Đại Đường Đạo Soái

Chương 98: Gậy ông đập lưng ông




Cự ly giữa quân tốt Thổ Phiên và Đường quân chừng 200 bước, ở cự ly này đạt tới mức độ chuẩn xác như vậy, ngay cả cung tiễn thủ bình thường cũng khó làm được!

Đỗ Hà nhìn như văn nhược, có ai ngờ hắn lại có thể lực kinh người như thế?

Thậm chí với cả người trong nghề như La Thông, Vương Đức Chính cũng kinh ngạc.

Nhất là La Thông, hắn thường xuyên giao thủ với Đỗ Hà, biết Đỗ Hà không phải sở trường dùng lực, có thể sử ra thần kỹ như vậy khiến hắn há hốc mồm!

Những người chung quanh chứng kiến một màn này đều trầm trồ khen ngợi!

Qua giây lát, Thổ Phiên đã ép tới gần, Phòng Di Ái dẫn đội Mạch Đao ngăn cản.

Song phương tiếp xúc, chợt nghe Phòng Di Ái quát một tiếng, Mạch Đao chém thẳng xuống.

Đối mặt với uy thế như vậy, binh tốt Thổ Phiên căn bản không dám phản kích, chỉ có thể giơ cao thuẫn bài ngăn cản.

Chỉ nghe “bình” một tiếng, thần lực ngàn cân khiến thuẫn bài vỡ tung tóe, thế công Mạch Đao không giảm, hung hăng đập vào đầu binh tốt Thổ Phiên.

Thần lực của Phòng Di Ái kinh người ra sao, chỉ một kích đã nện cho đầu của quân tốt Thổ Phiên vỡ nát, huyết hoa phun ra, màu trắng đỏ của não tương và máu giao nhau tóe ra khắp nơi.

Nguyên lai Phòng Di Ái thấy thuẫn bài của đối phương dày nặng nên trở sống đao đập xuống mới gây nên một màn sợ hãi như thế. Một chiêu khiến binh tốt Thổ Phiên chung quanh sợ đến mức không dám lên trước một bước.

Đỗ Hà cười khổ, vung trường kiếm gia nhập chiến cuộc, kháng cự công kích của đại quân Thổ Phiên.

Quân Thổ Phiên dũng mãnh không thua gì Đường quân, nhân số lại vượt trội nên dù chư binh tướng dùng toàn lực ngăn cản nhưng vẫn khó có thể vãn hồi đại thế.

Phòng tuyến thứ hai cũng đến lúc thất thủ, bọn họ lui vào phòng tuyến cuối cùng.

Thương binh không ngừng được vận chuyển ra khỏi trận doanh, phương đông đã bắt đầu hừng sáng, phòng tuyến thứ ba cuối cùng cũng sắp thất thủ nhưng địch nhân cũng kiệt sức tạm lùi bước.

Bại cục đã thành, Đỗ Hà biết không thể nào chống cự được đợt công kích tiếp theo của Thổ Phiên nên đề nghị từng nhóm lui lại.

Lưu Lan thấy nhiệm vụ đã đạt thành, cũng vui vẻ đồng ý hạ lệnh triệt thoái. Đỗ Hà rút đi cuối cùng, trước khi rời khỏi, bọn họ châm lửa thiêu cháy toàn bộ doanh trại.

*************

Nhìn xem quân tốt đối phương đã rời đi, trong lòng Tùng Tán Kiền Bố nhỏ máu, hắn sớm có tâm lý chuẩn bị đối với thực lực Đường quân nhưng vẫn không ngờ đối phương dũng mãnh gan dạ như vậy. Qua hành trình ngàn dặm mệt mỏi vẫn có thể ngạnh kháng cường binh dưới trướng hắn qua ba canh giờ, còn gây thiệt hại 5000 binh mã. Đây là chuyện hắn chưa bao giờ gặp kể từ khi khởi binh.

- Đáng hận, thật sự là đáng hận!

Hắn nắm chặt song quyền, cảm xúc trong lòng hỗn loạn, thầm nói: “Đại tướng, lúc này ta nên làm thế nào?”

Dĩ vãng mỗi khi đi một bước, dù đúng hay sai, Lộc Đông Tán đều vạch cho hắn một con đường chính xác. Bởi vì Đỗ Hà nên Lộc Đông Tán đã không còn có thể ra sức. Mất đi Lộc Đông Tán, Tùng Tán Kiền Bố coi như đã mất đi một chiếc đèn sáng, vì quá ỷ lại vào Lộc Đông Tán nên hắn lúc này đành đi một bước tính một bước.

- Tán Phổ!

Đại tướng Nương Xích Tang Dương Đốn đột nhiên chỉ vào Đường doanh quát:

- Xem, lửa!

Đường doanh cách đó không xa bùng cháy, ánh lửa chiếu sáng phía chân trời.

- Địch doanh cháy rồi sao?

Tùng Tán Kiền Bố khẽ động, phá lên cười:

- Nguyên lai bọn chúng cũng là lão binh mệt mỏi, duy

trì không được rồi.

Nương Xích Tang Dương Đốn nói:

- Hiển nhiên như thế, suốt đêm khổ chiến, chúng ta nghỉ ngơi hơn mười ngày còn suýt duy trì không được, huống chi là bọn chúng từ xa mỏi mệt đến đây? Việc phóng hỏa chứng minh bọn chúng bỏ nơi trú quân, lui lại chỉnh đốn, ý định dùng lửa ngăn cản quân ta. Lúc này không truy đuổi thì đợi đến lúc nào?

Tùng Tán Kiền Bố đang muốn hạ lệnh, lại nghe Chi Tái Đương Cung Nhĩ Đốn nói:

- Tán Phổ đừng vội, coi chừng có lừa dối. Đường nhân dụng binh thích lừa dối thủ thắng, không thể không đề phòng!

Tùng Tán Kiền Bố cũng cảm giác có lý, bình tĩnh lại, trầm giọng nói:

- Đến tột cùng như thế nào, tìm tòi liền biết!

Bọn chúng đi vào nơi trú quân, thấy trên chiến trường ngổn ngang thi thể, máu tươi thấm đất tạo thành từng mảng bùn đỏ thẫm khiến người ta buồn nôn. Vô số tứ chi không trọn vẹn, đầu lâu vỡ vụn và binh khí gãy ngổn ngang, có thể thấy được sự khốc liệt của trận chiến.

Binh tướng Thổ Phiên sớm đã dò xét nhưng vẫn không phát hiện được hướng lui của đối phương.

Đám người Tùng Tán Kiền Bố yên tâm tiến vào đám cháy, nhưng thấy bốn phía ngổn ngang, rất nhiều đồ vật đang bùng cháy, nhìn vào đúng là bao đựng gạo.

- Nhìn xem có phải thật hay không!

Tùng Tán Kiền Bố vội vàng kêu to.

Rất nhiều quân tốt từ xa dùng trường thương đâm vào bao tải, thấy gạo trắng xóa tràn ra khiến quân tướng Thổ Phiên sáng mắt. Khí hậu ở cao nguyên của bọn họ rét lạnh nên không trồng được gạo, nhưng chư tướng là quý tộc Thổ Phiên cũng đã từng nếm qua gạo thơm Trung Nguyên, thấy từng túi gạo chảy ra liền chảy cả nước miếng.

- Còn không mau dập tắt lửa, truy kích! Tùng Tán Kiền Bố hoàn toàn tỉnh ngộ, Đường quân ngay cả gạo cũng không muốn, có thể thấy bọn họ đúng là nỏ mạnh hết đà. Giờ phút này không truy kích, đợi cho đối phương vượt qua sông Giao thì đã muộn. Tùng Tán Kiền Bố không còn do dự, lưu lại một vạn binh mã lưu thủ Tùng Châu dập lửa, còn lại tám vạn năm ngàn binh mã không dừng vó truy kích.

Quân Thổ Phiên quân bám theo một đoạn mới thấy bóng dáng Đường quân, bọn họ đi qua một khe núi hiểm yếu, địa thế tại đây hiểm yếu, rất dễ mai phục, tùy tiện đi vào, ắt gặp tai họa ngập đầu.

Tùng Tán Kiền Bố sinh nghi, ngừng đại quân, phái binh tốt giỏi leo trèo thám thính phía trước nhưng không phát hiện thấy ai. Hắn thầm mắng một tiếng, tiếp tục truy kích, nhưng bởi vì trì hoãn hồi lâu nên qua nửa canh giờ, mới phát hiện thấy bóng dáng Đường quân.

Chỉ một lúc sau, quân Thổ Phiên lại tới một chỗ hiểm yếu, dù kém hơn chỗ trước nhưng nếu phục binh vẫn có thể khiến bọn chúng gặp nguy.

Tùng Tán Kiền Bố vốn không muốn để ý tới nhưng Chi Tái Đương Nhĩ Cung Đốn lại nói:

- Hư hư thật thật là thủ đoạn thường thấy của Đường nhân, không thể không có xem xét!

Tùng Tán Kiền Bố lại dừng lại dò xét, kết quả vẫn không có phát hiện gì, lườm Chi Tái Đương Nhĩ Cung Đốn một cái, tiếp tục truy kích đi. Bởi vì trì hoãn lần này lại khiến bọn chúng mất dấu Đường quân, một hồi lâu mới thấy lại bóng dáng.

Còn chưa tới một canh giờ, bọn chúng lại gặp một hiểm địa, càng thêm hung hiểm lần đầu gấp mười lần. Nếu có Đường binh mai phục, tùy tiện tiến vào sẽ khiến hài cốt không còn. Tùng Tán Kiền Bố không dám mạo hiểm, không thể không lần nữa phái người lên núi thám thính, nhịn không được chửi ầm lên nói:

- Cái chỗ quỷ quái nào mà hiểm trở như vậy!

Chi Tái Đương Nhĩ Cung Đốn bất đắc dĩ, đáp:

- Đường Kiếm Nam thuộc về Ba Thục, từ xưa nhiều hiểm địa.

- Không duyên cớ trì hoãn tại đây, sao chúng ta có thể đuổi theo Đường quân?

Tùng Tán Kiền Bố sốt ruột.

Lần này vẫn không có phục binh của Đường triều, vì trì hoãn nhiều lần nên quân Thổ Phiên đã hoàn toàn mất dấu Đường quân, chỉ có thể phán đoán qua dấu chân. Đuổi theo hơn phân nửa canh giờ, một vùng núi nhìn giống như hiểm không phải hiểm xuất hiện trước mặt đại quân Thổ Phiên. Đường núi ở đây đã được nhân công sửa chữa, có thể cho đại quân tiến qua nhưng bốn phía là rừng rậm, có thể tàng binh. Lần này Tùng Tán Kiền Bố không dừng lại mà trực tiếp hạ lệnh tiến quân! Bọn chúng đã mất dấu Đường quân, nếu như mất thêm thời gian sẽ vĩnh viễn không kịp. Chi Tái Đương Nhữ Cung Đốn vốn muốn ngăn lại nhưng nghĩ đến mấy chỗ hiểm yếu hơn mà Đường quân đều không bố trí mai phục, há lại đặt mai phục ở chỗ không quá hiểm yếu như vậy nên im lặng.