Đêm, đen kịt một mảnh.
Trong quân doanh Thổ Phiên, ngoại trừ mấy bó đuốc được đốt lên, còn lại một mảnh quạnh quẽ.
Vùng núi cao này cho dù mặt trời khi lên cao cũng không chiếu đến, huống hồ
vào lúc ánh trăng như có như không này, có thể chiếu ra khoảng cách mấy
bước đã là rất khó khăn.
Đứng trong bóng đêm, xòe ngón tay ra cũng không nhìn thấy.
Tuy nhiên trong một quân trướng chính giữa quân doanh lại đèn đuốc sáng trưng.
Tùng Tán Tất Nhược say té trên mặt đất, trong tay ôm một vò rượu, từng ngụm
từng ngụm uống vào, con mắt đỏ thẫm như máu, trên khuôn mặt ướt nhòe
không biết là rượu là nước mắt.
Tùng Tán Tất Nhược thuộc kiểu
người như Trương Phi. Trương Phi không phải là không có não, mà là không thích động não, tính hắn nóng nảy nên trước khi kịp suy nghĩ đã bộc
phát. Nếu tỉnh táo thì đừng nói là Nghiêm Nhan mà danh tướng như Trương
Cáp cũng bị đánh như trẻ con.
Khả năng của Tùng Tán Tất Nhược so ra kém Trương Phi, nhưng tính cách lại đồng dạng.
Tùng Tán Tất Nhược vì cái chết của Sát Phỉ Nhĩ mà nổi giận như điên, đã mất
đi lý trí, ý đồ dùng hai vạn binh mã liều mạng vượt qua sơn khẩu mà Tùng Tán Kiền Bố dùng mười hai vạn đại quân cũng không thể vượt qua.
Cũng may được Sử Ninh Gia khuyên bảo nên hiểu được quỷ mưu của Tượng Hùng
quốc, dù hận nhưng vì tương lai của Thổ Phiên cũng đành nén đi lửa giận
ngập trời.
Lửa giận không có chỗ phát tiết, hắn chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu, uống đến trời xoay đất chuyển.
Sử Ninh Gia cũng sắc mặt ửng đỏ ngã vật bên cạnh, hai mắt trắng dã. Hắn
tới để khuyên nhủ Tùng Tán Tất Nhược nhưng cuối cùng lại bị chuốc say.
Bản ý của Sử Ninh Gia là để Tùng Tán Tất Nhược phát tiết một chốc nhưng
ngoài ý muốn bị tai bay vạ gió, trở thành đối tượng để Tùng Tán Tất
Nhược rót rượu, ngã xuống đầu tiên.
- Lửa, cháy rồi sao.
Vào lúc Tùng Tán Tất Nhược đã mức nửa tỉnh nửa say thì chợt nghe quân tốt bên ngoài hô hoán.
Tùng Tán Tất Nhược thì thầm nói:
- Kêu cái gì, lửa thì dập.
Hắn nói đã không còn lưu loát.
Trong quân doanh có vạn người, hiện tượng bốc lửa bất ngờ cũng gặp không ít.
Nếu Tùng Tán Tất Nhược còn tỉnh táo dĩ nhiên sẽ không chủ quan nhưng lúc này hắn đã say, không còn suy nghĩ được gì hơn.
Lửa được dập tắt rất nhanh, trong quân doanh lại chìm vào tĩnh mịch.
Đỗ Hà ẩn thân trong chỗ tối, lộ ra nụ cười đắc ý.
Âm mưu khiến cho người khó lòng phòng bị, dương mưu khiến cho người phòng không thể phòng.
Sử Ninh Gia tự cho là khám phá được mưu kế của Đỗ Hà nhưng trên thực tế chỉ nhìn được một loại thủ đoạn phá địch.
Mặc kệ Tùng Tán Tất Nhược có mất đi lý trí hay không cũng không cản trở Đỗ Hà thi hành kế hoạch.
Sử Ninh Gia phòng được chiêu thứ nhất nhưng không phòng được chiêu thứ
hai. Hắn cho rằng chỉ cần bên hắn không công là được nhưng lại không
tính đến Tượng Hùng quốc sẽ công.
Thủ hạ Đạp Nguyệt Lưu Hương của Đỗ Hà đã nghe ngóng rõ ràng, tuyệt đại bộ phận hai vạn binh mã do Tùng
Tán Tất Nhược dẫn đầu đều là quân tốt chiêu mộ mấy năm gần đây, căn bản
không phải dũng sĩ thân kinh bách chiến. Tinh nhuệ chính thức của Thổ
Phiên đều bị Tùng Tán Kiền Bố điều đến tiền tuyến, dùng để đối phó Đường quân bách chiến bách thắng rồi.
Tượng Hùng quốc ngoại trừ những
thân vệ cấm binh, phần lớn cũng đều là tân binh, sức chiến đấu cũng
không thể nói cường hãn. Song phương đều là tám lạng nửa cân.
Khi chiến lực quân tốt tương đương sẽ cần khảo nghiệm năng lực tướng soái.
Ai chỉ huy thỏa đáng sẽ là người dành thắng lợi cuối cùng.
Việc Đỗ Hà làm sẽ khiến cho Tùng Tán Tất Nhược triệt để mất đi năng lực chỉ huy.
Việc này nghe như đầm rồng hang hổ, trên thực tế cũng không phải không thể.
Tùng Tán Tất Nhược dũng mãnh thiện chiến nhưng có hai tật xấu, nóng nảy và
nghiện rượu như mạng, vì cái chết của đại tỷ mà hắn tràn ngập hận ý.
Loại hận ý này tụ ở trong ngực không thể phát tiết sẽ khiến hắn trở nên điên cuồng.
Con người vào thời điểm bất lực thường chọn cách trốn tránh, trốn tránh sự thật, tránh đi hết thảy.
Có người chọn uống rượu, có người chọn đánh nhau để biểu đạt bất mãn của mình.
Dù là người không uống rượu vào lúc này cũng sẽ uống say, người không đánh nhau cũng sẽ dẫn đầu động thủ. Với tư cách là đại tướng trong quân, hắn dĩ nhiên không có khả năng phát tiết lên tướng sĩ, uống rượu là phương
thức phát tiết duy nhất.
Đỗ Hà vào lúc đêm xuống liền lặng lẽ ra
khỏi sơn khẩu, tụ hợp với Đạp Nguyệt Lưu Hương sau đó một mình lợi dụng
ánh trăng tiềm nhập quân doanh điều tra.
Đúng như hắn suy nghĩ,
phòng ngự trong quân doanh Thổ Phiên rất buông lỏng, tuy Tùng Tán Tất
Nhược có kinh nghiệm tác chiến phong phú nên bố trí canh gác cẩn mật
nhưng tân binh vẫn là tân binh, tính cảnh giác và cách xử lý kém xa lão
binh.
Lửa là do hắn đốt lên, làm như trong quân doanh không cẩn thận gây ra để thăm dò hư thực.
Toàn bộ động hướng của Thổ Phiên đều lọt vào mắt Đỗ Hà, ứng đối hờ hững của Tùng Tán Tất Nhược cũng chứng minh một điểm.
Hắn thành công rồi.
Đỗ Hà lặng lẽ lui ra, tụ hợp với đại quân Tượng Hùng quốc đã sớm chờ sẵn.
Dao Trì đã nhận được chỉ thị của Đỗ Hà liền hạ lệnh tiến công, dẫn đầu cấm quân tinh nhuệ xông về quân doanh Thổ Phiên.
Trong một sát na, tiếng chém giết nổi lên bốn phía, đêm đen như mực tràn ngập tiếng la hét kinh sợ, tiếng kêu rên.
Tướng sĩ Thổ Phiên còn chưa kịp phản ứng, thì sau nơi trú quân đã nghe tin hỏa hoạn.
Hỏa hoạn cũng không chỉ xảy ra một chỗ mà hơn mười chỗ, bốn phía nở hoa, cơ hồ bao trùm toàn bộ quân doanh.
Đây là thành quả của Đạp Nguyệt Lưu Hương khi quân doanh lộn xộn.
Đừng nhìn là một đốm lửa nho nhỏ nhưng trong loạn quân lại là đòn trí mạng.
Tướng sĩ Thổ Phiên còn tưởng rằng đằng sau cũng có quân địch, không biết đối phó bên nào khiến quân doanh càng thêm hỗn loạn.
Thế cục này chính là lúc tướng lĩnh thể hiện trình độ, một viên lương tướng có thể dựa vào kinh nghiệm phong phú, cùng với nghệ thuật chỉ huy xuất
sắc vận dụng quân đội đánh tan kẻ địch.
Vấn đề lại ở chỗ Tùng Tán Tất Nhược đã không cách nào chỉ huy chiến đấu. Khi hắn nhận được tin
tức liền tự mình dẫn đội nghênh địch nhưng dù ý thức hắn tỉnh táo thì tứ chi lại không thể nghe theo, bước được hai bước đã gục trên mặt đất.
Thắng bại coi như đã định vào lúc Tùng Tán Tất Nhược uống rượu say.
Thổ Phiên quân bởi vì đã mất đi chỉ huy, một đám tân binh lại khuyết thiếu
tố chất quân sự, đối mặt với thế công sấm sét, căn bản không cách nào tổ chức, bị đánh tan tác.
Cuối cùng Dao Trì tự mình dẫn Thân Vệ Quân giết đến quân trướng của Tùng Tán Tất Nhược.
Viên đại tướng vũ dũng của Thổ Phiên đang ngồi bệt trên mặt đất, bên cạnh là một cây gậy sắt, là binh khí tiện tay nhặt được nhưng hiện giờ cả khí
lực cầm lên cũng không có.
- Bắt hắn.
Dao Trì cười lạnh,
nhổ một bãi nước bọt, oán khí bị sỉ nhục rốt cuộc tiêu tan, cảm giác vô
cùng thoải mái, trong đầu lại nhớ đến người kia.
Người nam nhân
kia vào lúc nói kế hoạch cho mình luôn nở nụ cười tự tin khiến nàng càng thêm kiên định, cảm giác mình không nhìn lầm.
Tùng Tán Tất Nhược bị bắt, đại quân Thổ Phiên không còn lòng dạ chiến đấu, quân lính tan
rã. Dao Trì dẫn binh mã Tượng Hùng quốc một hơi truy kích ba ngày ba đêm khiến hai vạn đại quân của Thổ Phiên cơ hồ toàn diệt.
Đây là một chiến dịch không lớn không nhỏ nhưng lại khích lệ sâu sắc sĩ khí Tượng Hùng quốc.
Bởi vì đây là lần chuyển thủ thành thắng đầu tiên sau khi Tượng Hùng quốc
và Thổ Phiên khai chiến, hơn nữa thắng cực kỳ hoành tráng, khiến cho con dân Tượng Hùng quốc đã gần như tuyệt vọng lại dấy lên hy vọng.
**********
Cùng ngày trong đêm, Đỗ Hà như thường lệ đi vào doanh trướng Dao Trì.
Thổ Phiên đã phá, Đỗ Hà vốn không cần lén lút nhưng vì uy tín của Dao Trì
nên hắn cũng không đoạt công lao, vẫn quyết định không hiện thân.
Trong doanh trướng, Dao Trì đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn.
Hắn vừa tiến vào doanh trướng liền có một mùi thơm đặc thù của rượu thịt đập vào mặt.
- Thơm quá.
Đỗ Hà hít một hơi thật sâu, trong nhà hắn vốn không thiếu qua cao lương mỹ vị gì nhưng lúc này vẫn cảm giác được hương thơm chưa từng trải qua.
Dao Trì cười nói:
- Đây là đặc sản của Tượng Hùng quốc, thịt ly ngưu phối hợp với dược liệu độc môn trong cung, độc nhất vô nhị. Ngươi tới nếm thử.
Nói xong, nàng kẹp một miếng trong nồi đất đưa cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà cười, há miệng nuốt lấy, nhai mấy ngụm, hai mắt sáng lên. Hắn đã ăn
nhiều thịt bò nhưng hương vị lần này không hề cùng dạng, dù là hương vị
hay mềm mại đều vượt xa dĩ vãng.
- Ăn ngon!
Đỗ Hà gật đầu tán thưởng.
Dao Trì tươi cười như hoa, trong ánh nến chập chờn lại càng thêm kiều diễm, nâng bầu rót rượu cho Đỗ Hà, cười đầy ý vị:
- Tượng Hùng quốc hôm nay có thể thắng đều do ngươi bày mưu tính kế. Dao
Trì tại đây mời ngươi, đây cũng là rượu đặc biệt của Tượng Hùng quốc,
chưa chắc đã thua Đỗ Khang.
Đỗ Hà cũng lây nhiễm sự vui vẻ của Dao Trì, trêu ghẹo nói:
- Mỹ nhân mời rượu, há có thể không uống.
Hắn nâng chén, uống một hơi cạn sạch. Rượu nhập vào cổ họng hương thuần,
đúng là rượu ngon nhưng lại cảm giác có hương vị đặc biệt. Hắn cũng
không sành rượu Tượng Hùng quốc nên cho là như vậy.
Đỗ Hà mấy
ngày nay đang ở quân doanh, ăn đều là một ít đồ khô, mấy khi có được
thức ngon, lại được mỹ nữ mời rượu nên ăn cực kỳ thống khoái.
Thịt từng ngụm từng ngụm ăn, rượu ừng ực ừng ực uống.
Thời gian dần trôi qua Đỗ Hà càng ăn càng là cảm thấy bất thường, lồng ngực
oi bức, miệng đắng lưỡi khô, trên người bốc mồ hôi, cặp mắt dần mơ đi.
- Nóng quá, vào lúc trời lạnh ăn thức nóng thật là thoải mái.
Đỗ Hà nói xong cởi áo ngoài, trong lúc vô tình ngắm Dao Trì ngồi ở đối diện, trợn tròn mắt. Si ngốc nhìn xem......
Dao Trì vẫn là Dao Trì, không hề có gì thay đổi. Nhưng Đỗ Hà lại thay đổi,
con mắt mở to như muốn phun ra lửa, dục vọng bốc lên hừng hực.
- Trong rượu có…
Đỗ Hà vừa lóe lên ý niệm như thế thì đã nghe Dao Trì cười tủm tỉm nói:
- Ngươi không quan tâm ta, ta chỉ có thể muốn ngươi rồi.