Trải qua hơn mười ngày chỉnh đốn và sắp đặt, Đỗ Hà cũng từ Minh Đức
Cung, được Lý Thế Dân và văn võ trong triều tiễn đưa, nhìn đội quân quy
mô đông đảo ở phía sau, vung tay lên, hét to nói:
- Xuất phát...
...
Bên ngoài thành Trưởng An.
Trưởng Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương, mang theo Tiểu Bảo Nhi, Bách Hợp khóc đỏ mắt đưa tiễn.
Đối với Đỗ Hà xuất chinh, Trưởng Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương tam nữ đã có thói quen, nhưng Tiểu Bảo Nhi, Bách Hợp còn là lần đầu tiên.
Đỗ Hà đối với hai tiểu gia hỏa này vô cùng yêu thương, hai tiểu gia hỏa vô cùng thân mật với hắn. Bình thường Đỗ Hà ra ngoài công tác, hai tiểu
gia hỏa không khóc không náo, lúc này đây hình như biết được một chút
tình huống, khóc đặc biệt lợi hại, làm cho người nghe đau lòng.
- Đã không thấy nữa, chúng ta trở về đi!
Trưởng Nhạc ôm Bách Hợp khóc lợi hại nhất, vừa an ủi, vừa dùng ngữ khí hỏi thăm với Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương.
Lý Tuyết Nhạn cũng đang an ủi Tiểu Bảo Nhi, nghe nói lời ấy, gật đầu.
Vũ Mị Nương ngoài ý muốn gật đầu nói:
- Hai vị tỷ tỷ đi trước một bước, tiểu muội trên tay còn có một ít chuyện xử lý, lát nữa trở về.
Vũ Mị Nương thường giúp Đỗ Hà xử lý công việc, thường ra ngoài hoạt động.
Đối với điểm này, Trưởng Nhạc, Lý Tuyết Nhạn sớm thành thói quen, không
nói thêm gì, chỉ bảo nàng cẩn thận.
Vũ Mị Nương đi tới Long Tỉnh
Trà Hiên, mang theo mặt nạ do Lý Tuyết Nhạn đặc biệt chuẩn bị cho nàng,
biến hóa nhanh chóng, sau đó biến thành nha đầu không chút thu hút.
Đi vào Tự Tại Cư, đi vào sương phòng hậu viện.
Đại sảnh sương phòng, một thanh niên xiêm y chỉnh tề, tướng mạo bất phàm
đang ngồi trong đại sảnh, hắn ăn mặc đẹp đẽ quý giá, trên người có một
cổ quý khí, nhưng trên mặt lại có chút ít lỗ mãng, có hương vị của thiếu gia ăn chơi.
Vũ Mị Nương nét mặt tươi cười như hoa đi vào trong sảnh.
Thanh niên vội vàng thở dài, vấn an:
- Sử Duy bái kiến Đỗ phu nhân...
Vũ Mị Nương có ba xưng hô, sớm nhất là Vũ Chiếu, tiếp theo là Vũ Mị Nương, cuối cùng Đỗ phu nhân. Vũ Mị Nương thích nhất xưng hô cuối cùng, không
có bất kỳ lý do. Cho nên Vũ Mị Nương bảo thủ hạ, nên gọi nàng là Đỗ phu
nhân.
Vũ Mị Nương cười nhìn thanh niên tự xưng là Sử Duy này, khuôn mặt quen thuộc lại đáng giận đó, nói:
- Đúng vậy, đã có bảy phần giống đại ca đáng giận của ta, nhìn ra, ngươi rất dụng tâm, ta rất hài lòng...
Tức là vì xem qua nhiều lần, mỗi một xem qua, nàng cũng nhịn không được mà
sợ hãi thán phục Dịch Dung Thuật của Lý Tuyết Nhạn, thật sự là được.
Lúc trước Lý Tuyết Nhạn trong bữa tiệc vui, nhìn thấy Lý Nguyên Khánh, bằng vào trí nhớ, có thể giả dạng tương tự, cho nên làm thử.
Sử Duy
là một trong những tâm phúc của Vũ Mị Nương, người khác chưa từng gặp Vũ Nguyên Khánh, cũng không có khả năng giả trang thành khí thế giống hiện tại, nhưng loại hiệu quả này, tuyệt đại đa số đều là quy công cho sự
thần kỳ của Dịch Dung Thuật. Cộng thêm Vũ Nguyên Khánh tại Trưởng An
cũng ít ra ngoài, cũng không có bao nhiêu người thâm giao, lúc này mới
không bị phát hiện và nguy hiểm.
Trong lòng Vũ Mị Nương biết điểm ấy, cũng không nói gì, đây là phương thức dùng người của nàng.
Sử Duy đạt được tán thưởng, tinh thần phấn khởi, vui mừng đi tới.
Vũ Mị Nương nói:
- Chuyện xử lý như thế nào rồi?
Sử Duy cung kính nói:
- Hồi bẩm Đỗ phu nhân, như ngài dự đoán, ta dùng bộ dáng Vũ Nguyên Khánh
hận Đỗ Hà tận xương xuất hiện, lập tức đạt được hảo cảm của Trưởng Tôn
Thuận Đức, hai người "cùng chung mối thù", ở chung cực kỳ hòa hợp. Theo
ta hiểu, Trưởng Tôn Thuận Đức cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ có ma sát nghiêm
trọng, mà chuyện Trưởng Tôn Vô Kỵ không cho hắn làm. Trưởng Tôn Vô Kỵ
nắm giữ lấy nhân mạch Trưởng Tôn gia, không có hắn đồng ý. Trưởng Tôn
Thuận Đức tìm không ra người tín nhiệm giúp đỡ. Ta cảm thấy được có thể
bắt đầu ở phương diện này, chỉ cần tiến thêm một bước lấy được tín
nhiệm, ta tương tín Trưởng Tôn Thuận Đức sẽ cho ta gia nhập...
Vũ Mị Nương suy nghĩ sâu xa một lát, quyết đoán nói:
- Hiện tại thời gian có chút không kịp, không thể đợi Trưởng Tôn Thuận
Đức tin tưởng, có lẽ ngươi nói thẳng ra. Như vậy, mấy ngày nữa, ngươi
mời Trưởng Tôn Thuận Đức ăn cơm, ý đồ quá chén với hắn, hồ đồ nói ra,
hỏi thăm tình huống quân nam chinh.
Trưởng Tôn Thuận Đức tuy
không sáng bằng Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng không phủ ngu ngốc, thủ đoạn
bình thường không thể gạt được hắn. Ý đồ của ngươi, sẽ bị vạch trần.
Đến lúc đó, ngươi lại "ăn ngay nói thật", liền nói ngươi muốn cho Đỗ Hà
thất bại, tìm hiểu tình báo Đường quân cho Thổ Phiên Tùng Tán Kiền Bố.
Trưởng Tôn Thuận Đức muốn đối phó Đỗ lang, mười phần sẽ ra tay từ điểm
này. Các ngươi ăn nhịp với nhau, hắn chắc chắn sẽ xem ngươi như người
mình, có kế hoạch gì, cũng không cần dấu diếm ngươi...
Thanh Hải gần đầy đặc biệt náo nhiệt.
Thanh Hải bị nơi Đỗ Hà lợi dụng làm cho Thổ Phiên thất bại, cưỡng ép người
Thổ Phiên cắt đất nhường. Ban đầu Lý Thế Dân còn không tình nguyện, cảm
thấy trong cao nguyên Thanh Hải, có khí hậu cao nguyên quá nặng, không
thích ứng cho người sinh tồn, nhưng lại được Đỗ Hà thuyết phục.
Thuyết phục Lý Thế Dân lý do chỉ có hai điểm, Thanh Hải nằm ở gần hồ Thanh
Hải, nơi đây có đồng cỏ và nguồn nước cực kỳ phong phú, là nơi tuyệt hảo khi nuôi ngựa.
Mặt khác, Thanh Hải chính là nơi sản sinh muối
nước ngọt lớn nhất, có thể cung cấp muối với số lượng lớn. Với tư cách
là dân tộc nông canh, Đường triều thiếu nơi dưỡng quân nuôi ngựa, mà
Quan Trung Trường An lại nằm ở phía tây của Hoa Hạ, cách xa biển cả,
muối ăn thiếu nhiều, hàng năm phải từ Giang Nam vận chuyển muối ăn to
như núi cao xuống Trưởng An, đè sập mấy chục vạn đại quân. Số lượng to
lớn như thế, phí chuyên chở bao nhiêu, có thể hiểu.
Có sự tồn tại của Thanh Hải, vừa vặn thỏa mãn điều kiện này.
Trải qua ba năm phát triển, chuồng ngựa ở Thanh Hải đã có được gần mười vạn
thớt quân mã, là nơi chăn nuôi ngựa lớn thứ ba Đường triều. Mà trong đó
có ruộng muối để khai thác, đến nay đã hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu muối
của mấy trăm vạn nhân khẩu Quan Trung, tiết kiệm con số cực lớn cho Đại
Đường.
Bởi vì lợi lớn như thế, Lý Thế Dân vô cùng coi trọng Thanh Hải, đặc biệt thành lập hộ phủ ở Thanh Hải, hơn nữa lệnh cho Trường
Bình quận công Trương Lượng đến bảo hộ, phụ trách an toàn của Thanh Hải.
Thanh Hải liền kề với Thổ Phiên, cho nên Thổ Phiên cũng phái quân tới, mà nơi đây tập hợp hơn mười vạn binh mã.
Bởi vì Thanh Hải xa xôi, nhân khẩu tương đối thưa thớt. Trong lúc nhất thời phái tới rất nhiều quân mã, làm cho dân chúng nơi đây có chút lạnh
mình. Nhưng lập tức phát hiện, những quân tốt này bị hạn chế rất cao,
cho nên không gây bao nhiêu phiền nhiễu cho dân chúng, cho dù ngẫu nhiên có xảy ra ma sát, cuối cùng vẫn có người tới xử lý.
Quan viên
phụ trách sự kiện, thực sự không phải thiên vị như trong tưởng tượng của dân chúng, mà quan trọng chứng cứ, công bằng, dần dần dân chúng cũng an tâm hơn.
Trải qua hai tháng tới đây, Đỗ Hà suất lĩnh bốn vạn tinh nhuệ chính thức đi vào Thanh Hải.