Đại Đường Đạo Soái

Chương 727: Dã tâm thật lớn




Trương Lượng là một lão tướng thân kinh bách chiến, trải qua không dưới trăm trận, bất luận là trận công kiên, phòng ngự chiến, dã chiến đều có tâm đắc của mình.

Đối mặt với địa hình đặc biệt của Chúng Long Dịch, hắn phân Đường quân thành trăm tiểu đội, dùng thiết thuẫn phối hợp với trọng giáp xung phong, Khiêu Đãng Binh linh hoạt theo sau, chỉ cần liều mạng một hơi, yểm hộ Khiêu Đãng Binh, vọt tới phụ cận là thời điểm Khiêu Đãng Binh sính uy.

Khiêu Đãng Binh là một trong những chi Đường quân dũng mãnh nhất, nói theo ngôn ngữ đời sau là đội đột kích. Bọn họ trang bị gồm khiên tròn cùng đoản đao, giáp nhẹ, năng lực cá nhân tương đối mạnh, thiện về cận chiến.

Cách nghĩ Trương Lượng rất tốt, Khiêu Đãng Binh thiện ở cận thân chém giết, có trọng bộ tốt yểm hộ phía trước, hai bên bổ khuyết cho nhau, lợi dụng chỗ phòng ngự chưa đủ của Chúng Long Dịch giảm bớt nguy hại.

Chỉ là song phương tiếp xúc, Trương Lượng phát hiện mình tính sai.

Thổ Phiên quân cũng không tử thủ như trong tưởng tượng, vào lúc Đường quân sắp chuẩn bị trùng kích thì vô số địch nhân cũng dùng đội hình tiểu đội xông ra, trực tiếp cận chiến với Đường quân.

Quân tốt hai bên xông tới cùng một chỗ, đao sắc chém vào thân thể làm máu tươi bắn lên tung tóe.

Các binh sĩ tao ngộ dưới cây bụi và cỏ dại, chém giết khốc liệt.

Trương Lượng nhất thời tính sai, cũng không bối rối, tỉnh táo múa lệnh kỳ để trọng bộ tốt dừng bước, dùng phòng ngự của mình ngăn trở Thổ Phiên binh trùng kích, Khiêu Đãng Binh tỏa ra hai cánh hợp lực.

Thổ Phiên quân có thể xưng hùng Tây Nam, trở thành một phương bá chủ, tuyệt không phải chỉ có hư danh.

Tùng Tán Kiền Bố cũng xác thực là một vị anh chủ hiếm thấy, binh của hắn được tôi luyện trong khí hậu thảo nguyên, không cao lớn nhưng cực kỳ tinh tráng.

Bọn chúng vũ động tàng đao, hai mắt đỏ ngầu, anh dũng chém giết.

Đương nhiên Đường quân cũng không kém cỏi, tuy có chút yếu thế vì ảnh hưởng khí hậu nhưng luận trang bị hay chiến kỹ tinh xảo đều vượt lên Thổ Phiên binh.

Lực lượng song phương tương đương là chuyện đáng sợ nhất trên chiến trường, bởi vì điều này sẽ dẫn tới trạng thái giằng co, thương vong cực lớn.

Con số thương vong cả hai bên chỉ qua chưa đầy nửa canh giờ đã lên tới bốn ngàn. Có thể tạo thành thương vong như vậy với Đường quân vô địch thiên hạ là lần đầu tiên.

- Thổ Phiên binh thật ngoan cường.

Tiết Nhân Quý đang đứng trên cao quan chiến nhịn không được thấp giọng hô một tiếng.

Các chư tướng cũng lần lượt gật đầu, bọn họ dù lão luyện nhưng cũng rất ít khi gặp địch nhân như vậy.

Đỗ Hà nheo mắt lại đón ánh mặt trời nhìn về tinh kỳ địch quân tung bay phía đối diện, gương mặt bình thản nhìn không ra biến hóa nhưng trong lòng cũng không lạc quan.

Biểu hiện bên ngoài là Đường quân chiếm được thượng phong, nhưng tác chiến ở cao nguyên vì nguyên nhân khí hậu nên thể lực tướng sĩ tiêu hao rất nhanh. Đường quân có thể duy trì tác chiến ba canh giờ ở Trung Nguyên nhưng ở đây chỉ cần duy trì được nửa canh giờ đã là rất giỏi.

Người Thổ Phiên sống ở trên cao, không khí thảo nguyên ảnh hưởng tới bọn họ ít hơn nhiều so với Đường quân.

Duy trì thời gian dài tác chiến, đây vốn là sở trường của Đường quân nhưng lúc này lại trở thành điểm yếu.

Cho nên tốc chiến là mấu chốt mà Đỗ Hà nghĩ đến để có thể đánh bại Thổ Phiên.

Đỗ Hà cân nhắc rồi truyền lệnh:

- Truyền lệnh cho Trương Phó tổng quản cho binh sĩ xông lên, không kể thương vong, trong thời gian ngắn chấm dứt chiến đấu.

Đối mặt với tình huống này, không kể thương vong để chấm dứt chiến đấu ngược lại càng có thể giảm bớt thương vong, đồng thời cũng sẽ không bạo lộ nhược điểm của Đường quân.

Trương Lượng nhận được mệnh lệnh, có chút chần chờ, nhưng rất nhanh truyền tiếp lệnh.

Hắn chưa có sự tín nhiệm tuyệt đối với Đỗ Hà nhưng thân là phụ tá, một khi Đỗ Hà không phạm sai lầm có tính quyết định thì cũng không làm tổn hại đến quyền uy chủ soái.

Đây cũng là nguyên nhân Đỗ Hà lại để cho Trương Lượng đánh trận này.

Trương Lượng đã tiếp nhận mệnh lệnh, dừng một chút, đỏ hồng mắt lạnh lùng nói:

- Truyền lệnh cho phó tướng Vương Lê, bảo hắn suất lĩnh Khiêu Đãng Binh lập tức xông lên tàn sát!

Nói đến đây, hắn chỉ vào tinh kỳ địch phía xa:

- Nói cho tướng sĩ tiền tuyến, sau một canh giờ, bản tướng quân muốn đạp hai chân lên ngọn cờ đằng kia, kiểm kê thủ cấp!

Chỗ hắn chỉ là trung quân của Tùng Tán Kiền Bố.

Đường quân là quân đội cường hãn nhất hiện giờ, nếu nhất loạt trùng kích thì uy lực cực lớn, người bình thường không thể chống cự.

Rất hiển nhiên, Thổ Phiên cũng không được.

Một trận chiến này cũng nguyên vẹn cho thấy điểm này.

Tuy Thổ Phiên lúc trước có thể cùng Đường quân giằng co nhưng một khi bị liều mạng thì thế công hung mãnh của Thổ Phiên quân lập tức bị chặn đứng, bị kiềm chế rồi dần lui lại.

**********

Trống trận rung trời lại không biết dóng lên lần thứ mấy để phát động thế công.

Dưới tinh kỳ Thổ Phiên, Tùng Tán Kiền Bố nhìn qua chiến trường, nhíu mày: Đối diện với địch quân không hề dùng mưu lược, chỉ có liều chết đột kích quả nhiên đáng sợ. Bọn họ liên tục xông lên, lực tiến công cực kỳ mãnh liệt khiến bên mình không ngừng tiêu hao.

Thật mạnh!

Trong lòng Tùng Tán Kiền Bố chỉ có một ý niệm này, năm đó hắn thua Đường triều, đáy lòng vẫn có chút không phục, cảm thấy Đường triều có thể chiến thắng hắn phần nhiều là dựa vào mưu kế. Luận quân tốt dũng mãnh chưa hẳn mạnh hơn bọn hắn.

Một trận hôm nay khiến hắn ý thức được sự đáng sợ của Đường quân.

Tiếng kêu đang không ngừng tiếp cận.

Dưới gò núi, binh sĩ Đường quân mặc giáp da, tay cầm tấm chắn đoản đao, đập vào cờ hiệu chữ “Trương” như mãnh hổ, vọt qua khe rãnh tới gần. Tuy bọn họ không ngừng ngã xuống nhưng dựa vào nhân số đông hung hãn xông lên, đạp trên máu tươi cùng tử thi, từng bước từng bước áp tới. Lúc này đứng trên gò núi nhìn xuống đều thấy Đường quân!

Đại tướng Cách Nhĩ Đán của Thổ Phiên chạy như bay chạy đến, cao giọng nói:

- Tán Phổ, huynh đệ phía trước đã nhanh chống đỡ không nổi rồi, cho ta một đội binh mã để ta đi trợ giúp. Cách Nhĩ Đán ta nhất định có thể ngăn chặn Đường quân.

Tùng Tán Kiền Bố lắc đầu nói:

- Không có tác dụng đâu.

Hắn thấy Cách Nhĩ Đán biến sắc, cười giải thích nói:

- Bởi vì đối phương có một nhân vật phi thường khó lường đích, là Đỗ Hà hay là ai không biết nhưng hắn đã phát giác nhược điểm của Đường quân không thể đánh lâu nên dùng mạng đổi mạng, sao có thể áp chế? Tái chiến chỉ có kết cục lưỡng bại câu thương. Binh lực của bọn hắn còn hơn chúng ta, liều mạng thì chúng ta chịu thiệt. Hơn nữa bọn hắn thất bại có thể ngóc đầu trở lại. Nhưng chúng ta thất bại là xong. Dù sao thứ ta nghĩ đến đã đạt được rồi, không cần phải tiêu hao không cần tiết. Chúng ta có rất nhiều cơ hội, chỉ cần hết thảy như ta sở liệu, chiến thắng Đường quân, đánh vỡ thần thoại bất bại không phải là không được.

Tùng Tán Kiền Bố cười vui vẻ.

Nụ cười của hắn khiến cả đám chư tướng bên cạnh đều kính phục, trong mắt bọn họ Tùng Tán Kiền Bố là thần.

**********

Dưới thế công cường đai, Đường quân qua nửa canh giờ với tổn hao gần vạn chiến sĩ đã đẩy lui được đại quân Thổ Phiên, chiếm cứ Chúng Long Dịch.

Thổ Phiên đại quân mặc dù bại, nhưng lui lại trận hình cũng không hỗn loạn.

Tướng sĩ Đường quân cũng biết đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi nên không truy kích.

Trương Lượng đếm số quân sĩ bỏ mình rất phẫn nộ, cảm thấy đây hết thảy là do Đỗ Hà hạ lệnh cường công, nếu không Đường quân chưa hẳn sẽ trả giá thật lớn như thế, định tìm Đỗ Hà lý luận.

Nhưng sau khi hắn thăm hỏi thương binh liền lập tức bỏ đi ý nghĩ này. Những thương binh mà hắn hỏi tới có rất nhiều người không bị thương nghiêm trọng nhưng lại bị hư thoát đến kiệt sức.

Trương Lượng cũng không phải ngu dốt, biết dụng ý của Đỗ Hà. Nếu hắn không hạ lệnh cường công thì đợi đến khi Đường quân tiêu hao hết thể lực, bại lui cũng không phải Thổ Phiên, thương vong bọn họ lại càng nghiêm trọng hơn.

Đỗ Hà nhìn qua Thổ Phiên phía xa, nhịn không được lắc đầu, thấp giọng nói:

- Tùng Tán Kiền Bố dã tâm thật lớn.

Tiết Nhân Quý đứng gần Đỗ Hà, nghe vậy khó hiểu khẽ hỏi.

Đỗ Hà cười hỏi:

- Ngươi có cảm giác Tùng Tán Kiền Bố có chút ngu xuẩn? Chúng Long Dịch là bảo địa, chỉ cần có chút viễn kiến đều thấy giá trị. Nếu như ta là Tùng Tán Kiền Bố thì không có chiến dịch cũng sẽ xây thành lũy ở đây đề phòng. Quân ta đồn trú Thanh Hải một tháng thủ thời gian cho Tùng Tán Kiền Bố làm việc này nhưng hắn lại không làm, có phải ngu xuẩn hay không?

Tiết Nhân Quý nghe ra hàm ý, cũng không phải Đỗ Hà nói Tùng Tán Kiền Bố thật sự ngốc.

Đỗ Hà thản nhiên nói:

- Vừa bắt đầu ta đã cảm thấy kỳ quái, Tùng Tán Kiền Bố không có khả năng nhìn ngắn như vậy, hiện giờ đã biết hắn muốn triệt để đánh bại chúng ta.