Chế độ quân sự Đường triều vô cùng nghiêm cẩn, trên chiến trường một gã
tướng quân, phân phối hai gã phó tướng, dưới phó tướng lại có giáo úy,
quyền thống trị liên tiếp mà đảm nhiệm, cho dù tướng quân bị thương bỏ
mình, còn có phó tướng, phó tướng về sau lại giáo úy, sẽ không xuất hiện thiếu khuyết chỉ huy, tình huống từng người tự chiến.
Nhưng mà cánh phải sắp bị chiếm đóng, không có người chỉ huy.
Tiết Nhân Quý giận tím mặt, nhưng là không kịp truy vấn nguyên do, lạnh lùng nói:
- Theo ta đem bọn này tặc tử giết bằng được!
Xiết chặt trong tay hai trượng dài Phương Thiên Họa Kích, gầm thét thúc mã về phía trước!
Máu tươi vẩy ra, Tiết Nhân Quý xung trận thúc ngựa lên trước, giống như một cổ xe tăng xông vào đám người, cưỡng ép đánh nát biển người như thủy
triều phía trước. Cự kích hai trượng xoay quanh, không người chung quanh nào dám tới gần, phàm là người tiến vào phạm vi công kích, nhất định bị một kích mất mạng!
Hắn thét dài, tiếng hô từ xa truyền tới, giống như đầu mãnh hổ.
Kỵ binh sau lưng Tiết Nhân Quý cũng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cho dù
vạn người cũng không địch nổi Tiết Nhân Quý, một hơi nhảy vào trong
doanh, sau khi đánh giết hơn ba trăm người, tạo ra một lỗ hổng.
Tiết Nhân Quý nhảy khỏi ngựa, thò tay nắm một gã quân tốt, quát lên:
- Ai là phó tướng, ai là giáo úy...
Quân tốt bị nắm lại, toàn thân cao thấp đều là vết máu, trên người bị thương không dưới mười chỗ, có thể thấy được tình hình chiến đấu thảm thiết.
Hắn lau máu tươi trên mặt, nức nở nói:
- Bỏ mình, đều bỏ mình... Là bị tên bắn chết...
Vào lúc này, chợt có một âm thanh tiếp cận, một mũi tên nhanh như thiểm điện xuất hiện trước mặt Tiết Nhân Quý.
Lúc này đã không kịp đón đỡ né tránh, giống như tốc độ ánh sáng, hắn dùng lực nghiêng đầu, một ngụm cắn mũi tên!
Tiết Nhân Quý dọa ra đổ mồ hôi lạnh, lỗ chân lông đều dựng thẳng. Hắn cắn
chặt mũi tên, nhưng hàm răng của hắn đau ê ẩm, trong lòng biết chỉ cần
hơi sai lầm, hắn sẽ bị mũi tên này bắn mất mạng, thi thể nằm trêm mặt
đất.
Qua giây lát, hắn đã hiểu tình huống xảy ra.
Ở bên kia có một tên Thần Xạ Thủ, có tài năng thiện xạ, chuyên môn nhằm vào chỉ huy tướng lãnh mà bắn lén.
Trên chiến trường, mặc cho một người võ nghệ cao bao nhiêu, cũng khó có thể chống cự một mũi tên bắn lén không biết từ đâu.
Tiết Nhân Quý ngẩng đầu tìm kiếm người bắn tên, lại có ba mũi tên theo hình
tam giác bắn ra. Mũi tên thứ nhất bắn vào mặt hắn, mủi tên thứ hai, mủi
tên thứ ba lại nhắm vào đầu của hắn.
Tiết Nhân Quý thấy ba mũi
tên này, thần sắc hơi động, ba mũi tên phong kín lộ tuyến tránh né của
hắn, hắn vòng qua phải thì gặp mũi tên thứ hai, đi phía trái thì gặp mũi tên thứ ba, đúng là vô cùng ảo diệu.
Nhưng lúc này hắn đã có
chuẩn bị, trường kích nâng lên, Phương Thiên Họa Kích trên không trung
hóa thành một đạo ngân quang, ba mũi tên đều rơi xuống mặt đất, trong
nội tâm nhịn không được mà run rẩy, đây không phải lần đầu tiên hắn bị
đối phương bắn lén dùng chiêu này, bằng không, hiện giờ hắn là một cổ
thi thể.
Lúc này đây hắn nhìn rõ ràng người bắn tên, đứng ở cách
đó hơn một trăm năm mươi bước, một tên lính mặc trang phục Thiên phu
trưởng, là người dũng mãnh của Tiết Duyên Đà, trong tay cầm cung, đang
kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt có chút khó tin, hình như không tin được
tuyệt kỹ Truy Hồn Tam Tiễn của mình, cứ như vậy mà bị người ta phá.
Tên bắn tên chính là xạ thủ nổi tiếng của Tiết Duyên Đà, gọi là Bặc Thỉ Xạ. Truy Hồn Tam Tiễn là tuyệt kỹ thành danh của hắn, bởi vì không tránh
được ba tiễn này, không biết bao nhiêu hảo thủ thảo nguyên, chết trong
đó, không ngờ hôm nay lại bị phá giải.
Trong mắt hiện ra thần sắc giận dữ, dùng hàng loạt tiễn thủ pháp bắn liên hoàn sáu mũi tên vào Tiết Nhân Quý.
Tiết Nhân Quý sắc mặt lạnh lùng, đối mặt với mũi tên nhọn bắn liên tiếp,
không tránh không né, một tay cầm kích, đánh rơi mũi tên.
Hắn đem Phương Thiên Họa Kích cắm trên mặt đất, cầm thiết cung trên lưng ra,
đặt mũi tên hắn cắn trong miệng vào cung, kéo cung như trăng rằm.
Đỗ Hà đã từng hỏi Tiết Nhân Quý.
- Ngươi biết bắn tên nặng sao?
Tiết Nhân Quý nói:
- Không biết!
Đỗ Hà lại hỏi Tiết Nhân Quý:
- Ngươi biết bắn hàng loạt sao?
Tiết Nhân Quý nói:
- Không!
Đỗ Hà lại hỏi Tiết Nhân Quý:
- Ngươi biết thủ pháp tam tiễn liên hoàn không?
Tiết Nhân Quý nói:
- Không!
Đỗ Hà rất kỳ quái, Tiết Nhân Quý hỏi cái gì cũng không, dựa vào cái gì mà Tam Tiễn Định Thiên Sơn, hỏi một câu sau cùng:
- Vậy tiễn pháp của ngươi có cái gì đặc biệt...
Tiết Nhân Quý trả lời hắn:
- Mũi tên của ta không có đừng, có chỉ là lực lượng...
Chính là một ngày, Đỗ Hà hiểu được vì sao Tiết Nhân Quý có thể Tam Tiễn Định Thiên Sơn.
Bặc Thỉ Xạ vừa giận vừa tức, người trong thảo nguyên xem cưỡi ngựa bắn tên là thiên phú đặc biệt.
Bặc Thỉ Xạ bắn tự ý bắn, tuy không dám xưng là đệ nhất, nhưng cả thảo
nguyên cũng xếp top 3, đối với tiễn thuật của mình, hắn tuyệt đối dám tụ phụ.
Mà hôm nay lại bị người ta nhục nhã, bắn lén một mũi tên
không trúng, sau đó "Truy hồn Tam Tiễn" lại bị đối phương phá, tuyệt
chiêu ẩn giấu bắn hàng loạt mũi tên cũng bị một kích của đối phương đánh bay. Sau đó đối phương lại cầm thiết cung, dùng mũi tên của hắn, đáp lễ cho hắn.
Đây chính là khiêu khích ở Tiết Duyên Đà, ý tứ nhục
nhã, tỏ vẻ tiễn pháp của hắn không tới nơi tới chốn, chẳng những bắn
không trúng mục tiêu, mũi tên còn bị người ta đoạt đi bắn lại.
- Đến đây đi...
Bặc Thỉ Xạ giận xanh mặt, thầm nghĩ:
- Ta muốn nhìn, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu năng lực...
Kỳ thật Tiết Nhân Quý cũng không có cố ý khiêu khích Bặc Thỉ Xạ, hắn nào
biết quy củ của Tiết Duyên Đà. Nhưng nếu hắn bắn chết Bặc Thỉ Xạ, bởi
chính mũi tên của Bặc Thỉ Xạ thì quá ác tâm, một Thần Xạ Thủ núp trong
bóng tối, hắn có thể phát huy lực lượng, còn vượt xa vạn phu trưởng hoặc một hãn tướng.
Nếu để cho người này tiếp tục bắn lén trên chiến
trường nữa, một trận chiến này, cũng không biết có bao nhiêu tướng lĩnh
chết dưới tên của hắn đây.
Tiết Nhân Quý kéo thiết cung thành hình trăng rằm, mũi tên rời cung.
Bặc Thỉ Xạ cũng muốn noi theo Tiết Nhân Quý, dùng loan đao bổ về mũi tên giống như lưu tinh kia.
- Ta muốn xem..
Sắc mặt Bặc Thỉ Xạ kịch biến, thời điểm đao của hắn tiếp xúc với mũi tên,
mũi tên truyền ra một lực lượng vô cùng kinh khủng, trực tiếp đánh bay
loan đao của hắn. Mà mũi tên vẫn bay tới, không bị chút ảnh hưởng nào,
trực tiếp bắn xuyên qua tim của Bặc Thỉ Xạ, thế đi của mũi tên còn chưa
yếu bớt, xuyên qua tim của hắn bay ra phía sau, trực tiếp vọt lên bầu
trời đêm vô tận, cũng không thông báo điểm dừng của nó là ở đâu.
Bặc Thỉ Xạ không có một cơ hội phản ứng nào, hắn cứ như thế mà ngã xuống đất.
Tiết Nhân Quý bắn mũi tên này cũng không có bất kỳ xinh đẹp gì, cũng không
có bất kỳ kỹ xảo, đúng như hắn nói, có chỉ là lực lượng.
Nói ra
nguyên nhân cũng có, Tiết Nhân Quý nhà nghèo, mà thùng cơm một bữa ăn,
thì hắn lại ăn gấp mấy lần người khác. Để gia tăng thu nhập trong nhà,
hắn thường lên núi săn bắn, phụ cấp gia dụng. Thời điểm săn bắn, hắn cảm thấy mấy mũi tên liên xạ, hao tổn mũi tên quá lớn, vì vậy khổ luyện một mũi tên bắn chết con mồi.