Thời điểm này, Mông Nan đã không còn là Mông Na lúc nhỏ, hắn đã
trở thành đệ nhất cường giả trong đồng lứa, có năng lực mạnh mẽ. Bởi vì
Đại Tùy xuống dốc, cho nên hắn cũng sinh ra hoài nghi sự cường đại của
Đại Đường.
Sau trưởng thành, hắn bằng vào võ dũng, bình định một
ít tiểu thế lực gần Nam Chiếu, trở thành đại tướng quân Nam Chiếu, chí
khí hùng tâm, càng thêm không quan tâm Đại Đường cường đại thế nào, cho
rằng những chuyện này phần lớn là giả dối, cũng giống như nhà Tùy, lớn
nhưng lực lượng chẳng có bao nhiêu.
Sau đó Mông Nan quen biết
Tùng Tán Kiền Bố, Tùng Tán Kiền Bố chiếu cố hắn đánh hạ Nam Chiếu, tận
lực bôi đen Đại Đường, đem Đại Đường biến thành một quốc gia thối nát
không chịu nổi, chiến tranh sẽ lấy nhiều khi ít, chỉ biết đùa nghịch âm
mưu quỷ kế, thủ đoạn ti tiện, mỗi người đáng xấu hổ.
Mông Nan
cũng có thành kiến với Đại Đường, lại nghe Tùng Tán Kiền Bố nói, càng
thêm kiên định tâm tư của mình, cảm thấy người Đường cũng giống người
Bạch Man, đều là giảo hoạt giảo quyệt, đều là hổ giấy, không đủ gây sợ.
Sau một hồi bại trong tay hắn, nhưng càng thêm kiên định tín niệm này, cảm
thấy người Đường trừ âm mưu quỷ kế ra, cũng không có năng lực gì, chỉ
cần lưu tâm quỷ kế của bọn chúng, thắng lợi nằm trong tay của hắn.
Tư tưởng của Mông Nan có chút đơn giản, nhưng cũng có được cân nhắc của
mình, hắn lo lắng nhất chính là quân Đường xảo trá chơi hoa chiêu gì đó, cũng suy nghĩ biện pháp, tuy cũng không cho rằng Đỗ Hà là lũ chuột nhắt gan bé không dám ứng chiến, nhưng cho dù không đem lại hiệu quả gì, cho nên hạ chiến thư với Đỗ Hà.
Người đơn thuần, suy nghĩ cũng đơn thuần.
Đỗ Hà nhận được chiến thư của Mông Nan, cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười.
Sau khi nghe được tin này, mẫy bị tướng quân tìm hiểu, liền hiểu tình huống, cung có biểu lộ buồn cười.
Tiêu chuẩn quân sự Đường triều cực cao, chút thủ đoạn này không là gì, trong mắt bọn họ, chỉ có thể xem rồi chê cười mà thôi.
Đỗ Hà cười mà không phải cười, không chút do dự mà đưa ra đáp án của bản thân.
Ngươi muốn chiến, ta sẽ chiến!
Cuối cùng, hắn còn gọi sứ giả nói:
- Trở về nói cho quốc vương các ngươi, ta sẽ mang đại thắng cho quân Đường, ta sẽ cho hắn thấy như thế nào mới là nam nhân.
Tâm tư của Đỗ Hà và suy nghĩ của Mông Nan, không mưu mà hợp, đúng là hắn có suy nghĩ mượn ý tứ của Mông Nan mà bày chiến thuật.
Đỗ Hà dùng binh trọng mưu, hắn không hiểu việc đánh cứng rắn. Lúc trước
quyết đấu với Hầu Quân Tập, bọn họ đánh cứng với nhau. Tuy Đỗ Hà biểu
hiện yếu lược thua một bậc, nhưng đó là vì Hầu Quân Tập là tông sư của
đấu pháp đánh cứng rắn.
Đỗ Hà dọ thám biết cách tác chiến của
Mông Nan, thích cường công, trực lai trực vãng, mà địa hình của Nam
Chiếu, nhất định không cho đối phương thời gian quá dài để bộc hậu. Cho
nên chỉ có thể chính diện mà chiến đấu, hành động quân sự như thế, mới
có lợi cho bọn họ.
Chỉ cần đánh cứng rắng với Mông Nan, vị vương của Nam Chiếu này, mới đầu nhập toàn bộ binh lực đánh nhau với hắn.
Đây là cơ hội ngàn năm có một.
Đỗ Hà phái người rải lời đồn đãi, cho người chửi bới Mông Nan, cho nên
trong lòng của Mông Nan vô cùng khó chịu, mới đòi quyết chiến.
Đỗ Hà biết rõ binh của Nam Chiếu không yếu, nhưng hắn càng tin quân Đường mạnh hơn nữa.
Lần này xuất chinh, bởi vì bị khí hậu cao nguyên ảnh hưởng, quân Đường không thể đánh thắng tay chân.
Nhưng trải qua mười ngày nghỉ ngơi và hồi phục, mười lăm ngày hành quân, quân đội của hắn đã tới gần Nam Chiếu, Nam Chiếu đông thấp tây cao, địa thế
dần dần trì hoãn, càng tới gần lãnh thổ Nam Chiếu, càng rời xa cao
nguyên Thanh Táng, ảnh hưởng quân Đường cũng yếu đi.
Chỉ cần đi vào lãnh thổ Nam Chiếu, một đường quân Đường bó tay bó chân, cũng có thể buông tay buông chân đánh cược một lần.
Một trận đấu cứng đối cứng, bắt đầu kéo màn che.
Phương thức quyết định một trận chiến rất buồn cười, nhưng quyết đấu chính là sự thật.
Mông Nan chỉ số thông minh trên chính trị không cao, trên quân sự vẫn có chút thực lực.
Căn cứ địa hình địa thế, dùng búa thuẫn đi trước, phối hợp kỵ binh hai bên, phát động thế công mạnh mẽ. Nam Chiếu kỹ thuật thấp, cho nên bọn họ
không thể chế tạo ra Đường đao như bọn họ, nhưng bọn hắn dùng sắt tạo
thành búa, cái này không cần bao nhiêu kỹ thuật luyện kim, mà lại bảo
chứng được sức sát thương cường đại.
Tại Nam Chiếu, búa mới là binh khí chính.
Đỗ Hà cũng dó ý định đánh dập đầu, dùng Trương Lượng đi trước, Tân Liêu
Nhi cùng La Thông, Tiết Nhân Quý ở hai cánh, dùng bộ binh, thay cho kỵ
binh.
Một trận chiến này, Đỗ Hà sẽ cho Mông Nan kia biết được thế nào mới gọi là binh hùng tướng mạnh.
Cho dù binh lực của Nam Chiếu, không thể bỏ qua. Nhưng Đại Đường với tư
cách là cường quốc mạnh nhất, thực lực quân sự áp đảo bất cứ quốc gia
nào.
Bất luận là tố chất từng binh sĩ, hay là ăn ý quần chiến, đều vượt qua Nam Chiếu, thắng bại cũng không có bất kỳ lo lắng.
Kỵ binh hai cánh trái phải sẽ đánh tan địch quân trước nhất, quang co vòng vèo đến phía sau Nam Chiếu, triển khai trận hình vây quanh.
Đỗ Hà cũng đem toàn quân đi lên, đánh thẳng vào Nam Chiếu, vây khốn cùng một chỗ, triển khai chiến đầu toàn phương vị.
Rốt cuộc Mông Nan cũng biết được mình ngu xuẩn, nhưng hết thảy đều quá
muộn, mặc cho hắn phá vòng vây thế nào, cũng không thể chạy thoát sự vây khốn của quân Đường.
Đỗ Hà huy động lệnh kỳ, chăt quân Nam Chiêu ra thành mấy phần, làm cho bọn chúng mất liên hệ với Mông Nan, phân
không rõ đông tây nam bắc, mất đi ý chí chiến đấu.
Lập tức Nam
Chiếu không duy trì được toàn quân, Đỗ Hà hạ một đạo mệnh lệnh không thể tưởng tượng, hắn cho mở một khe hẹp, thả Mông Nan chạy đi.
Quân
Đường vây giết, cố nhiên là kinh ngạc vạn phần, nhưng chỉ có thể nghe
lệnh, lặng lẽ xuất một khe hở, thả Mông Nan và hơn một ngàn thân vệ chạy đi.
Mông Nan đột phá vòng vây, nào dám chờ lâu, dẫn chút tàn binh bai tướng, chật vật chạy đi.
Dù vậy quân Nam Chiếu có thành kiến, không đầu hàng, cũng bởi vì phản kháng, chết thảm trong tay quân Đường.
Thời điểm quét dọn chiến trường, một đám đại tướng không hiểu nguyên do, nhao nhao đi lên hỏi thăm.
Theo cái nhìn của bọn họ, Mông Nan khó là đối thủ, chỉ cần bắt hắn, đánh hạ Nam Chiếu, dễ như trở bàn tay.
Thắng lợi đã đến tay, cứ như vậy buông tha cho, thật sự cảm thấy đáng tiếc.
Đối mặt với vấn đề này, Đỗ Hà chỉ cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại:
- Các ngươi thực sự cho rằng bắt Mông Nan, hoặc giết chết, có thể bình định Nam Chiếu?
Chúng tướng ngạc nhiên.
La Thông có quan hệ tốt với Đỗ Hà, hỏi:
- Chẳng lẽ không phải như thế? Quốc vương đã thành tù binh, Nam Chiếu làm gì còn sức chiến đấu?
Đỗ Hà nói:
- Vậy thì mười phần sai, Mông Nan dùng cường quyền thống nhất Nam Chiếu,
dân chúng kiêng kị hắn, nhưng không phục hắn. Hắn vừa chết, dân chúng
Nam Chiếu không bi thương, ngược lại sẽ vui mừng may mắn, ủng hộ vương
giả mà bọn họ tin phục, đến lúc đó Nam Chiếu mới khó đối phó hơn.
Hắn không có nói tỉ mỉ, chỉ lạnh lùng cười cười, thầm nghĩ:
- Đỗ Hà ta còn không ngốc tới mức biến thành đao của người ta, bị người dắt đi, quá xem thường ta rồi.