Bùi Hành Kiệm trong lịch sử có thành tựu thế nào, như sấm bên tai của Đỗ Hà, hắn có biểu hiện thế nào, Đỗ Hà cũng được nhìn thấy.
Đối với vị nho tướng trong tương lai của Đại Đường, Đỗ Hà rất thưởng thức coi trọng, cho nên nghe hắn nói.
Bùi Hành Kiệm không thua gì Tiết Nhân Quý, hai người bọn họ phong cách tác
chiến bất đồng. Tiết Nhân Quý thuộc về phái dũng chiến, mà Bùi Hành Kiệm giống Đỗ Hà, cũng thuộc về phái mưu chiến, dùng binh chú trọng mưu
lược. Hắn phát giác chiến thuật tồn tại vấn đề, đầu tiên là nói ra.
Đỗ Hà mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, trận chiến này chính là mấu chốt, cũng nằm ở đây, kế tiếp
chúng ta chờ tới khi bọn chúng đánh người chết ta sống, lại không có
phân ra thắng bại, một mẻ hốt gọn bọn chúng.
Trường An, nội gian
đã không còn, nhưng vì manh mối bị cắt đứt, cho nên Ngụy Chinh cùng với
quan viên Đại Lý Tự phụ trách, tổn thương thấu đầu óc.
Đối mặt sự kiện lần này, trong nội tâm Ngụy Chinh cùng Ngự Sử Trung Thừa, Đại Lý
Tự Khanh đã chọn ra một người khả nghi nhất chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Đương nhiên không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Trưởng Tôn Vô Kỵ là
kẻ chủ mưu phía sau màn, nhưng bởi vì như thế, Trưởng Tôn Vô Kỵ hiềm
nghi càng lớn.
Bởi vì Đỗ Hà mặc dù có rất nhiều đối thủ, đủ khả năng vận dụng Trường Tôn Thuận Đức làm việc, chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tâm tư cơ cảnh, lão gian cự hoạt, tài trí, tâm cơ rất sâu, ít có người sánh được với hắn, mới có thể trong thời khác này không có
cách, không có biện pháp.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đã đoán ra, có người
bố cục hắn, nhưng hắn không biết đối thủ là ai, dù có một thân tài trí,
nhưng không cách nào né qua khó khăn trước mắt. Hiện tại hắn không dám
vọng động, nếu vọng động, thành người hoài nghi sẽ biến thành sự thật,
rồi lại lộ ra chột dạ, thế nào cũng không phải.
Mà cũng giống Ngụy Chinh, Trưởng Tôn Vô Kỵ hoàn toàn thật không ngờ người bố cục hắn chính là Vũ Mị Nương.
Cho dù thế nào hắn cũng không đoán được, cũng không nghĩ ra Vũ Mị Nương là
một nữ tử yếu đuối, trận chiến chính trị, rấp tâm lừa gạt, dưới thân
phận của người bị hại, tính toán cả Lý Thế Dân và hắn vào.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn cho rằng người hại hắn là người thế gia, vụng trộm bố trí cũng như bắt đầu phương diện này, kết quả hoàn toàn không có mũi dắt
đi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vận dụng tất cả lực lượng trong tay, thủy chung cũng không tìm được chủ mưu phía sau màn.
Hắn biết rõ mình đã bại.
Ngày hôm nay Trường Tôn Vô Kỵ không vui mặc quan phục long trọng, vào cung gặp Lý Thế Dân.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đợi thật lâu, mới đợi đến lúc Lý Thế Dân triệu kiến.
Vào lúc bước vào đại điện, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhịn không được lắc đầu cười
khổ, đây là chuyện chưa từng xảy ra, dĩ vãng khác xa, cho dù Lý Thế Dân
bận rộn thế nào, hắn cũng nhiệt tình chiêu đãi mình, hoặc là hướng thư
phòng đuổi một ít thời gian, hoặc là thỉnh đến thiên điện nghỉ chân một
lát, nhưng hôm nay lại cho hắn chờ ngoài điện, đãi ngộ đã không hề giống nhau.
- Bái kiến bệ hạ!
Trong nội tâm Trưởng Tôn Vô Kỵ tâm thần bất định, có chút không dám nhìn mắt Lý Thế Dân.
Sắc mặt Lý Thế Dân phức tạp nhìn người theo mình lâu nhất, cũng khí trọng
nhất, tín nhiệm nhất, trong lòng có các loại cảm xúc. Bán đứng quân
tình, việc này không có chứng cớ chứng minh Trưởng Tôn Vô Kỵ làm, nhưng
theo điều tra xâm nhập, bọn người Ngụy Chinh phát hiện rất nhiều hoạt
động ám muội của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhất là Trưởng Tôn Vô Kỵ bảo vệ Lý
Thừa Càn, nhiều lần ngầm dùng thủ đoạn ám muội chèn ép Lý Thái.
Những điều này đều là việc nhỏ, nhưng lại là đại sự chọn thái tử trong tương
lại, càng đụng tới gia sự của Lý Thế Dân, bị đánh áp chính là con của
hắn.
Lý Thế Dân lúc này phát hiện người khí trọng nhất của mình, cũng không phải một lòng, đau lòng muốn chết.
Trưởng Tôn Vô Kỵ quỳ rạp trên đất nói:
- Thần năm gần đây thân thể không khỏe, mỗi ngày mỗi đêm, đều cảm thấy
khó có thể ngủ yên, cầu xin thánh thượng thương tiếc, khẩn cầu cho thần
cáo lão tĩnh dưỡng...
Trong tim Lý Thế Dân đập mạnh, sắt mặt trầm xuống, cười lạnh nói:
- Muốn chạy trốn?
Lý Thế Dân cuối cùng vẫn cho phép yêu cầu của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho phép hắn cáo lão hồi hương. Dưỡng thọ.
Lý Thế Dân đối với Trường Tôn gia, đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ, hay còn lưu tình.
Cũng bởi vì Trưởng Tôn hoàng hậu, cũng là vì Trưởng Tôn Vô Kỵ cống hiến cho Đại Đường, vì Lý Thế Dân hắn mà cống hiến.
Lý Thế Dân đã hoài nghi Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên hắn cũng không hi vọng tiếp tục tra được.
Trưởng Tôn Vô Kỵ không giống với những người Trường Tôn gia khác, Trưởng Tôn Vô Kỵ là thân ca ca của Trưởng Tôn hoàng hậu.
Khi còn nhỏ, Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng trưởng tôn hoàng hậu bị Trường Tôn gia
đuổi ra, là Trưởng Tôn Vô Kỵ che chở trưởng tôn hoàng hậu tìm người cậu
là ẩn sĩ Liêm. Ẩn sĩ Liêm cũng không có bạc đãi hai người, nhưng dù sao
hai người cũng bị xem là ăn nhờ ở đậu.
Bởi vì hai người sống
nương tựa nhau, huynh muội với nhau, quan hệ rất sâu, cảm tình rất nặng, không phải người thường có thể hiểu.
Lý Thế Dân cũng là thường
nhân, hắn biết rõ nếu như tiếp tục bất khuất tra được, cho dù tìm không
thấy chứng cớ Trưởng Tôn Vô Kỵ bán đứng tình báo quân Đường, hắn cũng sẽ cho dừng cuộc điều tra này. Trưởng Tôn Vô Kỵ dù thế nào, cũng làm không được bất cứ chuyện gì, không vẫn giữ lại được danh hiệu trong danh sách trọng thần khai quốc Đường triều, Lý Thế Dân cũng không đành lòng làm
cho hắn thân bại danh liệt.
Nếu như tra được tất cả là do Trưởng
Tôn Vô Kỵ gây nên, chuyện này càng thêm phiền toái. Chuyện Trường Tôn
Thuận Đức, còn có Vũ Nguyên Khánh trốn tránh, Trưởng Tôn Vô Kỵ nếu định
tội, vậy thì chính là đầu sỏ gây nên.
Lý Thế Dân thật sự không muốn đi bước kia, bởi vì cho phép yêu cầu của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ là oan uổng, điểm ấy Trưởng Tôn Vô Kỵ chính mình phi thường
tinh tường, nhưng hắn khó lòng giải bày. Có thể chứng minh chính mình
trong sạch, trừ khi hung phạm xuất hiện.
Vì thế cố gắng của hắn là vô ích.
Từ xưa đến nay đấu tranh quyền lực không chết không ngớt, là vì không có
người nào cam tâm chịu thua, cũng không có ai tin tưởng đối thủ sẽ
nhượng bộ. Mà hôm nay Lý Thế Dân đã động lòng nghi ngờ hắn làm tất cả,
nhất là vi bảo vệ Lý Thừa Càn mà sử dụng những thủ đoạn ám muội.
Chỉ cần Trưởng Tôn Vô Kỵ hắn còn ở trong triều, Lý Thế Dân không cách nào
quên Trưởng Tôn Vô Kỵ đã từng vì thù cũ, bán đứng tình báo quân Đường,
trợ giúp Lý Thừa Càn lấy được vị trí thái tử, dùng các loại thủ đoạn đối phó một đứa con khác của mình.
Trưởng Tôn Vô Kỵ quan cao nhất
phẩm, địa vị long trọng cả triều văn võ, không người nào có thể so. Hắn
dựa vào là tín nhiệm của Lý Thế Dân, Lý Thế Dân coi trọng. Nhưng hôm nay coi trọng này đã biến mất, phần tín nhiệm này không tồn tại, hắn tiếp
tục lưu lại trên triều đình, đã không còn ý nghĩa gì. Ngược lại sẽ cho
Lý Thế Dân ngột ngạt, cũng không tín nhiệm Trường Tôn gia.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không phải cam nguyện nhận thua, mà có giác ngộ của
chính khách: thời điểm có thể tranh thủ, liền đem hết toàn lực, không từ thủ đoạn. Đã biết không thể tranh giành, vậy thì lui ra sau một bước,
cạn kiệt trung cần buông ra hết thảy