Rời khỏi Thanh Hải, Bùi Hành Kiệm suất lĩnh lương quân tiến vào cảnh nội Thổ Phiên đã sâu hơn, độ cao tăng lên không ngừng, những quân tốt tướng sĩ chưa được cung cấp thời gian thích ứng khí hậu thời tiết đã bị ảnh
hưởng còn nghiêm trọng hơn đại quân của Đỗ Hà.
Lấy tố chất vốn có của Đường quân, vốn còn chưa đến mức như thế, nhưng đội vận lương đều
phải nhờ đến thể lực khuân vác, thể lực tiêu hao vượt xa quân tốt tiền
tuyến, cho nên đi mỗi bước càng thêm khó khăn gấp bội.
Bùi Hành
Kiệm nhìn thấy trong mắt, trong lòng càng thêm khẩn trương. Mặc dù hắn
không ở trong chiến khu, nhưng thông qua tình báo truyền tới đối với
tình huống trước mắt có điều hiểu biết, đồng dạng cũng có được cách nhìn độc đáo của chính mình. Hắn cảm thấy được Đỗ Hà là một vị đại tướng vô
song, mặc dù viễn chinh nhưng hành động luôn thận trọng, dựng thế cùng
nắm giữ quyền chủ động chiến cuộc, điều này thực sự phi thường tài giỏi.
Trong “Tôn Tử binh pháp” có nói: “Người thiện chiến dựng thế, không rơi vào
khả năng thất bại.” Trong binh pháp của Lý Tĩnh cũng ghi chép, viết còn
tinh tế hơn cả “Tôn Tử binh pháp”.
Hắn cảm thấy được chiến cuộc
thiên biến vạn hóa, nhưng trăm biến hóa vẫn không rời kỳ tông, chia làm
chủ động cùng bị động. Bị động sẽ bị địch nhân nắm đi, bị tình thế nắm
đi, mà chủ động sẽ đem hết thảy nắm giữ bên trong, nắm địch nhân đi, nắm tình thế bất lợi trong tay, khiến cho nó trợ thủ cho mình.
Cũng
giống như tình huống của Đỗ Hà, Tùng Tán Kiền Bố lợi dụng khí hậu cao
nguyên đem toàn bộ vật tư tập trung, tính toán kéo chết Đường quân. Lại
bị phương pháp trái ngược của Đỗ Hà đem đặc điểm tập trung vật tư mà lợi dụng, trước một bước dồn bọn hắn cùng đường.
Đỗ Hà chiếm cứ lấy
chủ động, cũng mang ý nghĩa thắng lợi chỉ là vấn đề về thời gian. Mà duy nhất mấu chốt có thể tạo thành thất bại cho Đỗ Hà chính là ở phía sau
bọn họ.
Chỉ cần phía sau không xảy ra việc gì, trận chiến này có
thể thắng, nếu phía sau xảy ra vấn đề, sẽ làm cục diện mà Đỗ Hà tạo ra
bị hủy hoại trong chốc lát.
Bùi Hành Kiệm rất tin vào phán đoán
của mình, cho nên cam nguyện nguy hiểm bị trách phạt cũng phải an toàn
đem lương thực đưa đến.
Nhưng hoàn cảnh của Thổ Phiên thật sự quá mức tồi tệ, dù dọc theo đường đi hắn vẫn luôn vạn phần chú ý bảo hộ thể lực của quân tốt, nhưng theo thời gian trôi qua, đủ loại phản ứng bất
lương vẫn xảy ra không thể tránh khỏi.
Bùi Hành Kiệm vừa nghĩ đối sách, vừa nhìn xem tình huống chung quanh, đột nhiên cảnh giác dừng
ngựa, cách đó không xa phía trước là một dãy đồi núi cao nguyên phập
phồng, loại địa hình này ở Thổ Phiên rất thông thường, cũng chẳng có gì
lạ, nhưng nhìn đồi núi phập phồng trước mắt chẳng khác gì những vách
tường vây quanh, không thể nhìn thấy ra tình huống, cho dù có giấu diếm
đại quân bên trong chỉ bằng vào mắt thường cũng không thể nhìn ra.
- Nếu ta là Tùng Tán Kiền Bố, muốn tập kích lương đạo nơi này sẽ là nơi tuyệt hảo!
Trong lòng Bùi Hành Kiệm tự nhủ, lập tức nói:
- Toàn quân dừng bước, thám báo đi vòng tới trái phải, dò đường phía trước…
Mệnh lệnh của Bùi Hành Kiệm làm thiên tướng Vương Lược không biết nên làm
gì, quan lớn một cấp đủ đè chết người, làm cấp dưới dù lòng bất mãn
nhưng vẫn phải phái ra thám báo.
Vài kỵ mã hóa thành sao băng đi
xa, ngay khi bọn họ sắp đi lên tới chỗ cao nhất trên đồi núi, đột nhiên
từ trên lưng ngựa rớt xuống, chiến mã hoảng sợ mất đi khống chế, kéo
theo thám báo té trên mặt đất chạy tán loạn.
Bùi Hành Kiệm lập tức liền phản ứng, cao giọng quát:
- Có phục binh, kết trận lập tức…
Vương Lược không còn đủ thời gian để bội phục, theo bản năng chỉ huy quân tốt dưới trướng kết trận, làm cho bọn họ lập tức tiến vào trạng thái chiến
đấu.
Đường quân có thể bách chiến bách thắng tuyệt không phải là
hư danh, dù là quân tốt vận lương cũng từng chịu huấn luyện nghiêm khắc. Năng lực ứng biến cực nhanh, không thua gì quân tốt tinh nhuệ, trong
thời gian ngắn nhất đã làm xong tư thế ứng chiến.
Bùi Hành Kiệm ở trung quân nheo mắt cẩn thận quan sát chung quanh, quả nhiên nhìn thấy
trong bóng tối tầng tầng đồi núi có thứ gì đó đang cấp tốc tới gần,
chẳng khác gì những đàn kiến.
Phục binh chính là chiến sĩ dũng
mãnh gan dạ của Nam Chiếu quốc, Tùng Tán Kiền Bố rõ địa hình địa thế của Thổ Phiên như lòng bàn tay, địa phương nào cần đi qua, địa phương nào
thích hợp cho việc phục kích đều vô cùng rõ ràng, cấp ra một bộ chiến
thuật phục kích vô cùng hữu hiệu.
Nam Chiếu vương Mông Nan không
giỏi động não, lại tin tưởng huynh đệ của chính mình, không chút do dự
theo kế mà làm, mắt thấy Đường quân sắp tiến vào vòng vây còn đang âm
thầm vui mừng, lại không nghĩ tới dị biến đột phát, Đường quân phái ra
thám báo dò đường.
Phục binh của hắn ẩn thân ở một bên đồi núi
khác, chỉ cần đi lên chỗ cao trên đồi núi, binh mã của hắn lập tức bị lộ nguyên hình.
Mông Nan là đại tướng quân, kinh nghiệm chiến trận
lại phi thường phong phú, quyết đoán cho người bắn chết thám báo, tập
kích bất ngờ không được thì chuyển thành tiến công.
Nam Chiếu
quân trưởng thành trong rừng rậm, năng lực bộ chiến cực kỳ cường hãn, từ trên đồi núi tràn xuống, tốc độ không thua gì dùng kỵ binh.
Bọn
họ mượn lực lao từ trên cao xuống thấp, hung hăng đánh thẳng vào trận
hình của Đường quân, lẫn nhau triển khai đánh giáp lá cà thật thảm
thiết.
Bùi Hành Kiệm lần đầu tiên trải qua loại tình huống này, chỉ cảm thấy mùi máu tanh xộc vào mũi khiến người buồn nôn.
Cũng may tố chất chịu đựng thử thách trong lòng hắn thật cao, vẫn không lùi
bước, xanh mặt nhìn quân tốt đang anh dũng chiến đấu, không ngừng truyền đạt mệnh lệnh.
Bùi Hành Kiệm đã không còn thời gian nhàn rỗi suy nghĩ vì sao nơi này có đại quân phục kích, trong đầu hắn chỉ lăn qua
lộn lại một ý nghĩ: Nếu hắn chiến bại, sẽ khiến đại quân của Đỗ Hà bị
cạn kiệt lương thực, thân hãm tuyệt địa, khiến toàn bộ chiến cuộc thất
lợi.
Không thể bại, tuyệt đối không thể bại…
Bùi Hành Kiệm đem toàn bộ tinh lực đầu nhập vào trong chiến trường, thông qua thiên
phú chỉ huy quân sự một lần lại một lần làm tan rã thế công của đối
phương.
Nhưng Bùi Hành Kiệm lập tức cảm nhận được sự tàn khốc
trên chiến trường, còn có cảm giác vô lực không cách nào xoay chuyển càn khôn.
Đường quân không kém nhưng địch quân càng thêm mạnh mẽ.
Đội vận lương dù sao không phải tinh nhuệ chém giết nơi tiền tuyến, lại
càng không phải là ba đội mạnh nhất như Huyền Giáp quân, Tiệp Thắng
quân, Tuyển Phong quân là một chiến sĩ lấy một chống trăm. Lực lượng của bọn họ chỉ có hạn, huống chi còn bị khí hậu cao nguyên ảnh hưởng nghiêm trọng, thực lực đã bị giảm sút ba phần.
Trái lại Nam Chiếu binh
mã đều là tinh nhuệ, nhân số còn chiếm cứ ưu thế, trên thực lực cũng
thắng hơn Đường quân một bậc. Bọn hắn không có chiến pháp chiến thuật gì độc đáo, chỉ mãnh công, lấy thực lực tuyệt đối không ngừng xông thẳng.
Dù Bùi Hành Kiệm chỉ huy tài ba nhưng cũng khó mà xoay chuyển tình thế.
Đường quân từng bước từng bước thất thủ, trận hình cũng dần dần tan rã, dần dần không cách nào chống đỡ.
Chiến trường là nơi dùng thực lực nói chuyện, đừng nói là tay mới như Bùi
Hành Kiệm, cho dù là Đỗ Hà hay Lý Tĩnh đích thân ra trận cũng chưa chắc
tạo được sức mạnh chiến thắng.
Bùi Hành Kiệm không thể không thừa nhận, không thủ được nữa.
Nhìn thấy đoàn xe lương thảo, mạch máu của Đường quân nơi tiền tuyến, hắn cắn răng quát:
- Truyền lệnh xuống, đem xe lương làm thành vòng tròn!
Tiếp theo hắn gọi Vương Lược đến, nghiêm nghị nói:
- Vương hiệu úy, cho ngươi một nhiệm vụ gian khổ nhất, chờ khi lửa lớn
bốc cao thì ngươi thừa dịp suất lĩnh một đội binh mã giết ra ngoài, chạy thẳng tới quân doanh của đại tổng quản, nói cho ngài biết tình huống
nơi này, để cho ngài nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, Thổ Phiên còn có
viện binh nước khác!
- Đốt lửa?
Vương Lược kinh ngạc, nhưng thấy xe lương đang vây tròn lại, trong lòng mơ hồ hiểu được, thất thanh kêu lên:
- Đại nhân muốn?
Bùi Hành Kiệm cắn răng nói:
- Bọn hắn muốn cướp lương thảo của chúng ta, ta sẽ khiến cho bọn hắn cùng lương thảo tuẫn táng…
Vương Lược động dung, lần đầu tiên dùng vẻ mặt kính trọng nhìn vị thượng cấp mà mình luôn xem thường này, cao giọng nói:
- Để ta tới đi, bổn sự của đại nhân ta hoàn toàn bội phục, mạng của Vương Lược này chỉ là tiện mạng, chết không có gì đáng tiếc, nhưng đại nhân
tài hoa phi phàm, nhất định có thể thành tựu một phen sự nghiệp!
Bùi Hành Kiệm ung dung cười:
- Võ nghệ của ngươi giỏi hơn ta, giết ra ngoài khả năng lớn hơn nhiều. Không cần nói nữa, nhanh đi chuẩn bị…
Hắn không tiếp tục quản Vương Lược, lại trộm lợi dụng tài năng chỉ huy xuất chúng của mình, đem binh mã Nam Chiếu quốc dẫn dụ vào giữa vòng xe
lương, chờ một khi tới thời cơ thích hợp, liền châm lửa đốt, ngay khi
Bùi Hành Kiệm vừa sắp mở miệng hạ lệnh…
- Giết!
Đột nhiên, một thanh âm gầm lên giận dữ kinh thiên động địa vang lên ngay phía
trước, thanh âm tiếng gầm phẫn nộ như một cỗ cuồng phong thổi quét hết
thảy vạn vật, chấn động màng tai Bùi Hành Kiệm.
Lại một chi quân
đội xuất hiện ngay sau lưng địch quân, Bùi Hành Kiệm đưa mắt nhìn lại,
trên tinh kỳ lớn phấp phới đón gió hiện rõ chữ “Đường” cùng chữ “Phòng”
thật lớn.
Bùi Hành Kiệm đang định hạ lệnh đốt quân lương, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý niệm:
- Viện binh đã đến!
Bởi vì đột biến, Bùi Hành Kiệm lập tức thay đổi chiến thuật, mệnh lệnh binh lính cố gắng chống cự, chuyện hiện tại bọn họ cần làm chính là dây dưa
quân địch chờ viện binh đến.
Gần đây Phòng Di Ái luôn nhàn rỗi
không việc làm, bởi vì lực lượng kinh khủng của mạch đao quân là do hi
sinh tốc độ đổi lấy tới.
Cho nên cũng mang theo ý nghĩa có tính
cực hạn, hắn không thể đạt tới khinh kỵ binh, tùy thời tùy chỗ là có thể tiến vào chiến trường.
Tùng Tán Kiền Bố biến thành con chuột
không ngừng đông trốn tây lủi, mạch đao quân liền không còn tác dụng,
chỉ bằng tốc độ của bọn họ thật sự không khả năng đuổi kịp Thổ Phiên
quân.
Đỗ Hà thấy Phòng Di Ái thật nhàn rỗi, lo lắng với tính cách của hắn sẽ gây ra chuyện không hay, vừa lúc Đỗ Hà đang lo lắng chuyện
lương thảo, vì vậy lập tức phái hắn suất binh đi trợ giúp, hộ tống lương thảo bảo đảm an toàn đến tiền tuyến.
Trải qua nhiều năm lịch
lãm, Phòng Di Ái cũng đã dần trưởng thành, khi phát hiện lương đội bị
tập kích, linh cơ vừa động đã lập tức hạ lệnh hành quân lặng lẽ, âm thầm lẻn tới gần, cuối cùng hạ mệnh lệnh đánh đối phương trở tay không kịp.
…
La Sa thành.
Đỗ Hà từ sau khi dẫn đại quân chiếm lĩnh La Sa thành, liền đem người nhà
của tướng lĩnh Thổ Phiên giam lỏng, bản thân mình đi vào ở trong một tòa nhà gần sát bên hoàng cung, làm như trung tâm chỉ huy lâm thời.
May mắn thế nào lại là phủ đệ của Khâm Lăng.
Ngày hôm đó Đỗ Hà ở trong phủ tiếp kiến tâm phúc Hoàng Phủ Hạo Hoa.
Trận chiến này sở dĩ có thể đạt được thành công như thế, không thể bỏ qua công lao của hai người Hoàng Phủ Hạo Hoa cùng Tần Dục.
Đỗ Hà cười lớn khen ngợi chiến công của bọn họ, đối với cống hiến của họ
cho lời khẳng định, làm mật thám hắn không thể cho họ danh vọng, duy
nhất chỉ có thể cho là sự chân thành cùng quan ái.
Hoàng Phủ Hạo
Hoa cười cười, có chút cảm động, hắn cũng không cảm giác mình giúp Đỗ Hà được đại ân, chỉ xem tất cả chuyện mình làm là đương nhiên, khi còn bé
nếu không có Đỗ Như Hối bọn họ sẽ không có thời thơ ấu được nuôi dưỡng,
sau khi thành niên không có Đỗ Hà họ sẽ không có hiện tại, có thể ra một phần lực cho Đỗ Hà, cho Đỗ gia, đối với hắn mà nói là một chuyện phi
thường đáng thỏa mãn.
- Công tử, căn cứ mấy ngày nay điều tra,
quả nhiên đúng như lời ngươi nói mặc dù Tùng Tán Kiền Bố lủi trốn chung
quanh, nhưng hết thảy chỉ là dùng thủ thuật che mắt, chỉ là một loại thủ đoạn mê hoặc chúng ta. Những quân tốt tuần tiễu đều không phải tinh
nhuệ chân chính, tinh nhuệ của hắn đang ẩn thân trong một khe núi hướng
tây bắc, đang ở nơi đó nghỉ ngơi dưỡng sức, tựa hồ đang đợi gì đó!
Đỗ Hà vẫn luôn cảm thấy Tùng Tán Kiền Bố sẽ không giống như con chuột lủi
đông trốn tây như vậy, nhất định phải có mục đích khác, hắn cho rằng
những binh sĩ Thổ Phiên lén lút xuất hiện kia chỉ là biểu hiện giả dối,
vì vậy cho Đạp Nguyệt Lưu Hương nhắm vào việc này triển khai điều tra,
quả nhiên đã có hiệu quả!