Khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Bùi Hành Kiệm cũng đã thức giấc.
Đêm qua hắn xem binh thư rất muộn, nhưng hắn vẫn sớm tỉnh lại, đi tuần tra theo lệ thường.
Dùng cơm xong, Bùi Hành Kiệm hạ lệnh nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đi thêm sáu mươi dặm, đến Chúng Long Dịch hãy nghỉ ngơi!
Hắn vừa hạ mệnh lệnh, có một thiên tướng liền nhảy ra, nói:
- Bùi tham quân, ngươi làm vậy không ổn, mới đi được sáu mươi dặm đã đòi
nghỉ ngơi, như vậy cần bao nhiêu thời gian mới tới được tiền tuyến? Từ
sau khi tiến vào Thanh Hải, tốc độ đội lương chúng ta càng ngày càng
chậm. Bởi vì trên đường gặp mưa to, chúng ta đã bị chậm trễ lộ trình,
suốt ngày hôm qua chỉ đi được tám mươi dặm. Nếu còn tiếp tục như vậy,
chúng ta đều sẽ bị quân pháp xử trí!
Lương thảo quan hệ sinh tử của tam quân, đội vận lương đúng giờ đem lương thực đưa đến tiền tuyến là nhiệm vụ thiết yếu.
Nếu còn dây dưa lỡ việc, sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Nếu bởi vì lương thảo không đúng giờ đưa tới mà làm tiền tuyến thất lợi,
hoặc sai sót thời cơ chiến đấu, tội nặng nhất đẳng. Thống soái tiền
tuyến thậm chí có thể chém cả trưởng quan vận lương để ổn định lòng
quân.
Cho nên đội vận lương chỉ cần vừa lên đường, không có người nào dám thảnh thơi nhàn nhã dọc đường đi.
Hôm nay lại xuất hiện một người, trên đường đi bọn họ gặp phải núi sạt lở,
bùn đất chặn đường đi mà dây dưa chậm trễ thời gian, thiên tướng Vương
Lược đã không ngừng cầu nguyện hi vọng tính tình của Đỗ Hà vốn dễ nói
chuyện sẽ không vì chuyện bọn họ vận lương làm chậm trễ đại sự mà nghiêm trị bọn họ.
Vương Lược nôn nóng đến mức muốn nhảy lầu, nhưng Bùi Hành Kiệm lại vẫn không chút hoang mang một ngày chỉ đi tám mươi dặm,
chiếu theo tốc độ như vậy lương thảo ngoài tiền tuyến hết sạch mà bọn họ còn chưa tới nơi.
Không đoạn lương, không chậm trễ quân sự, hoặc chậm trễ ít thời gian nếu gặp được vị thống soái tính tình tốt thì may
mắn không bị trách phạt bao nhiêu, nhưng nếu như tiền tuyến cạn sạch
lương thực, tam quân đói bụng, người làm thống soái bất luận có tính
tình tốt thế nào nhất định cũng sẽ xuất đầu cho tướng sĩ.
Bùi Hành Kiệm cũng biết uy tín của mình không đủ, cũng không hề bãi cái giá, cười nói:
- Không có việc gì, ta đã tính toán được có thể đi tới kịp trước khi đại
quân cạn lương thực vài ngày, yên tâm đi, nếu có sai lầm hết thảy do ta
chịu tội, dù có mất đầu ta cũng chịu trách nhiệm!
Bùi Hành Kiệm không có kinh nghiệm tòng quân, đây là lần đầu tiên hắn một mình đảm đương trách nhiệm.
Nhưng có chút người đối với chiến tranh có cách nhìn khác hẳn người thường.
Vương Lược lo lắng chính là làm sao vận lương thảo đến thật đúng giờ.
Mà Bùi Hành Kiệm lại chú ý tới tình huống các tướng sĩ, hắn muốn trước khi đúng giờ đem lương thảo đưa đến, cam đoan lương thảo không gặp việc gì.
Binh lính vận lương cũng không phải quân tốt bản địa, đi tới Thanh Tàng cao
nguyên cũng không có được một tháng kỳ hạn để thích ứng khí hậu, vì vậy
đều nhận lấy ảnh hưởng không nhỏ.
Dưới loại tình huống này nếu
hành quân quá nhanh, có thể cam đoan được tốc độ nhưng nếu như gặp phải
tập kích, ngay cả năng lực phản kích bọn họ cũng không có.
Cho
nên Bùi Hành Kiệm giảm bớt tốc độ hành quân, chính là vì muốn bảo tồn
thể lực của tướng sĩ, làm cho quân tốt vận lương có thể ở bất cứ thời
gian nào cũng bảo trì được thể lực ứng phó tình huống đột biến.
Dù rằng Bùi Hành Kiệm biết tiền tuyến đại thắng, khả năng bọn họ gặp phải tập kích vẫn là nhỏ nhất, có thể nói là cực kỳ bé nhỏ…
Nhưng người lo xa vẫn tốt hơn.
Bùi Hành Kiệm là danh tướng duy nhất có thể so sánh với Tô Định Phương,
Tiết Nhân Quý thời kỳ Cao Tông, hiện tại đã dần dần triển lộ mũi nhọn.
Gió tây bắc ồ ồ thổi sát mặt đất, nhánh cây khô héo trụi lủi không ngừng
rung động, cành khô lá rụng bốc cao đầy trời, trên vùng hoang dã mờ mịt
không có nửa điểm tung tích của động vật nhỏ, cả không gian rộng lớn nơi nơi toàn một màu xám trắng như cõi chết.
Đỗ Hà cưỡi ngựa đi chậm trên đồi núi không có mục đích, trong đầu tràn ngập tình hình chiến cuộc trước mắt.
Chiếm lĩnh La Sa thành, bức tử Khâm Lăng cũng đã trôi qua một tháng, hiện tại Đường quân chiếm quyền chủ động tuyệt đối, vững vàng dựng thế.
Mà đối thủ của bọn họ Tùng Tán Kiền Bố như chó nhà tang đông trốn tây lủi, không ngừng mượn dùng đặc điểm địa thế cùng địa hình quen thuộc tránh
né sự truy lùng của Đường quân.
Theo lý mà nói, đại thắng ở trước mắt Đỗ Hà hẳn nên cao hứng hăng hái.
Từ khi hắn bắt đầu lãnh binh, trước sau còn chưa tới nửa năm cũng đã lấy
được thành quả chiến đấu có tính quyết định, đây là thành tựu rất giỏi.
Nhưng trên mặt Đỗ Hà hoàn toàn không có vẻ tự đắc, chỉ cảm thấy kỳ quái, hắn
cảm giác hành vi của Tùng Tán Kiền Bố có chút khác thường, nhưng lại
nghĩ không ra được nguyên nhân.
Cho nên hắn lựa chọn một mình yên lặng một chút, tự hỏi cục diện trước mặt.
Thế cục trước mắt đối với Thổ Phiên mà nói cực kỳ bất lợi, bọn hắn thiếu y
phục thiếu lương thảo, thủ đô lại bị Đường quân chiếm đóng, người nhà
thê tử của những tướng lĩnh cấp cao đều trở thành tù nhân.
Hiện tại trước mặt Tùng Tán Kiền Bố nảy sinh hai vấn đề cực kỳ ác liệt, sinh kế cùng lòng quân.
Tùng Tán Kiền Bố khó thể duy trì lương thực thì có thể miễn cưỡng chiếm lấy
lương thực của dân chúng, chỉ có thể duy trì nhất thời, còn gặp nguy cơ
gợi ra náo động.
Gia quốc thiên hạ, nhà chiếm thứ nhất. Có quốc
mới có nhà, lời tuy nói rất đúng, nhưng nếu người không có nhà, quốc còn có ý nghĩa gì sao? La Sa đã mất, đối với Thổ Phiên mà nói là trí mạng.
Có lẽ Tùng Tán Kiền Bố có thể nhất thời ổn định được lòng quân, nhưng
thời gian kéo lâu tất nhiên phát sinh biến cố.
Hai vấn đề khó
khăn không nhỏ, vô luận là vấn đề nào kéo dài hơn một chút Thổ Phiên
cũng không chịu nổi, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Đây cũng là một trận tử chiến trong mục đích cuối cùng mà Đỗ Hà bố trí, tốc chiến tốc thắng.
Nhưng Tùng Tán Kiền Bố lại lựa chọn chiến thuật ngu xuẩn, kéo dài.
Không có lương thảo, sĩ khí dần dần thấp rơi, không tuyển chọn thời gian sĩ
khí chưa mất hết mà đánh một kích trước khi chết, đợi đến khi đạn tận
lương tuyệt vậy càng thêm không có cơ hội.
Nếu hắn là Tùng Tán Kiền Bố, tất nhiên chọn tốc chiến tốc thắng.
Đỗ Hà biết Tùng Tán Kiền Bố không phải hạng người hời hợt, đạo lý đơn giản này hắn không thể nào không rõ, nhưng sự thật lại chứng minh Tùng Tán
Kiền Bố cũng không có ý tốc chiến tốc thắng, ngược lại còn kéo dài thời
gian.
Hành động khác thường như thế làm Đỗ Hà vô cùng chú ý,
nhưng hắn cũng không phải thần, hắn có thể làm chỉ là phân tích, suy
đoán, nghiền ngẫm, không có khả năng trăm phần trăm biết được Tùng Tán
Kiền Bố đánh chủ ý gì, ở tình báo có hạn, Đỗ Hà cũng không cách nào nhìn thấu mục đích của hắn.
- Thanh Liên…
La Thông đơn độc
cưỡi ngựa chạy tới, hai người bọn họ quen thân nhiều năm, rời khỏi quân
doanh dưới tình huống chỉ có đối phương đều dùng tính danh xưng hô, cũng không phân chia cao thấp.
- Có tin tức của Tùng Tán Kiền Bố…
Hắn giơ lên cuộn giấy trong tay, nói:
- Hôm qua Tùng Tán Kiền Bố xuất hiện tại hai trăm dặm phía tây nam La Sa
thành, bọn hắn thiếu vật tư, một ngày thời gian chạy không xa, phỏng
chừng đang ở địa phương gần nơi đó khoảng mười dặm, chỉ cần phái nhiều
thám báo có thể phát hiện được hành tung đại quân của bọn hắn!
- Không cần phiền toái!
Đỗ Hà đang suy nghĩ hành động của Tùng Tán Kiền Bố, làm sao ứng đối cũng đã lập kế hoạch bước đầu, không lưỡng lự đáp:
- Hắn là chủ, chúng ta là khách, ở địa bàn của người ta mà muốn đi theo
so đo địa hình quen thuộc là việc không thể nào. Hiện tại quyền chủ động nằm trên tay chúng ta, không cần theo truy hắn, chúng ta chỉ cần đem
thôn trấn khắp năm mươi dặm quanh La Sa thành theo dõi, có thể đoạn
đường lui của bọn hắn, buộc hắn đi vào khuôn khổ!
Dù không cần
tình báo về Tùng Tán Kiền Bố hắn cũng biết được tình huống hiện tại của
Thổ Phiên, còn có thể đoán được việc Thổ Phiên thiếu lương cùng hướng
dân chúng thu lương.
Ở thời cổ đại địa vị của thủ đô luôn xa vời, bất cứ quốc gia nào cũng không ngoại lệ, bọn hắn có một lực hướng tâm
không bình thường. Những thành trấn quay chung quanh thủ đô, tuyệt đối
so với những thành trấn xa xôi luôn giàu có hơn. Thổ Phiên không giống
Đại Đường, đất rộng của nhiều, mỗi một địa phương đều có thành trấn đặc
thù riêng của mình.
Thổ Phiên chỉ có La Sa thành, những thành trì phụ cận đã hình thành mạng lưới kinh tế chặt chẽ, đánh đồng với mạch
máu kinh tế của Thổ Phiên, chỉ cần khống chế được trong tay, dù Tùng Tán Kiền Bố mạnh mẽ cướp đoạt nhưng gặp phải những thành trấn nghèo khổ
ngoài vòng tròn này cũng không cướp được bao nhiêu vật tư, ngược lại còn gây ra lòng bất mãn của dân chúng, tạo nên hỗn loạn.
Đỗ Hà cùng La Thông trở về La Sa, liền gặp được Tiết Nhân Quý.
Từ sau khi Tiết Nhân Quý gia nhập dưới trướng Đỗ Hà, liền luôn luôn giúp hắn xử lý những việc nhỏ nhặt rắc rối trong quân.
Trong tay Tiết Nhân Quý cầm một quyển sổ sách, nói:
- Đại tổng quản, lương thảo chúng ta còn lại không đủ mười ngày, nhưng
căn cứ tin tức truyền đến, tiếp theo sẽ có một lượng lương thảo lớn tám
ngày sau mới tới. Ở trên thời gian có chút căng thẳng, có nên nhắc nhở
bọn hắn một chút hay không!
Căn cứ theo quy định, đội vận lương
nhất định phải đưa đến trước nửa tháng khi lương thảo hao hết, chỉ có
như vậy mới không chậm trễ quân sự.
Hiện nay đội vận lương lại dán sát thời gian đưa tới, xem như đã mạo phạm quân pháp.
Đỗ Hà trầm ngâm chốc lát nói:
- Ta đã biết, phái người đi thúc giục bọn họ, chờ sau khi lương thảo đến đây để lương quan đến gặp ta!
Đừng nhìn Đỗ Hà hòa hòa khí khí, nhưng đối với quân pháp rất nghiêm khắc.
Ở trong quân đội, quân pháp chính là hết thảy, bất luận kẻ nào mạo phạm cũng không thể nuông chiều.
Nhưng hắn cũng không độc tài, nếu lương quan xuất ra được lý do đủ cho hắn
tin phục, hắn có thể khoan dung, bằng không loại tình huống này là không cho phép phát sinh.
Tiết Nhân Quý gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Đỗ Hà thấy Tiết Nhân Quý định rời đi, trong lòng vừa động, nói:
- Đợi một chút, Nhân Quý, ngươi đi gọi Di Ái dẫn quân đi đón, để cho hắn tự mình hộ tống lương đội đến La Sa!
Mệnh lệnh này của Đỗ Hà làm Tiết Nhân Quý ngừng chân, hỏi:
- Đại tổng quản hoài nghi Tùng Tán Kiền Bố đánh chủ ý với lương thảo của chúng ta?
Đỗ Hà lắc đầu nói:
- Loại khả năng này không lớn, bọn hắn rất khó thể cướp đi lương thảo
dưới mắt chúng ta. Nhưng tam quân chưa động, lương thảo đi trước. Lương
thảo là mạch máu của tam quân, bây giờ chúng ta đã dựng thế, thiếu lương thảo sẽ thành vết thương trí mạng duy nhất của chúng ta, phái binh đi
hộ tống bảo hiểm một chút có gì không được? Không biết lo xa, sẽ có sầu
gần thôi…
Mỗi một quốc gia đều có anh hùng, đồng dạng mỗi một quốc gia đều có sâu mọt.
Dù là thánh nhân phẩm đức không thể chê bai, nhưng đệ tử của hắn vẫn có sâu mọt.
Tiểu giáo Lỗ Cường là sâu mọt giấu bên trong Đường quân vận lương, hắn làm người tham tài, tham lợi ích nhỏ.
Chỉ cần có tiền cho hắn, đừng nói là để hắn bán đứng một ít tình báo, dù để hắn nhận người khác làm cha mẹ hắn cũng không có ý kiến.
Khi đội vận lương đi tới Chúng Long dịch, hắn một mình lặng lẽ rời khỏi quân doanh, đi gặp mặt một hắc y nhân ven đường.
Lỗ Cường nói ra thời gian hành quân cùng lộ tuyến tinh tế tỉ mỉ mà mình
tìm hiểu được, cười hì hì từ trong tay đối phương nhận hai ngân lượng,
giấu trong người vui sướng hài lòng rời đi.
Hắc y nhân là tâm phúc của Trưởng Tôn Thuận Đức.
Vì giáo huấn Đỗ Hà, Trưởng Tôn Thuận Đức đã liều lĩnh.
Loại chuyện cơ mật này, Trưởng Tôn Thuận Đức vô cùng lo lắng, phái ra tâm phúc mà mình tín nhiệm nhất.