Đỗ Hà nhìn người kia, trong lòng suy nghĩ nên làm sao ở tình
huống thần không biết quỷ không hay đem người bắt lại, lại ngoài ý muốn
nhìn thấy người nọ càng chạy càng xa, không hề có ý tứ muốn ngừng lại,
thầm kêu:
- Trời phù hộ ta…
Những người ra ngoài đi vệ
sinh phần lớn đều có một thói quen, dưới tình huống không người nào nhìn thấy có thể tùy thời tùy chỗ giải quyết, mà đi đại tiện sẽ vô ý thức
chạy đi thật xa.
Người kia thoát ly khỏi nhóm người trong võ lâm, hẳn là đi đại tiện.
Đỗ Hà không biết những võ lâm nhân sĩ kia thực lực như thế nào, lo lắng sẽ có cường giả tồn tại, không dám mạo muội động thủ, còn đang âm thầm sầu não lại không nghĩ ra đối phương đưa lên tới cửa.
Vưu Huy rụt
rụt thân thể, trong lòng không ngừng kêu to. Hắn là một tên trộm, một
tên trộm kỹ thuật cực kỳ cao minh. Bởi vì làm nghề này, ở trên giang hồ
cũng không có thanh danh gì. Vào thời hỗn loạn cuối Tùy triều, thiên hạ
chư hầu đều bận rộn tranh giành thiên hạ, đối với những tên trộm cắp
trong cảnh nội cũng không quản tới, làm cho hắn có đoạn thời gian tác
oai tác phúc thật tốt đẹp. Nhưng từ khi thiên hạ đại định, khắp nơi đã
quay về thời đại hòa bình, quan phủ các nơi không ngừng chỉnh lý không
khí địa phương, canh phòng trộm cắp thật nghiêm ngặt.
Vì vậy ngày tháng của Vưu Huy cũng không còn dễ chịu, gia đình nhỏ chẳng có gì để
trộm, đại gia đình lại có hộ vệ sâm nghiêm, còn có quan phủ nha dịch uy
hiếp. Đủ loại nhân tố bất lợi làm hoàn cảnh sinh tồn của hắn kém đi, làm sinh hoạt của hắn trở nên khó khăn. Kỳ thật với cuộc sống tại Đại
Đường, chỉ cần siêng năng chịu khó, không nói đại phú đại quý nhưng sẽ
không bị đói chết.
Chẳng qua Vưu Huy đã có thói quen làm tặc,
cũng không cam lòng mai một tài hoa của mình, lại không cam tâm trộm cắp lặt vặt, cuối cùng lựa chọn rời khỏi Đại Đường, nơi này không lưu người vẫn còn nơi khác chịu lưu người.
Đầu tiên hắn lựa chọn phương
bắc Tiết Duyên Đà, nhưng lại bi kịch phát hiện tập tục trên thảo nguyên
không cùng dạng như hắn nghĩ. Người trên thảo nguyên cơ hồ không hề phân chia riêng tư, tuyệt đại đa số dân chúng cũng không khóa cửa nhà. Bất
kể là ai, chỉ cần ngươi muốn ngủ buổi tối cứ tùy ý lựa chọn một lều
trại, nhẹ chân nhẹ tay đi vào nằm ngủ thoải mái. Ngày hôm sau chủ nhân
trong nhà cũng không vì chuyện trong lều mình có thêm một người mà nổi
giận, ngược lại còn nhiệt tình chuẩn bị bữa sáng cho hắn.
Đối mặt với loại hoàn cảnh sinh hoạt thế này, Vưu Huy phát hiện mình hoàn toàn bi kịch.
Tài sản có giá trị của người trong thảo nguyên đều nằm trên trâu bò gia
súc, đối với vàng bạc Trung Nguyên cũng không có nhiều hứng thú. Nếu
không phải là tù trưởng hay thiên phu trưởng, trong nhà trên cơ bản
không có được đồ chơi gì đáng giá. Mà những nhân vật cấp bậc kia, Vưu
Huy hiểu thật rõ mình không thể trêu vào.
Kết quả hắn lại đi tới
Thổ Phiên, một quốc gia noi theo sinh hoạt của Trung Nguyên mà phát
triển. Ở trong này Vưu Huy tìm được mùa xuân hồi sinh thứ hai. Cũng
không phải vì nơi này giàu có thế nào, mà là Tùng Tán Kiền Bố noi theo
Tào Tháo năm xưa, ban bố lệnh cầu hiền. Mặc kệ xuất thân, mặc kệ thiện
ác, mặc kệ hết thảy quá khứ chỉ có một nghệ tinh, tiếp tục vì Thổ Phiên
dốc sức, đều được đãi ngộ như thượng tân.
Thuật trộm cắp của Vưu
Huy là một trong những sở trường của hắn, nhưng càng giỏi hơn chính là
linh hoạt, có thể trèo tường nhập thất.
Bởi vì hai điểm này hắn nhận lấy đãi ngộ như thượng tân, không cần lo ăn mặc, mỗi ngày đều có thể sống phóng túng.
Thẳng đến ngày gần đây hắn mới nhận được một nhiệm vụ. Hắn cũng không biết là nhiệm vụ gì nhưng chỉ cần có ban thưởng hậu hĩnh đủ làm hắn tâm động,
vì vậy hắn tới đây.
Hắn hoàn toàn không sao tưởng được nhiệm vụ
của bọn hắn là leo lên trên vách núi dựng đứng, đi vào trong khu rừng
mịt mù tăm tối.
Bất quá hiện tại đã ở trên đường đi, hắn ngoại
trừ kêu to trong lòng cũng không còn phương pháp nào khác. Ngay khi Vưu
Huy dự tính cởi quần, một bàn tay đột nhiên bưng kín miệng của hắn,
thanh kiếm lạnh lẽo đã đặt ngay cổ họng của hắn. Hắn không chút nghi ngờ chỉ cần mình giãy dụa thanh kiếm kia liền cắt vỡ cổ hắn, không chút do
dự nào.
Vưu Huy lộ ra thần sắc hoảng sợ, sợ đến mức không còn
muốn đại tiện chút nào. Hắn là một tên trộm, không phải một đại hiệp
không e ngại sinh tử. Ở sự sợ hãi tử vong, thân hình hắn không nhịn được mà run rẩy lên.
Sau lưng Vưu Huy chính là Đỗ Hà.
Đỗ Hà muốn biết mục đích của đám võ lâm nhân sĩ này, bắt một người khảo tra là phương pháp đơn giản lẫn trực tiếp nhất.
Vưu Huy lại đúng lúc tách đội, vừa lúc cho hắn cơ hội này.
- Ta buông tay ra, ngươi trả lời ta mấy vấn đề, sau đó ta sẽ quyết định giết ngươi hay tha ngươi!
Đỗ Hà lạnh lùng nói, hắn cố ý đè thấp thanh tuyến, làm thanh âm trở thành trầm thấp băng sương khiến người sợ hãi.
Lá gan của Vưu Huy vốn không lớn, sợ tới mức cơ hồ muốn ngất đi, nào dám có nửa điểm dị động, dùng sức gật đầu.
Đỗ Hà thấp giọng hỏi:
- Các ngươi muốn đi đâu?
Kiếm đặt trên cổ, Vưu Huy không dám có chút do dự trả lời:
- Quỳnh Long Ngân Thành!
Hắn buột miệng nói ra bốn chữ.
Quỳnh Long Ngân Thành chính là thủ đô của Tượng Hùng quốc, Đỗ Hà từng nghe
Dao Trì giới thiệu qua, nằm trên sườn núi Hi Mã Lạp Nhã Sơn.
- Đi làm gì?
Đỗ Hà lại hỏi.
- Ta…ta không biết!
Vưu Huy run giọng nói:
- Ta chỉ là một tiểu lâu la nghe lệnh làm việc, người quản sự chân chính
cũng không phải ta. Tùng Tán Kiền Bố muốn chúng ta nghe hiệu lệnh của
hắn, sau khi chuyện thành công mỗi người được một trăm kim!
Đỗ Hà làm ra tư thế bóp vào yết hầu, thấp giọng nói:
- Ngươi nghĩ cho thông suốt, tiểu lâu la cũng có ý nghĩa không có bất kỳ
giá trị lợi dụng, cũng không có ý nghĩa cần lưu mạng cho ngươi!
- Chậm…chậm…
Vưu Huy sợ tới mức mặt không chút máu, vội nói:
- Ta chứng thật là tiểu lâu la, nhưng tuyệt đối không phải chuyện gì cũng không biết. Ta là một tên trộm, chưa bao giờ tin tưởng vào người khác.
Một đường ta luôn lưu ý hướng đi của người quản sự, nghe bọn hắn nói
chuyện. Loáng thoáng biết muốn đi Quỳnh Long Ngân Thành bắt sống người
nào đó, có người tiếp ứng. Chỉ cần chúng ta luôn đi về hướng tây nam, đi ra ngọn núi này sẽ đến Quỳnh Long Ngân Thành!
Đỗ Hà tâm tư nhạy
bén, làm sao còn không biết dụng ý của Tùng Tán Kiền Bố, vì chống Thổ
Phiên, Tượng Hùng quốc cơ hồ dốc hết lực lượng cả nước.
Quỳnh
Long Ngân Thành có bao nhiêu thủ binh, bên cạnh Tượng Hùng Vương có bao
nhiêu hộ vệ, dùng đầu ngón tay cũng có thể tính ra.
Người trong
giang hồ cũng không thích hợp đối chiến trong quân đội, nhưng tính chất
đơn độc binh của họ hơn xa quân tốt tầm thường, do bọn hắn thành lập
tiêm đao đội hơn năm mươi người mà đối phương không hề có chút phòng bị
đủ trong thời gian ngắn đánh tan số lượng địch nhân nhiều gấp bốn năm
lần, chỉ cần có người tương trợ, muốn bắt sống Tượng Hùng Vương không có gì khó. Nếu Tượng Hùng Vương bị bắt, đại quân chống cự bất chiến mà vỡ.
Tiến công không được, dùng tới âm mưu. Tùng Tán Kiền Bố đúng là lợi hại.
Đỗ Hà thầm khen, trong đầu không ngừng xoay chuyển, là giết hay buông tha Vưu Huy.
Có hai lựa chọn, giết, hắn cũng có thể làm được khả năng không cho đối
phương phát hiện ra, có thể làm cho đối phương giống như chết ngoài ý
muốn, nhưng làm như vậy không nắm được toàn cục trong tay, tuy hắn có
thể dùng khinh công đem đám người này xử lý sạch sẽ, nhưng nếu bọn hắn
chết, tên nằm vùng ở Tượng Hùng quốc cũng sẽ mất đi tin tức.
Tượng Hùng quốc loạn trong giặc ngoài, nhất định phải diệt bỏ nội ưu mới có thể giải quyết ngoại loạn.
Nếu có thể không giết Đỗ Hà lại lo lắng bại lộ mục tiêu, đả thảo kinh xà,
làm đối phương kịp sớm chuẩn bị, sẽ thất bại trong gang tấc.
Đỗ Hà cũng chỉ là một phàm nhân, cho dù có trí tuệ thế nào cũng khó thể tìm được nội gian Tượng Hùng quốc trong thời gian ngắn.
Đỗ Hà tâm niệm vừa chuyển, đã có kế hoạch, thấp giọng nói:
- Ta hỏi một vấn đề, nếu ngươi có thể đáp lập tức thì thôi, nếu không được ta lấy mạng của ngươi!
Hắn căn bản không cho Vưu Huy có thời gian tự hỏi:
- Tính danh?
Một lần hô hấp chỉ khoảng một giây, Vưu Huy theo bản năng đáp:
- Vưu Huy!
- Làm nghề gì?
- Tên trộm…
- Làm bao nhiêu năm?
- Ba mươi năm…
- Năm nay bao nhiêu tuổi?
- Bốn mươi lăm…
- Đỗ Hà hỏi liên tiếp từng vấn đề, đều là đơn giản, chỉ hỏi về chính bản thân Vưu Huy.
- Vưu Huy vì giữ mạng, trong vòng tích tắc đều đưa ra đáp án.
- Chỉ chốc lát sau Đỗ Hà đã có nhất định hiểu biết về Vưu Huy, cũng đã quyết định được chủ ý.
Vưu Huy là một tên trộm trong suốt ba mươi năm, một tên trộm vô danh suốt
ba mươi năm chưa từng bị bắt giữ, có thể chứng minh được hắn tự tư tự
lợi, không tin người khác. Chỉ có loại đạo tặc này là khó bị phát hiện
nhất. Bởi vì hắn không tin bất luận kẻ nào, cũng sẽ không gặp nguy hiểm
bại lộ, cũng ý nghĩa hắn vì mình mà có thể làm bất cứ chuyện gì.
Người như thế không hề có nghĩa khí xả thân trên giang hồ, là người có thể lợi dụng.
Đỗ Hà lấy ra hai bình sứ một lam một đỏ, nói:
- Hai lựa chọn, bình đỏ là độc dược mãn tính, uống vào sẽ ăn mòn nội
tạng, chậm rãi bị thối rữa, một tháng sau thất khiếu chảy máu mà chết!
Bình màu lam là độc dược cấp tính, uống vào thần kinh chết lặng, lập tức đột tử, không hề có bất kỳ thống khổ. Lựa chọn uống độc dược trong bình đỏ
mỗi tháng ta cho ngươi thuốc áp chế độc phát, cho ngươi trong một tháng
không bị nỗi khổ ăn mòn nội tạng. Nhưng trong tháng này ngươi nhất định
phải nghe lệnh ta. Về phần bình màu lam, ta không nói ngươi cũng biết,
giết ngươi, đem ngươi giả dạng bị độc trùng cắn chết sau đó lại đi tìm
người khác làm việc cho ta!
Vưu Huy cũng là người từng trải, hiểu được chính mình không còn đường phản kháng, không chút do dự chọn bình
độc dược màu đỏ uống vào.
Ngay trong nháy mắt độc dược vào miệng, hai mắt Vưu Huy trướng to, lồi ra, phỏng chừng cảm giác đau đớn lan
tràn khắp toàn thân hắn làm hắn muốn chết.
Đỗ Hà lấy ra một viên thuốc đưa cho Vưu Huy.
Lúc này Vưu Huy mới dần dần bình phục, trên mặt khôi phục chút huyết sắc,
hơn nữa đầy hoảng sợ, hắn đã hiểu được độc dược kia thật quá lợi hại.
Loại đau đớn khi nội tạng bị ăn mòn chẳng khác gì có côn trùng đang cắn
nuốt nội tạng của hắn. Dù chỉ kéo vài giây đồng hồ, nhưng cả đời Vưu Huy cũng không muốn nếm thử một lần nữa.
Đỗ Hà đem bình màu lam đưa cho Vưu Huy, nói:
- Sáng trưa tối, một ngày ba viên, số lượng một tháng, nếu ngừng mùi vị thế nào ngươi đã thử qua!
Hắn đã sớm đoán được Vưu Huy sẽ chọn bình màu đỏ, ngay từ đầu cũng không xuất ra độc dược trí mạng.
Đỗ Hà phân phó Vưu Huy làm sao phối hợp với mình, quay người lại đã biến mất sau lưng Vưu Huy.
Vưu Huy ngơ ngác đứng hồi lâu, mới phát hiện người phía sau không biết đã
rời đi từ lúc nào. Nếu không phải trong tay cầm bình màu lam, hắn cơ hồ
nghĩ rằng mình đã gặp phải ác mộng.
Hắn lại sửa sang tâm tình một lần nữa, quay về đường cũ.
Hắn là người từng trải, cũng biết những người bên cạnh đều là người từng
trải giang hồ, vì không muốn người khác nhìn ra manh mối, lại thản nhiên nằm xuống một bên nghỉ ngơi.
Đỗ Hà ở trên tàng cây quan sát suốt hai canh giờ, thấy Vưu Huy cũng không có ý đồ muốn mật báo, cũng không
lộ ra sơ hở gì liền rời đi, thúc ngựa tiến tới Tượng Hùng doanh địa chỗ ở của Dao Trì.