cửa thành đóng rồi cũng khó kêu mở cửa thành được.
Đây là quy củ, không liên quan đến chức vị.
– Huynh trưởng, Hủy Tử nói chuyện khá bình thường, cũng không giống như người có bệnh.
Ngòi ở chính đường, Dương thị chuẩn bị hai bàn ăn, phân chia đưa đến trước mặt Dương Thừa Liệt và Quản Hố.
Người của đời Đường, vẫn còn duy trì thói quen xé thức ăn, không thích ăn tập thể một chỗ, mọi người ngồi vây quanh bàn. Đồ nhắm dọn xong, Dương thị quay lại nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị món chính. Mà Quản Hổ uống vào một chén rượu, không kìm nối tò mò hỏi.
– Nói năng bình thường, nhưng đòi khi vẫn còn mơ hồ.
Dương Thừa Liệt nói:
– Nếu đầu óc nó tỉnh táo, sao có thế càn quấy theo Nhị Lang chứ? Cũng may gia phụ khi còn sống quản giáo nó nghiêm khắc, đặc biệt trong tập võ theo sát nghiêm ngặt mới luyện được thân thể như hiện giờ. Nếu không, chỉ sợ cũng đã có nguy hiểm rồi.
Quản Hố có phần chấp nhận, liên tục gật đầu.
– Huynh trưởng, trong lúc này đột nhiên xảy ra án mạng, chỉ sợ sẽ kinh động đến huyện tôn.
Vương Huyện lệnh không chấp nhận trong mắt có dính hạt cát, nếu ông ta quả thật để ý đến, chỉ e áp lực bên chúng ta sẽ không nhỏ.
Dương Thừa Liệt xé một cái đùi gà, cắn mạnh một miếng.
– Chuyện này rất kỳ quái, chiếu theo kết quả nghi vấn hôm nay cho thấy, chỉ sợ đối phương sẽ không dừng tay như vậy.
Ngày hôm trước chúng đã thành công trong việc phục kích tên Liêu tử kia, nhưng lại không có được thứ mình cần, cho nên tối qua mới quay lại chỗ cũ, không ngờ lại bị Hủy Tử và Nhị Lang phá hoại… Lão Hổ, thật ra ta có một ý tưởng, muốn nghe ý kiến của ngươi.
– Ha hả, huynh trưởng cứ nói là được. Tuy
nhiên ta cũng có một chủ kiến, lại không biết có trùng với huynh trưởng hay không.
– Là gì?
Dương Thừa Liệt nhấp một ngụm rượu, nhìn Quản Hố, tươi cười.
Đừng bao giờ bị tướng mạo hào phóng của Quản Hố đánh lừa. Nếu như y thật sự giống như tướng mạo, cũng không thể nào làm được vị trí bộ đầu Tập bộ. Bộ đầu Tập bộ này tương tự như đội trưởng hình sự hậu thế, phải có Thất Khiếu Linh Lung Tâm mới được. Quản Hổ võ nghệ cao cường, một thanh đại đao, dù là mười mấy thanh niên trai tráng cũng đừng mơ hạ được y. Nhưng sở dĩ y có thế trở thành Bộ đầu bộ Tập, trở thành tâm phúc của Dương Thừa Liệt, chính bởi vì y tâm tư tinh tế, vô cùng cơ trí.
Quản Hố đứng dậy đi đến trước bàn của Dương Thừa Liệt, rót rượu, ở trên bàn viết một chữ “Trá”.
Dương Thừa Liệt cười ha ha:
– Lão Hổ quả nhiên không mưu mà hợp với suy nghĩ của ta.
– Hôm nay huynh trưởng cố ý kéo dài tới cuối cùng mới đi, còn giữ ta lại, ta lập tức đoán ra ý đồ của huynh trưởng.
– Đúng vậy, hung thủ kia nếu không thành
công, chỉ sợ còn có hành động tiếp theo.
Với nhân lực trong tay chúng ta, không có khả năng phân chia một nhóm người đóng giữ ở Di Lặc tự, vậy cũng chỉ có thế di chuyến sự chú ý của họ, dẫn rắn ra khỏi hang. Ta chuẩn bị ngày mai sau khi trở về vào thành tìm manh mối, để những kẻ đó nhảy ra.
– Nếu bọn chúng không xuất hiện thì sao?
– Cái này…
Quản Hổ trầm giọng nói:
– Dẩn rắn ra khỏi hang dĩ nhiên là kế hay, nhưng lại có hơi chút bị động.
Ngày nào bọn chúng không xuất hiện, chúng ta cũng chỉ có thế đợi ngày đó. Trên đời này có đạo lý ngàn ngày làm kẻ trộm, nhưng không có ngàn ngày đề phòng tặc. Theo tôi thấy, chúng ta còn phải tiếp tục điều tra. Chẳng những phải điều tra, còn phải điều tra gióng trống khua chiêng, đế bọn chúng phải xuất hiện.
Dương Thừa Liệt khẽ gật đầu, tay vê chòm râu.
– Điều tra thế nào?
– Trong thành bên này thật ra dê làm, chỉ cần gia tăng nhân sự, kiếm tra cấn thận nghiêm mật.
Nhưng bên Cô Trúc kia… Nhị Lang cũng đã nói, hung thủ là hai tên Liêu Tử, chổ chúng ta là
biên hoang, Liêu Tử vốn nhiều, trong thành còn dễ xử lý, nhưng bên Cô Trúc lại có hơi chút phiền phức. Liêu Tử này năm trước mới đến đó định cư, thành phần vốn có chút pha tạp, nếu hung thủ trốn trong đó, thật sự khó khăn. Quan trọng nhất là, Cô Trúc là Ky Mi châu.
Ky Mi Châu, phân lớn là người Hồ tự trị. Từ Huyện lệnh đến Huyện úy, thậm chí sai dịch ở tầng thấp nhất tất cả đều là người Hồ.
Dương Thừa Liệt không khỏi khẽ gõ trán, trầm ngâm một lát nói:
– Chuyện này quả thật có phiền toái… Như vậy đi, lão Hố ngươi trước tiên bắt tay an bài kế dẫn rắn ra khỏi hang, đồng thời gia tăng trị an của huyện thành. Bên Ky Mi Châu, tốt nhất là thông bẩm cho Huyện tôn biết. Liên quan đến luật pháp triều đình, cho dù ta và ngươi muốn có hành động, nhất định phải chú ý cấn thận.