Tiếng ca đình chỉ, kiếm quang tiêu tán.
Kỹ xảo ca hát của Đỗ Hà
xác thực không bằng Đồ Hồng Cương nhưng lúc hắn cao giọng ngâm xướng,
dùng nội lực quán chú tạo thành âm thanh vòm. Bài Tinh trung báo quốc
vốn cần cao giọng hợp xướng, hắn lại tăng thêm nội lực khiến mỗi chữ
mỗi câu đều cao vọt, so với nguyên bản của Đỗ Hồng Cương không hề thua
kém! Hắn vừa ca vừa múa kiếm càng tạo thành một phong thái khó diễn tả.
Điên rồi, triệt để điên cuồng!
Một đám con cháu thế gia miệng mở rộng, trừng tròng mắt, vẻ mặt biến dạng,
nhiệt huyết sôi trào. Đại hảo nam nhân vô luận văn võ, mười năm gian khổ học tập, mười năm đổ mồ hôi chẳng phải vì bốn chữ tinh trung báo quốc.
Mắt hổ Lý Thế Dân càng lúc càng lớn, biểu tình triệt để khiếp sợ, không hề
biểu lộ phong phạm đế vương, miệng há lớn, ngón tay chỉ vào Đỗ Hà, nói
không ra lời.
Mấy người Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Lý Tích
cũng nhớ lại lúc hơn mười năm trước, bọn họ đầu nhập dưới trướng Tần
vương Lý Thế Dân, một phần vì muôn dân trăm họ mưu phúc lúc, nguyên một đám cũng kích động đỏ bừng mặt, nước mắt nóng giàn giụa, trong nội tâm
như phiên giang đảo hải không thể bình tĩnh. Trình Giảo Kim càng không
để ý hình tượng bắt đầu gầm rú.
- Lý thúc thúc! Đỗ Hà ca như thế! Nguyện dấn thân vào quân lữ, làm một tiểu tốt, khai cương mở đất cho
Đại Đường ta, khiến Đại Đường uy chấn tứ phương, không phụ lòng thúc
thúc tặng khai cương bàn long kiếm. Tả vệ thân phủ trung lang tướng tuy
là chức vị quan trọng, cũng thấy được coi trọng của Lý thúc thúc đối với tiểu tử nhưng ở trong hoàng cung không phải là tâm nguyện của tiểu tử!
Mong thúc thúc thành toàn!
Đỗ Hà xoay người bái hạ.
- BA~, BA~, BA~, BA~......
Lý Thế Dân vỗ tay vang dội:
- Hay cho một đoạn kiếm vũ đặc sắc, hay cho một khúc Tinh trung báo quốc, trẫm hôm nay mở rộng tầm mắt rồi!
Hắn tự mình tiến lên nâng Đỗ Hà dậy, thần sắc trên mặt vẫn tràn đầy kích động:
- Trẫm y chuẩn! Trẫm phong ngươi làm Tả Uy Vệ Trung Lang tướng, hiệu lực cho Đại Đường ta!
- Tạ Hoàng Thượng!
Đỗ Hà cao giọng lĩnh mệnh, phẩm cấp Tả Uy Vệ Trung Lang tướng và Tả Vệ
Thân Phủ Trung Lang tướng như nhau, đều phụ trách thủ vệ hoàng cung,
trong tay cũng có một ngàn tám trăm người nhưng lúc cần thiết lại cho
phép theo quân xuất chinh, không như Tả Vệ Thân Phủ Trung Lang Tướng,
trừ phi Lý Thế Dân thân chinh, bằng không khó có được cơ hội xuất chinh.
Lý Thế Dân phá lên cười:
- Đỗ Tể tướng, con hiền của ngươi khó lường! Một khúc Tinh trung báo quốc đã khắc vào tâm khảm trẫm rồi!
Đỗ Như Hối thở dài nói:
- Hoàng Thượng khen nhầm, khuyển tử còn kém xa lắm!
Đỗ Như Hối vẫn quen thói khiêm tốn nhưng trên mặt lại toát lên vẻ tự đắc,
tựa hồ như đang nói “ Đó là tự nhiên, cũng không nhìn một chút là con
ai, hổ phụ đâu có khuyển tử?”
Lý Thế Dân đột nhiên nheo mắt cười nói:
- Đỗ Tể tướng, lệnh lang đã trưởng thành, hôn kỳ của hắn cùng với Trường
Nhạc cũng đã ba năm rồi, song phương đều đã trưởng thành, nên chọn ngày
tốt giờ lành nhỉ!
- Á!
Đỗ Như Hối hai mắt trừng trừng, bị mấy lời này của Lý Thế Dân dọa khiếp, đây là chuyện gì?
Hôn kỳ?
Hơn nữa là Trường Nhạc công chúa hay sao?
- Cái này...... Cái này...... Cái này......
Lão lắp bắp, nói không ra lời.
- Như thế nào......
Lý Thế Dân cao giọng:
- Chẳng lẽ Đỗ Tể tướng muốn bãi hôn, cho là Trường Nhạc nhà ta không xứng với lệnh lang?
Đỗ Như Hối không rõ tình huống, chẳng phải hôn kỳ cùng với Trường Nhạc
công chúa sớm đã hủy bỏ, chẳng lẽ Hoàng Thượng hiện tại trở mặt không
nhận, nhớ tới chuyện hôn sự mình đã thương nghị xong xuôi vớiThành Vương Lý Đạo Tông, mồ hôi trên trán không khỏi chảy ròng ròng.
Cân nhắc mấy lần, lão rốt cục nhịn không được nói:
- Hoàng Thượng, chẳng phải hôn sự khuyển tử cùng Trường Nhạc đã hủy bỏ sao?
- Hủy bỏ?
Lý Thế Dân biết rõ còn cố hỏi nhíu mày, quát khẽ:
- Ai hủy bỏ, ai lớn mật như vậy? Lúc trước Trường Nhạc cùng lệnh lang quả thật có chút hiểu lầm, cái này là chuyện của con trẻ. Lúc trước Đỗ Tể
tướng đến tìm trẫm nói muốn giải trừ hôn ước, trẫm lúc ấy nhân tiện nói
việc này là ngừng, không cần nói nữa, nhưng không có nghĩa là hủy bỏ!
- Ách......
Đỗ Như Hối lần nữa kinh ngạc nói không ra lời, Lý Thế Dân nói rất đúng sự
thật, cũng không phải cưỡng từ đoạt lý. Lúc trước Lý Thế Dân ban hôn là
vì Đỗ Như Hối lập nhiều công trạng hiển hách với Đại Đường, hơn nữa còn
tuyên bố công khai trước mặt văn võ toàn triều. Cho nên lúc Trường Nhạc
công chúa và Trưởng Tôn hoàng hậu gây loạn từ hôn là lúc Lý Thế Dân xấu
hổ nhất, dù gì cũng là chính miệng hắn hứa hẹn, nếu đổi ý thì còn mặt
mũi nào? Đỗ Như Hối lúc này đưa ra hủy bỏ hôn ước, đối với Lý Thế Dân mà nói không thể nghi ngờ là tiếng lòng. Chỉ là nhớ tới công lao của Đỗ
Như Hối với Đại Đường, trong lòng Lý Thế Dân khó tránh khỏi có chút áy
náy, cũng nhân tiện nói:
- Việc này đến đây là ngừng!
Lý
Thế Dân không có chính diện đáp ứng yêu cầu của Đỗ Như Hối nhưng lão là
tâm phúc mười năm của Lý Thế Dân nên biết hắn ngầm đồng ý đề nghị, chỉ
là không nói rõ mà thôi. Làm như vậy vừa bảo toàn mặt mũi cho Đỗ Như Hối lại tránh cho Lý Thế Dân tiếng xấu vô cớ từ hôn. Chuyện cho tới bây
giờ, vì không nói rõ lại thành sơ hở lớn nhất. Lý Thế Dân nhắc lại
chuyện xưa vậy mà hợp tình hợp lý.
Đám Phòng Huyền Linh đều
biết hôn sự thất bại, nhưng phần lớn đều là dự thính, cũng không có
chính tai nghe Lý Thế Dân tuyên bố nên không cách nào mở miệng. Đỗ Như
Hối lúc này thật xấu hổ, Lý Thế Dân có lòng gả con gái, Lý Đạo Tông đã
có ước định, cũng không thể hai người đều lấy! Một người là công chúa,
người kia cũng là quận chúa!
Đỗ Như Hối giật mình, dù sao lão cũng càng già càng lão luyện, công phu Thái Cực sử dụng đến xuất thần nhập hóa, ậm ờ:
- Cổ ngữ có câu ‘ chưa diệt Hung Nô chưa có nhà”, khuyển tử chưa lập công, nào có tư cáchthành gia.
Đỗ Như Hối vẻ mặt nghiêm túc, ra vẻ cha nghiêm. Lý Thế Dân cũng chỉ có thể cười cười, không tiếp tục truy vấn, chỉ nhìn Đỗ Hà như có ý hỏi. Đỗ Hà
hết nhìn trời lại nhìn đất, việc này không liên quan đến hắn, nào ngờ
tranh luận một hồi lại thành ra con gái hai nhà muốn vào cửa nhà mình.
Trường Nhạc công chúa ôn nhu hiền thục, nghiêm nghị đoan trang; Lý Tuyết Nhạn
nghịch ngợm khả nhân, hoạt bát sáng sủa, cũng có vị trí nhất định trong
lòng hắn, nếu bảo chọn một quyết không thể nào?
Đây tuyệt đối là
một vấn đề rất nghiêm túc, biện pháp giải quyết duy nhất là trái ôm phải ấp, sắc mặt Đỗ Hà liền có chút bỉ ổi. Với tư cách một nnam nhân, không
có nghĩ trái ôm phải ấp thì đúng là khiếm khuyết về tâm lý, đồng dạng
với Liễu Hạ Huệ.
Yến hội tiếp tục tiến hành, lúc sắp kết thúc thì Lý Thế Dân một mình triệu kiến Đỗ Hà, cười hì hì nhìn xem hắn, ánh mắt
có chút hèn mọn bỉ ổi, là ánh mắt nhìn con rể.
- Tiểu tử, thực nhìn không ra, ngươi lại có thể làm cho Trường Nhạc nóng ruột nóng gan!
Hắn đã từ Trưởng Tôn hoàng hậu biết được chuyện Trường Nhạc ưa thích Đỗ Hà.
- Nói thật cho trẫm, quan hệ của ngươi với chất nữ Lý Tuyết Nhạn là như thế nào?
Lý Thế Dân nói xong lại nghiêm mặt, giống như đang chơi trò lá mặt lá trái.
- Cùng đồng dạng như quan hệ với Trường Nhạc công chúa!
Đỗ Hà đáp không do dự.
Trên trán Lý Thế Dân lộ ra một rãnh sâu hoắm.
- Vậy quan hệ với Trường Nhạc là như thế nào?
- Cùng đồng dạng như quan hệ với Tuyết Nhạn!
Đỗ Hà vẫn hùng hồn.
Trên trán Lý Thế Dân lại thêm một rãnh sâu.
- Vậy ngươi có muốn lấy Trường Nhạc, làm con rể trẫm?
- Muốn!
Hắn đáp ngay!
- Vậy ngươi có muốn lấy Lý Tuyết Nhạn?
- Muốn! Đỗ Hà làm người rất thành thật.