Nhìn bắp chân của thiếu phụ đã sưng vù, Đỗ Hà không để ý thiếu nữ kia nói gì, trầm giọng:
- Tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng, chắc là bị độc xà cắn trúng!
Đỗ Hà cũng không có y thuật gì cao minh nhưng đã học qua không ít tri thức cấp cứu tại đại học, kể cả việc cấp cứu dã ngoại khi bị độc xà cắn. Hắn xé y phục thành giải băng, hỏi lão giả xin ít rượu. Lão giả không hề do dự đổ đầy một chén lớn, Đỗ Hà bảo thiếu nữ dùng dải băng cột chặt ngang bắp chân không để nọc độc tiếp tục di chuyển. Hắn ngâm mũi kiếm vào
rượu, dùng lửa sát trùng. Thiếu nữ y theo phân phó đã làm xong hết thảy, nhìn chằm chằm vào Đỗ Hà để làm bước tiếp.
- Giữ chặt mẹ ngươi, đừng để nàng giãy dụa!
Đỗ Hà vung mũi kiếm, rạch một dấu chữ thập vào bắp chân của thiếu phụ, máu độc màu tím lập tức tràn ra. Đỗ Hà dùng cả hai tay nắm lấy bắp chân
thiếu phụ, vận nội lực bức độc tố trong cơ thể của nàng ra. Đỗ Hà cũng
không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng theo tri thức trong đầu
của hắn thì chỉ cần bức được độc tố ra thì có thể giải trừ tuyệt đại bộ
phận, bình thường có thể dùng miệng để hút nhưng dùng nội lực để bức lại càng tốt hơn.
Qua một chút thời gian, trên mặt Đỗ Hà đã toát đầy mồ hôi, máu từ trong cơ thể thiếu phụ chảy ra cũng dần dần chuyển thành đỏ thẫm. Thiếu nữ thấy mặt mũi của Đỗ Hà đầy mồ hôi thì lấy từ trong
lòng ra một khăn tay màu trắng thay hắn lau đi.
Đỗ Hà cười vẻ cảm kích, thiếu nữ bất giác đỏ bừng mặt, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau,
làm như thể quả thực quá mức thân mật, chỉ là nghĩ đến Đỗ Hà vì cứu mẹ
nàng mà mệt nhọc, cũng không kịp nghĩ nhiều. Chỉ cần chỗ nào có mồ hôi,
thiếu nữ đều ân cần lau hết.
Máu đã có màu bình thường, Đỗ Hà nhẹ nhàng thở ra, đề phòng miệng vết thương còn có lưu lại nên hắn dùng
rượu rửa lại, thân thể thiếu phụ vốn đã yếu ớt nên không thể chịu đựng
thêm, kêu thảm một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Hai nữ thấy vậy cũng nhịn
không được kinh hô một tiếng.
- Máu độc trong cơ thể đã hết nhưng vì tránh cho miệng vết thương còn lưu lại nọc độc, chỉ có thể dùng rượu trừ độc, dù sao chúng ta không có thuốc giải độc.
Đỗ Hà mỉm cười giải thích.
Hai nữ cũng biết Đỗ Hà có hảo ý, lúc trước cũng chỉ là quan tâm nên bị loạn.
- Ta có thuốc trị thương tốt nhất, đắp cho nàng để cầm máu!
Lão giả tóc bạc một mực ở bên cạnh nhìn xem, hắn hành tẩu thiên hạ hơn năm
mươi năm, cũng biết một chút về thủ đoạn cấp cứu nhưng thấy Đỗ Hà thủ
pháp cao minh nên cũng không chặn ngang một cước. Lúc này thấy Đỗ Hà đã
bức hết máu độc trong cơ thể thiếu phụ ra, ngoài thầm khen còn đưa cho
thuốc trị thương tùy thân. Đỗ Hà tiếp lấy đắp cho thiếu phụ, quả nhiên
lập tức cầm máu. Đỗ Hà lại xé thêm dải băng, băng bó kỹ cho thiếu phụ.
Thiếu phụ cũng rất nhanh tỉnh táo lại, thần trí cũng khôi phục bình
thường, sắc mặt tuy còn kém nhưng đã hơn trước rất nhiều!
Thiếu nữ dẫn muội muội nói lời cảm tạ. Đỗ Hà lại lắc đầu cự tuyệt, nói:
- Đừng vội cảm tạ, ta là người thường. Cũng không phải đại phu cao minh,
đã thanh trừ nọc độc trên người mẹ ngươi hay chưa, ta cũng không đám
khẳng định. Chỉ là tạm thời có thể bảo mạng, cụ thể thế nào còn phải tìm đại phu xác nhận để ngừa vạn nhất.
Thiếu nữ nhẹ gật đầu, muốn
đem thiếu phụ dìu lên. Đỗ Hà thấy các nàng đã không có ngựa, cũng không
có xe, nếu thực sự có chuyện vạn nhất cũng tới không kịp. Đỗ Hà gọi hộ
vệ đến, dùng xe ngựa của hắn đưa các nàng môt đoạn đường. Thiếu phụ ngần ngừ, muốn cự tuyệt.
Đỗ Hà giành nói:
- Cứu người cứu cho
trót, đưa phật đưa đến tây thiên! Nếu ngươi có chuyện gì lại để hai con
gái lo lắng, lại uổng phí một phen khổ tâm của ta, không cần làm thế!
Suy nghĩ của thiếu nữ lại phóng khoáng hơn thiếu phụ rất nhiều:
- Mẹ, vị công tử này nói không sai! Ân tình có lớn cũng không thể một
ngày trả hết, nhưng nếu mệnh không có thì lấy cái gì để trả? Huống chi,
công tử giúp bọn ta thực sự không phải là vì nhu cầu gì, nếu như cự
tuyệt ngược lại phụ hảo ý của hắn.
Thiếu phụ tuy là mẫu thân,
nhưng dường như rất nghe lời thiếu nữ, nghe nàng nói vậy cũng không cự
tuyệt. Đỗ Hà lấy ra một túi tiền, đưa tay vỗ vỗ bả vai thiếu nữ , cười
nói:
- Chăm sóc tốt mẹ ngươi!
Lúc hắn quay người rời đi
thì túi tiền đã treo bên hông thiếu nữ! Lão giả tóc bạc cùng người trung niên động dung trừng mắt nhìn túi tiền bên hông thiếu nữ, trong mắt lộ
vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Đỗ Hà xuất ra túi tiền nhưng chỉ trong nháy mắt, túi tiền lại xuất hiện ở bên hông thiếu nữ, với nhãn lực thiếu nữ vẫn không thể nhìn ra Đỗ Hà ra tay như
thế nào.
Phần năng lực hoàn toàn có thể xem như kinh thế hãi tục. Thiếu nữ không chút nào có phát giác, chỉ nhìn thật sâu Đỗ Hà, tựa hồ
muốn khắc dung mạo của hắn tại đáy lòng.
Đi về hướng quán trà,
vừa lúc gặp phú thương có ý định rời đi. Hữu ý vô ý, hai người lại đụng
vào nhau. Thân hình Đỗ Hà lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ. Phú thương đắc ý hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu đi ngang qua. Đỗ Hà cầm đồ vật vừa lấy được ở tay, về lại chỗ ngồi. Lão giả tóc bạc cùng người trung niên cũng lần
lượt ngồi xuống.
Lão giả tóc bạc khen:
- Không thể tưởng
được tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ nhưng lại là chân hào kiệt thích làm
việc thiện! Cầu Nhiêm Khách ta hôm nay coi ngươi là bằng hữu!
Cầu Nhiêm Khách!
Đỗ Hà thần sắc động dung, lão giả này đúng là lão đại của phong trần tam
hiệp, được vinh dự đệ nhất thiên hạ hào hiệp Cầu Nhiêm Khách! Hắn nhìn
thoáng qua hình thể như Schwarzenegger đời trước của Cầu Nhiêm Khách, âm thầm tắc luỡi, Lý Tĩnh năm nay 65 tuổi, đứng hàng thứ hai, Cầu Nhiêm
Khách hiển nhiên còn lớn hơn, ít nhất cũng ngoài 65 vậy mà lại có thể
trạng thế này......
Đỗ Hà không biết như thế nào hình dung. Ngẫm
lại Đỗ Hà cũng thấy đúng, nếu không là Cầu Nhiêm Khách, ai có được mạnh
mẽ thực lực như thế! Có lẽ Cầu Nhiêm Khách không bằng Đỗ Hà gặp may mắn, thân mang nội công, nhưng sáu bảy mươi năm khổ luyện, khiến cho tinh
thần ý chí của hắn hòa hợp nhất thể, tôi luyện sắc bén như đao.
Đỗ Tử Anh càng kinh hãi, lão đã lớn tuổi nên càng rõ uy danh của Cầu Nhiêm Khách, vốn đây là đại hào kiệt thời Tùy mạt, vậy mà hiện giờ vẫn tráng
kiện như cũ.
Sau khi Cầu Nhiêm Khách tự báo họ tên, người trung niên kia cũng nói:
- Ta tên Khương Tùng.
Hắn không sở trường nhiều lời nhưng lúc này tự báo tính danh, hiển nhiên cũng cho rằng Đỗ Hà đáng giá giao kết.
- Tại hạ Đỗ Hà!
Đỗ Hà cũng báo ra tính danh, chỉ là không có nói ra thân thế của mình, đối với những du hiệp như bọn hắn, tể tướng hay không không có ý nghĩa,
nghĩa khí hợp nhau mới trọng yếu. Nếu không sao chỉ với một câu “hòa
đồng với mọi người” của Đỗ Hà liền hợp khẩu vị Cầu Nhiêm Khách rồi mời
hắn uống rượu, lại không phải vì hắn cứu được nữ tử xa lạ kia mà lên
tiếng tán thành.
Nghỉ ngơi một lúc, Đỗ Hà phải đi nên lên tiếng
từ biệt. Cầu Nhiêm Khách, Khương Tùng cũng không giữ lại, bọn họ đều là
người giang hồ từ trước đến nay đều là đã gặp nhau thì cũng có lúc chia
tay.
Trước khi đi, Cầu Nhiêm Khách cao giọng nói:
- Tiểu
huynh đệ, nhà của ta là Trương gia trang dưới chân Tung Sơn, nếu có
chuyện gì thì cần Cầu Nhiêm Khách ta hỗ trợ, chỉ cần ở trong khả năng sẽ không từ chối!
- Đa tạ!
Đỗ Hà cao giọng ứng một câu, có
thể cùng kết giao với hào kiệt như Cầu Nhiêm Khách, cũng coi như chuyến
đi này không tệ rồi. Còn về danh tiếng của Khương Tùng, Đỗ Hà cảm thấy
có chút quen tai, nhưng nhớ không nổi là nhân vật bậc nào, tuy nhiên có
thể giao hảo với Cầu Nhiêm Khách chắc hẳn cũng không phải phàm nhân!
Đỗ Hà nghĩ một hồi rồi lấy thứ vừa rồi thuận tay lấy ra từ trong người tên phú thương kia xem xét.