Sắc mặt gián quan ửng đỏ, không nói nên lời.
Vẽ mặt, đây tuyệt đối là vẽ mặt trần truội.
Chuyện này xảy ra chưa lâu, cả triều văn võ không có mấy người không biết.
Huỳnh Dương Huyện Úy là người Trịnh gia, Trịnh gia dừng chân ngàn năm, là một cây đại thụ, khai chi tán diệp, vô cùng rậm rạp. Bọn họ bởi vì có nhiều tài nguyên, người trong gia tộc mới xuất hiện lớp lớp, nhưng cuối cùng
vẫn có ký sinh trùng. Bọn họ dựa gia thế, thường thường gây chuyện thị
phi.
Nhìn thấy vinh quang của Trịnh gia, Huỳnh Dương Huyện Úy đối mặt với vụ án hình sự của Trịnh gia, phần lớn đều việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không, về đến nhà, dùng gia pháp nghiêm trị người gây chuyện.
Nhưng bất kể như thế nào, loại hành vi phạm tội này. Vũ Mị Nương cầm lấy điểm này, can thiệp làm cho lòng người tứ đại gia tộc bàng hoàng.
Kỳ thật tên Huyện Úy kia là quan viên xuất sắc, cũng vì dân chúng làm
không ít chuyện tốt, nhưng bọn họ trung với gia tộc, cho nên đối mặt với người nhà, thường thiên vị.
Tứ đại gia tộc kết thân gia với
nhau, đồng khí liên chi, Đỗ Hà quở trách người Trịnh gia, cũng chẳng
khác gì tát vào mặt của ba nhà khác.
Đỗ Hà nghiêm nghị nói:
- Đây cũng là chỗ tốt của thầy kiện, bọn họ có thể giữ gìn lợi ích của
dân chúng, giữ gìn yên ổn của vương triều Đại Đường, có thể dùng tri
thức của bản thân, phơi bày tội ác của gian thương và quan viên, giữ gìn lợi ích của Đại Đường.
Chử Toại Lương hỏi:
- Tiểu Đỗ đại
nhân, nói tới chuyện này, đúng là ta có vài phần kính trọng với thầy
kiện. Nhưng tiểu Đỗ đại nhân chớ quên, chỗ tốt là do ngươi nói, nhưng
còn chỗ hỏng.
Nhân tâm chưa hẳn là đại công vô tư, ngươi cũng
thừa nhận có thầy kiện cương trực, cũng có tên Tụng Côn lòng dạ hiểm
độc. Thầy kiện có thể giữ gìn lợi ích của Đại Đường, nhưng Tụng Côn lại
có thể phá hoại kỷ luật của Đại Đường. Tán thành thầy kiện, cũng có
nghĩa tán thành Tụng Côn tồn tại...
Đỗ Hà nói:
- Chuyện
này phải xem bổn sự quan lại Đại Đường. Nếu như quan viên địa phương,
một tên Tụng Côn cũng không đối phó được, không giải oan được cho người
vô tội, vậy hắn có năng lực gì tiếp tục ngồi tên cái ghế đó? Chử đại
nhân cảm thấy, ta nói có đạo lý hay không?
Quan địa phương, nếu
ngay cả sáng suốt phân biệt thị phi, giữ gìn yên ổn địa phương, ngay cả
việc này cũng không làm được, như vậy đúng là không cần tiếp tục ngồi
lên cái ghế đó rồi.
Chử Toại Lương tán thành cách nói này, lui xuống dưới.
Trong nội tâm Trưởng Tôn Vô Kỵ vô cùng căm tức, hắn đã đoán được bẫy rập bố
trí trong lời của Đỗ Hà, cũng có phương pháp phản bẩy rập. Nhưng trời
không cho người như nguyện, hắn tránh bẩy rập, nhưng tên gián quan ngu
ngốc kia lại đạp lên. Lại bị Đỗ Hà liên tiếp bạt tay vào mặt, thở dài,
bởi vì hắn đã bỏ qua cơ hội tuyệt hảo nhất.
Hôm nay thấy Đỗ Hà từ từ mà nói, lý càng nói càng đủ, người tán thành ngày càng nhiều, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không khỏi có chút lo nghĩ, trầm giọng nói:
-
Tiểu Đỗ đại nhân nói đúng là có lý, nhưng ngươi đã thuyết phục được
chúng ta, chưa hẳn đã có thể thuyết phục văn nhân trong thiên hạ... Lỗ
Thánh Nhân xử án, ta vẫn còn là người. Nhưng Tụng Côn xen vào thì không
còn là người... , Thánh Nhân nói như vậy, không thể làm trái.
Đỗ
Hà cảm thấy đau đầu, Trưởng Tôn Vô Kỵ thằng này đã chán ghét, lại lợi
hại, vào lúc này chẳng những mang Thánh Nhân vào, hơn nữa còn trực chỉ
văn nhân trong thiên hạ, đem tình thế nghiêm trọng lên vô hạn, chính
mình không đếm xỉa tới, bộ dáng lo lo lắng lắng.
Đối mặt loại cục diện này, Đỗ Hà đã nắm thế chủ động, cũng không khỏi thận trọng làm
việc. Cổ đại thịnh Nho, Khổng Tử nói, từ trước đến nay là thánh dụ,
không được làm trái, không được làm sai, chối bỏ lời hắn nói, nhất định
phải có chứng cớ mười phần, bằng không thì chắc chắn bị văn nhân trong
triều trừng phạt.
Trưởng Tôn Vô Kỵ một chiêu này, đã ép Đỗ Hà đi vào tuyệt lộ.
Bởi vì một câu này, đã làm thế cục chuyển biến đột ngột.
Trong đầu Đỗ Hà xoay chuyển nhanh, đột nhiên cười nói:
- Sở cầu cả đời của Thánh Nhân, chính là khôi phục Chu lễ, hi vọng các
quốc gia chư hầu, đình chỉ binh qua, phụng dưỡng Chu quân... Không biết
Trường Tôn đại nhân, nên làm gì với việc này?
- Cái này...
Đồng tử trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ co rút lại, không có câu trả lời.
Trên mặt Đỗ Hà hiện ra nụ cười, một chiêu này của hắn đúng là động tác đột ngột, đúng là đang dùng mâu, biến nó thành thuẫn.
Lý Thế Dân mấy năm qua, giống như kẹt ở cửa, ra chiêu nào cũng bị chặn
lại, noi theo cổ chế, phân đất phong hầu cho tất cả công thần. Trưởng
Tôn Vô Kỵ là người phản đối nghiêm khắc nhất, khi đó, hắn mới bất chấp
cái gì Khổng Tử không Khổng Tử, đem chuyện cắt đất phong hầu bác bỏ
không đáng một xu.
Hiện giờ hắn chuyển Khổng Tử ra để đối phó Đỗ Hà, Đỗ Hà xoay chuyển thời thế, cũng chuyển Khổng Tử ra để đánh trả.
Hắn cười nói:
- Tư tưởng Thánh Nhân đáng giá noi theo, nhưng Lỗ Thánh Nhân dù sao cũng
là nhân vật của ngàn năm trước, hiện giờ hoàn cảnh đã khác, sử dụng chế
độ khác nhau. Tại thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, chế độ lúc này, áp dụng
khi đó chưa hẳn không được, nhưng chế độ khi đó, hiện tại không thích
hợp. Đây chính là lời của Trưởng Tôn đại nhân lúc trước, chẳng lẽ đại
nhân đã quên?
Đỗ Hà nói:
- Tiểu tử cảm thấy bất cứ chuyện
gì cũng phải sáng tạo cái mới, có can đảm sáng tạo tư tưởng mới. Giống
như lúc trước hai mùa lúa nước, không lớn gan nếm thử một chút, làm gì
biết rõ kết quả? Cho dù thất bại, một lần nữa sửa đổi là được. Trên đời
này, bất cứ chuyện gì cũng cần buông tay mà làm, mới biết kết quả. Không tự tay làm thử, làm sao biết là không được? Huống chi, địa vị của thầy
kiện hiện giờ, cho dù thật sự thất bại, cũng không mang tới bao nhiêu
ảnh hưởng cho quốc gia.
Đỗ Hà nói tới chỗ này, lui xuống, nên nói hắn đều nói, về phần thành hay không thành, tất cả xem Lý Thế Dân cùng
văn võ trong triều, có phách lực dám làm hay không.
Lý Thế Dân lúc này mở miệng nói:
- Việc này không ảnh hưởng toàn cục, thử xem không sao... Chư vị ái khanh, nghĩ như thế nào?
Lý Thế Dân là hoàng đế có tư tưởng khoáng đạt, Đỗ Hà có rất nhiều suy nghĩ đời sau, người khác không cho là đúng, nhưng Lý Thế Dân phần lớn đều có thể lý giải, tiếp nhận. Cũng bởi vì thế, hắn mới có thể trọng dụng Đỗ
Hà, y theo đề nghị của hắn dùng phương thức hoàn toàn mới, xử lý chính
vụ.
Khai phát Giang Nam, mở rộng khoai lang, khai thác con đường tơ lụa trên biển...
Khai phát Giang Nam và mở rộng khoai lang, đều mang lại cống hiến cho Đại
Đường, khai thác con đường tơ lụa trên biển cũng đã có mặt mày, Đường
triều trên biển đã có đặc phái viên tới bán đão Mã Lai, đến các nước
Đông Nam Á, hơn nữa đến Ấn Độ, còn giao tiếp với La Mã, đại khái là hơn
nửa năm sau, nhóm đầu tiên do La Mã, Ấn Độ, Đông Nam Á các nước tề tụ
thương đội siêu đại hình, tới Quảng Châu, Thượng Hải, và các cảng phía
nam.
Con đường tơ lụa trên biển sắp đạt mục đích trong dự liệu,
có thể tưởng tượng trong tương lại không lâu, con đường tơ lụa trên biển cũng giống như con đường tơ lụa, trở thành trụ cột kinh tế của Đại
Đường.