Từ xưa tới nay tuyển chọn hoàng trữ đều không rời khỏi hai điều
kiện: Thứ nhất lập trưởng không lập ấu, lập đích tôn không lập chi thứ.
Đây là quy củ do lão tổ tông định ra suốt nhiều năm. Lấy trưởng tử là đệ nhất thuận vị, sau đó là đích thứ tử, nếu không có con trai trưởng, mới đến thứ trưởng tử. Một điểm nữa là lập hiền không lập ác. Quy củ này có chút vi phạm với quy củ của lão tổ tông định ra, nhưng lại là phương
pháp ổn định cùng hòa bình lâu dài cho quốc gia, phần lớn những vị quân
vương nhìn xa trông rộng đều chọn điều kiện này.
Mặt khác ở Thanh triều còn có một phương thức lập hoàng trữ, chính là noi theo dã thú,
để cho các vị hoàng tử tranh đấu lẫn nhau, người tranh thắng trở thành
thái tử. Cũng bởi vậy mới có lời đồn đãi Mãn Thanh không có vị vua nào
là kẻ yếu. Không nói có phải là lời khoa trương hay không, dù sao suốt
hai trăm năm Thanh triều, không có triều đại nào giống nhau. Nhất là
khoa học kỹ thuật, từ xưa tới nay khoa học kỹ thuật của Hoa Hạ dẫn đầu
thiên hạ, vừa đến Thanh triều cũng bị phá vỡ.
Nhưng phương thức chọn hoàng trữ tới chỗ Lý Thế Dân lại sản sinh dị biến.
Hắn không tuyển chọn Lý Thái văn hoa tràn đầy, cũng không tuyển chọn người
văn võ song toàn như Lý Khác, ngoài dự đoán mọi người lại đi tuyển chọn
Lý Trì không chút nào thu hút.
Đơn giản là ở trong mắt Lý Thế
Dân, có thể bảo trụ được tính mạng của con mình so với việc cấp cho Đại
Đường một vị quân vương thiết huyết như hắn càng thêm có ý nghĩa.
Cho nên Đỗ Hà cơ hồ xác định Lý Thái cùng Lý Khác đã mất đi tư cách làm thái tử.
Bọn hắn tranh càng lợi hại, cừu hận lẫn nhau lại càng lớn. Hận càng lớn lẫn nhau càng không chấp nhận được đối phương, như vậy bọn hắn cũng mất đi
tư cách trở thành thái tử.
Giấc mộng của Lý Thái thật tốt lắm,
hắn cho rằng mình chỉ cần chiến thắng toàn bộ hoàng tử, trấn áp trên đầu toàn bộ hoàng tử vậy hắn liền nhất định trở thành thái tử kế nhiệm. Lại chưa từng nghĩ qua, vị thiên cổ nhất đế Lý Thế Dân đối với Đại Đường
vương triều hoàn toàn nắm vững trong tay.
Hắn muốn lập ai, có thể lập ai, không ai can thiệp được, cũng không ai quy định chỉ cần lập người chiến thắng.
Ở trong mắt Đỗ Hà, Lý Thái không còn bất kỳ hi vọng nào, Lý Khác vẫn còn
một tia hi vọng, bởi vì hắn đang ở tận Giang Nam xa xôi, rời xa Trường
An, tránh được cuộc chiến với thái tử Lý Thừa Càn. Chỉ cần hắn có thể
xem thường thái tử vị, làm ra tư thế không tranh, toàn tâm phát triển
Giang Nam, ở Giang Nam làm ra một phen thành tựu huy hoàng, làm cho Lý
Thế Dân để mắt, hắn sẽ có hi vọng. Nhưng Lý Khác lại có dã tâm, lấy lui
làm tiến, ở tình huống không ai chỉ điểm hắn chưa chắc đã làm được đến.
Về phần truyền lưu thân phận, nói Lý Khác là ngoại tôn của Dương Quảng,
lập Lý Khác sẽ làm cho Đại Đường vương triều không biết thuộc về họ Lý
hay họ Dương. Đỗ Hà cảm thấy được cách nói này khả năng không lớn. Từ
xưa đều là con theo cha, còn chưa có chuyện con theo mẹ.
Huống hồ Lý Khác nếu kế thừa Đại Đường giang sơn, tin tưởng hắn cũng không phát
nóng đầu đem dòng họ của mình đổi thành họ Dương, đem kế thừa Lý Đường
giang sơn đổi thành Dương Tùy thiên hạ.
Lịch sử cũng chứng minh
cách nói này thật sự nói không thông. Nếu Lý Khác bởi vì quan hệ thân
phận, thật không có hi vọng, như vậy Trưởng Tôn Vô Kỵ cần gì phải giết
hắn?
Nguyên nhân Trưởng Tôn Vô Kỵ giết Lý Khác chính là vì “chấm
dứt lòng kỳ vọng thiên hạ”, nếu như không có tư cách tranh giành, làm
sao có chuyện kỳ vọng thiên hạ?
Trái lại đối với Lý Trì, Đỗ Hà
cảm thấy hi vọng lớn nhất chính là hắn. Bởi vì hắn không tranh, hắn yếu
đuối. Hắn biết ngôi vị hoàng đế không tới phiên hắn, cho nên không hề
sinh ra tâm tình muốn tranh đấu, ngược lại tâm tính như vậy lại biến
thành mấu chốt cho hắn trở thành thái tử.
Nhìn thấy Phòng Di Ái không hiểu, Đỗ Hà cười nói:
- Chuyện này ta không nói, không phải ta làm lão đại mà không tin được
ngươi, chính là nếu ngươi biết càng nhiều đối với ngươi lại càng thêm
bất lợi, cho nên không nói cho ngươi biết. Ngươi chỉ cần nhớ rõ đừng
chộn rộn trong phong ba lập trữ quân này là được, người cùng Lý Khác làm bằng hữu, ta cũng không phản đối, đây là tự do của ngươi, nhưng tốt
nhất không cần quá khích. Lấy thân phận của ta và cha ngươi, căn bản
không cần đi ôm đùi thái tử tương lai.
Chỉ cần mình làm ra thành tích, làm ra công huân, lại có thể có ai phủ nhận được hết thảy chuyện này?
Phòng Di Ái gật đầu, cười nói:
- Đại ca yên tâm, Di Ái minh bạch…Hắc hắc, kỳ thật lời nói hôm nay của
đại ca, cũng giống như lời nói của cha ta. Cha ta nói bệ hạ là người
trọng tình, sẽ không đối đãi bất công với chúng ta.
Chỉ cần làm
tốt bổn phận của chính mình, có thể bảo đảm một đời công thành danh
toại…Nếu quá mức liên lụy bên trong, ngược lại sẽ bị hại tới!
Đỗ
Hà nghe được cảm thấy thật kính nể, lời nói này của Phòng Huyền Linh
thật đa mưu túc trí, cả triều đại Trinh Quán, Lý Thế Dân đối đãi với hậu nhân của tướng lĩnh quan viên có công huân vô cùng ân sủng, nhưng lại
có rất nhiều hậu nhân của những đại thần kia lại lâm vào cuộc tranh đấu
của thái tử, khiến công lao cả đời của tổ tiên biến thành tro bụi.
Nếu không có sự xuất hiện của hắn, “Đỗ Hà” ngu ngốc kia cũng sẽ giống như
trong lịch sử đã nói, trở thành mưu sĩ của Lý Thừa Càn, lâm vào trong sự kiện Lý Thừa Càn mưu phản.
Đỗ Hà nói vài câu với Phòng Di Ái, lại đi tiếp đón khách nhân khác.
Ngày đầy tháng của tiểu Bảo Nhi, tiểu Bách Hợp tới tận nửa đêm mới chấm dứt.
Qua nửa tháng, đại quân xuất chinh Tiết Duyên Đà mới ban sư hồi triều.
Đỗ Hà cũng quay về trong quân, tham gia nghi thức khải hoàn chiến thắng.
Cuộc chiến thảo phạt Tiết Duyên Đà, là chiến dịch quy mô lớn nhất thời Trinh Quán. So với năm xưa định Đột Quyết, phá Thổ Cốc Hồn, khắc Cao Xương
càng thêm lớn mạnh, thanh thế cũng càng thêm to lớn.
Lý Thế Dân
vì hiển lộ uy danh của Đại Đường, cử hành nghi thức khải hoàn chiến
thắng cùng hiến phu thật long trọng. Toàn bộ quan chức ngoài ngũ phẩm,
kể cả hoàng thân, quận vương cùng văn võ bá quan đều có yêu cầu tham dự, khiến bên ngoài Minh Đức Môn đứng đầy triều đình trọng thần trang phục
quan viên đủ màu sắc.
Nghe được tin tức ngoài Minh Đức Môn càng
tụ càng nhiều, trên quảng trường lớn có tới mười mấy vạn dân chúng thành Trường An tụ tập, muốn tận mắt chứng kiến phong thái vương sư đại thắng trở về.
Lý Thế Dân tự mình duyệt quân, tự mình hạ lệnh khao thưởng tam quân, toàn bộ tướng sĩ xuất chinh trở về đều có phong thưởng.
Về phần Lý Tích, Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm, Đỗ Hà đều được tiếp kiến hoàng đế ngay trong triều đình.
Chức quan của Lý Tích không hề thay đổi, vẫn là Binh Bộ thượng thư, nhưng
lại nhận lấy quân hàm nhị phẩm Trấn Quân đại tướng, được gia phong thực
ấp sáu trăm hộ, thưởng hai mươi cân hoàng kim, tơ lụa ngàn cuộn.
Trương Sĩ Quý được phong quân hàm Quan Quân đại tướng, gia phong thực ấp năm
trăm hộ, thưởng mười cân hoàng kim, tơ lụa hai ngàn cuộn.
Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm tam tướng cũng nhận lấy quân hàm đại tướng, biểu dương công tích.
Tiếp theo đến phiên Đỗ Hà, toàn bộ quan viên đều nín thở.
Chiến báo cùng công lao bộ đều đã sớm được Lý Tích đưa lên.
Công lao bắc phạt của Đỗ Hà đã được sớm lan truyền khắp nơi. Đảm nhiệm đại
tướng tiên phong, hai lần đánh bại Hầu Quân Tập, lại ra kế rút binh
quyền của Hầu Quân Tập, bố trí cạm bẫy đại phá đại quân của Đại Độ Thiết Tiết Duyên Đà. Phá được hãn đình Tiết Duyên Đà cũng có công của hắn,
bắt sống Hầu Quân Tập lại xuất từ bút tích của hắn. Trải qua tính toán,
công lao hắn lập được trong lần bắc phạt này chỉ đứng sau thống soái tam quân Lý Tích, ngay cả Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương
Kiệm là những đại tướng cầm binh bên ngoài cũng kém hơn hắn một phần.
Năm nay hắn mới hai mươi tuổi, đã là Tả Uy Vệ tướng quân, nếu còn thăng quan, vậy chỉ có trao tặng quân hàm đại tướng quân.
Đại tướng quân hai mươi tuổi, ở Đường triều tuyệt không một người.
Còn chưa kịp đợi Lý Thế Dân ban thưởng…
Trên triều đột nhiên nổi lên dị biến, truyền tới hai thanh âm cắt đứt việc ban thưởng hôm nay.
Câu đầu tiên là:
- Bệ hạ, thần có tội, không dám lĩnh công…
Câu thứ hai là:
- Bệ hạ, thần có việc khải tấu…
Một gã ngự sử bước nhanh ra khỏi hàng tấu bẩm:
- Thần cáo buộc Sóc Châu Hành quân phó tổng quản Đỗ Hà…
Hai câu nói một trước một sau, cũng giống như đã được thương nghị trước, đồng thời vang lên.
Nguyên bản không khí vui mừng lập tức biến mất không còn sót lại chút gì.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đỗ Hà cùng Thị Ngự Sử kia vô cùng nổi bật đứng ngoài hàng.
Nguyên bản khuôn mặt Lý Thế Dân đang vui mừng, diễn cảm trầm xuống, liếc mắt nhìn qua Đỗ Hà cùng Thị Ngự Sử kia, nói:
- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tiểu Đỗ ái khanh, ngươi nói trước đi!
Khóe mắt Đỗ Hà liếc qua Thị Ngự Sử định cáo buộc mình, cảm thấy được hắn có chút xa lạ, tựa hồ chỉ là quan viên vừa thăng chức.
Nghe câu hỏi của Lý Thế Dân, vị Thị Ngự Sử kia xấu hổ bị gạt qua một bên.
Đỗ Hà nói:
- Thần có hai tội, thứ nhất mang nữ tử nhập quân doanh; Thứ hai, tự tiện rời quân, vì tư phế công!
Lý Thế Dân nhướng mày, thấy sắc mặt Thị Ngự Sử kia có chút trắng bệch,
trong lòng cười lạnh một tiếng, biết Thị Ngự Sử nọ muốn buộc một trong
hai tội này, trầm giọng nói:
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Đỗ Hà đáp:
- Thần có một bằng hữu giang hồ, giỏi về thuật dịch dung, bởi vì chiến sự cần đến, cần mượn danh nghĩa đầu người của Khế Bật Hà Lực tướng quân
dùng một chút, cho nên tự tiện đem nàng dẫn vào quân doanh. Ngoài ra thê tử của thần mang thai, trước khi xuất chinh thần có hứa với nàng sẽ
cùng nàng nghênh đón nhi đồng xuất thế. Không ngờ chiến sự trì hoãn, dây dưa thời gian, bất đắc dĩ phải xin phép quay về Trường An. Thần vì việc tư mà rời quân, trong lòng bất an, hiện tại xin được trị tội!
Diễn cảm của Đỗ Hà thật nghiêm túc, nhưng trong lòng đang cười nở hoa, nghĩ thầm:
- Quả nhiên gừng càng già càng cay…
Trước khi đại quân về đến, Đỗ Như Hối tới Đỗ phủ thăm cháu trai cháu gái, sau đó nói chuyện phiếm với Đỗ Hà.
Đỗ Như Hối đã nhắc tới việc này, thật nghiêm túc nói với Đỗ Hà bảo hắn chuẩn bị sẽ có người cáo buộc hắn.
Đỗ Hà còn không cho là đúng, cảm thấy được Đỗ Như Hối có chút quá lo xa,
dù sao bản thân hắn cũng là nhân vật có danh dự uy tín, sao có thể nói
cáo buộc liền cáo buộc. Nhưng hắn vẫn quyết định nghe lời tranh thủ nhận tội trước, không thể tưởng được lại đúng như dự liệu của Đỗ Như Hối.
Quả nhiên ở trong triều đình muốn tránh né tranh đấu thật sự khó có khả
năng. Nhưng không biết đến tột cùng lại là ai xuống tay với hắn, chẳng
lẽ là Trưởng Tôn Vô Kỵ?
Đỗ Hà đúng là oan uổng Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ còn chưa ngu xuẩn tới mức này.
Hết thảy đều do Lý Thái đang tác quái, ngày ấy trong yến hội đầy tháng, Lý
Thái chịu phục rời đi. Tính tình hắn vốn cao ngạo, thấy Đỗ Hà không biết điều cũng chặt đứt ý niệm mượn sức Đỗ Hà, tính toán cho Đỗ Hà một sự
giáo huấn, để cho hắn một bài học, hiểu được kết cục khi dám đối nghịch
với trữ quân tương lai của Đại Đường.
Kết quả hắn vận dụng lực lượng của ngũ đại thế gia, tìm tòi lỗi lầm của Đỗ Hà.
Người tố cáo Đỗ Hà là Thị Ngự Sử, là con rể của Huỳnh Dương Trịnh gia, vừa
được đề bạt làm Thị Ngự Sử không lâu, đang nóng lòng muốn lập công trước mặt trữ quân tương lai của Đại Đường, vì vậy gánh nhiệm vụ này. Chuyện
Đỗ Hà sớm trở về Trường An mọi người đều biết, không thể chống chế,
chính là hành vi vì tư phế công.
Chỉ là Đỗ Như Hối đa mưu túc
trí, hắn trà trộn nhiều năm trong quan trường, chẳng khác gì lão bánh
quẩy, các loại thủ đoạn đều xuất chiêu mượt mà tự nhiên vô cùng. Hắn
biết trên quan trường không có khả năng không có địch nhân, dù có cẩn
thận thế nào cũng sẽ có người âm thầm căm thù. Đỗ Hà lại nổi bật như
thế, không khả năng không có kẻ địch. Cho nên hắn đã dặn dò Đỗ Hà nên
làm gì trước tiên…