Dị biến này khiến tất cả mọi người trên trường đều kinh hô.
Cự ly từ Hạ Lan Sở Thạch đến Trường Nhạc chỉ có ba trượng, chưa đầy mười mét, một người bình thường chỉ cần khoảng hai giây đã tới đừng nói là một võ giả có bản lĩnh không tệ.
Chỉ trong giây lát, Hạ Lan Sở Thạch đã ở trước mặt Trường Nhạc.
Trường Nhạc bị dị biến khiến hoảng sợ, không tự chủ được lui về phía sau một
bước, vấp phải một thi thể dưới chân té lăn trên mặt đất.
Nàng té như vậy ngoài ý muốn lại tránh được Hạ Lan Sở Thạch bắt.
Hạ Lan Sở Thạch lại một lần nữa ra tay.
Nói thì chậm, diễn biến cực nhanh!
Hàn quang màu bạc lóe lên, Hạ Lan Sở Thạch kêu thảm một tiếng, phi đao đã xuyên qua cánh tay hắn đưa ra.
Bóng người lóe lên, Hạ Lan Sở Thạch còn chưa nhìn rõ ai đã như tàn hoa bại
liễu bay trong không trung rồi lăn lông lốc trên mặt đất.
Bóng người tự nhiên là Đỗ Hà.
Đỗ Hà phản ứng cực kỳ mau lẹ nhưng dù sao cũng đã mất đi tiên cơ, muốn cứu viện không kịp.
Trường Nhạc té ngã trên đất lại tranh thủ một giây cho hắn.
Một giây đồng hồ chỉ trong nháy mắt nhưng đối với Đỗ Hà mà nói đã đầy đủ.
Thủ pháp độc môn phi đao của hắn gia cường thêm không ít ngạnh công, bắn ra một đao chưa cần tới một giây.
Hạ Lan Sở Thạch vừa mới giãy dụa thì đã thấy trước yết hầu lạnh ngắt.
Lúc này, hắn mới phát hiện người chôn vùi hi vọng của hắn là Đỗ Hà.
Lý Thế Dân thầm lau mồ hôi, thấy ái nữ không bị việc gì liền bộc phát lửa giận, quát lên:
- Lẽ nào lại như vậy. Dám tổn thương con gái trẫm, người đâu, dùng loạn trượng đánh hắn.
Hạ Lan Sở Thạch bị dọa đến tái nhợt, vội vàng đau khổ cầu khẩn.
Nhưng chuyện Lý Thế Dân đã quyết định, nào có thể thay đổi?
Trường Nhạc hơi không đành lòng, muốn ngăn lại nên kéo tay Đỗ Hà.
Đỗ Hà nhìn vào Lý Thế Dân, nhớ tới chuỗi biến cố, mỉm cười vẻ hiểu ý.
Lý Thừa Càn bức vua thoái vị, chỉ vì Trình Giảo Kim xuất hiện liền lập tức bình định.
Đám đồng đảng bị Hầu Quân Tập sở động vừa lộ ra manh mối lập tức bị Lý Thế
Dân đập chết, thủ đoạn sát phạt quyết đoán Thiết Huyết, tựa hồ tuyên cáo hắn mới là chúa tể Đại Đường vương triều.
Chỗ thiết sót duy nhất là để Hầu Quân Tập chạy mất.
Hành động lần này, Hầu Quân Tập cũng không xuất hiện mà đứng sau màn chỉ
huy, sau khi phát hiện có biến liền theo mật đạo trong nhà thoát ly ánh
mắt Lý Thế Dân, Vũ Mị Nương, từ cửa bắc rời khỏi Trường An, chẳng biết
đi đâu.
Lý Thế Dân vạn phần tức giận. Trong tất cả các đại tướng
Đường triều thì hắn tin nhất là Hầu Quân Tập. Cho dù là Hầu Quân Tập
phạm phải lỗi nặng ở Cao Xương thì vẫn không giảm, thậm chí cho hắn làm
Lại bộ Thượng thư.
Cảm giác bị người tin cậy nhất phản bội tuyệt
không dễ chịu, Lý Thế Dân lúc này thậm chí muốn móc tim Hầu Quân Tập ra
để nhìn xem rốt cuộc là màu gì nghĩ cách, truyền lệnh truy nã Hầu Quân
Tập.
Lý Thế Dân còn rất nhiều chuyện phải xử lý, cũng không thể nào lưu tâm Đỗ Hà, Trường Nhạc.
Lần này bức vua thoái vị cũng theo đó kết thúc, chỉ còn thẩm vấn Lý Thừa Càn.
Trường Nhạc vẫn đang kinh hãi nên để Đỗ Hà hộ tống về nhà.
Đi vào cửa cung, chỉ thấy Vũ Mị Nương lòng như lửa đốt đang đi qua đi lại. Nàng vốn trấn định nhưng giờ đứng ngồi không yên, tâm loạn như ma.
Đến khi nhìn thấy Đỗ Hà, Trường Nhạc xuất cung, nàng mới thở dài một hơi, vội vàng tiến lên an ủi.
Đỗ Hà cười nhẹ:
- Về nhà nói sau...
Đỗ phủ, thư phòng.
Đỗ Hà hiếu kỳ hỏi thăm chuyện của Trường Nhạc, Vũ Mị Nương. Hắn vẫn chưa
hiểu câu nói của Lý Thế Dân, “viện binh là do Trường Nhạc mời đến, nhờ
phúc của nó nên chúng ta mới được cứu.”
Vũ Mị Nương tự nhiên cười nói:
- Tướng công còn nhớ Nam Hồng.
Nàng kể lại tỷ mỉ chuyện của Nam Hồng, sau đó nói:
- Mị Nương phát giác hành động mấy ngày này của Hầu Quân Tập, không dám
thờ ơ, chỉ có thể cầu Trường Nhạc tỷ tỷ tiến cung thông tri, ta cũng
không nghĩ ra bọn họ lựa chọn như vậy.
Trường Nhạc sau khi Vũ Mị Nương nói xong cũng kể lại chuyện mình vào cung.
Đỗ Hà kinh ngạc vì khúc chiết ly kỳ trong đó, cười khổ:
- Hai vị ái thê đều là nữ trung hào kiệt, lần này vi phu triệt để không bằng.
Vũ Mị Nương ngạc nhiên hỏi:
- Đỗ lang, sao chàng sơ suất vậy, biết rõ Lý Thừa Càn khả năng muốn phản, còn muốn mạo hiểm như vậy. Thật sự là không nên.
Đỗ Hà trợn trắng mắt, lầu bầu nói:
- Nàng coi vi phu là mèo có chín cái mạng sao? Là nhạc phụ đại nhân, hắn
buộc đi đấy...... Bất quá, nói thật hiện giờ ta quá phục hắn rồi, hết
thảy đều nắm vững trong tay, quyết thắng thiên lý, thật sự lợi hại.
- Hừ!
Vũ Mị Nương vểnh mũi hừ lạnh:
- Lợi hại gì, tự mình đem thân vào bẫy, nếu không có Đỗ lang anh dũng thì hắn sớm đã bị Lý Thừa Càn bắt rồi, nếu không phải Trường Nhạc tỷ kịp
thời gọi tới viện binh, còn không biết tình huống như thế nào.
Trong lòng của nàng chỉ có Đỗ Hà, đối với nàng thì Đỗ Hà là trời, hoàng đế
cũng không thèm để ý. Nguyên còn nể mặt Trường Nhạc nên còn vài phần
kính ý, biết Lý Thế Dân lại để cho Đỗ Hà xâm nhập hang hổ thì coi như
vất đi.
Trường Nhạc có chút xấu hổ, biết tính cách của Vũ Mị Nương nên cũng không để ý.
Đỗ Hà khẽ cốc đầu Vũ Mị Nương, cười nói:
- Không cho phép nói bậy, nàng không phải người trong cuộc, không biết mà thôi. Nhạc phụ đại nhân sớm đã liệu trước mọi việc, thật cho rằng Trình lão tướng quân là Trường Nhạc gọi đi hay sao?
Sai sai sai, mười
phần sai, nhạc phụ đại nhân sớm đã sắp xếp xong xuôi Trình lão tướng
quân ra sân, Trường Nhạc chẳng phải cũng nói Trình lão tướng quân đáp
ứng vô cùng kỳ quái sao?
Trường Nhạc gật đầu nói:
- Xác
thực, lãnh binh đánh Đông Cung không phải việc nhỏ, Trình lão tướng quân hoàn toàn có thể do dự cự tuyệt nhưng hắn vốn thoái thác lại lập tức
sửa lại.
Đỗ Hà ra vẻ đã hiểu:
- Trình lão tướng quân đột
nhiên đổi giọng cũng không phải bởi vì nàng thuyết phục mà là thấy được
tín hiệu của nhạc phụ đại nhân. Lúc lui vào phòng, nhạc phụ đại nhân
từng thả một mồi lửa...... Nhạc phụ đại nhân sớm đã liệu định Lý Thừa
Càn hôm nay làm phản nên mục đích hắn đi Đông Cung lần này là muốn cho
Lý Thừa Càn một cơ hội cuối cùng. Kết quả, không thể tránh né.
Trường Nhạc nức nở nói:
- Nói như vậy phụ hoàng...... Phụ hoàng sớm biết, như vậy mục đích của
hắn là muốn ép đại ca tạo phản. Sao ...... Tại sao có thể như vậy.
- Im ngay.
Đỗ Hà nghiêm nghị quát, lập tức lại dịu dàng ôm Trường Nhạc vào ngực, thở dài:
- Không cho phép nàng nói vậy với nhạc phụ đại nhân. Nếu ngay cả nàng
cũng nói vậy thì nhạc phụ đại nhân sẽ như thế nào, hắn cũng quá đáng
thương. Nàng biết không, vào lúc xác định Lý Thừa Càn phản thì nhạc phụ
đại nhân đã khóc, thương tâm hơn bất cứ ai. Chỉ là mọi chuyện bất đắc
dĩ. Hắn vốn là Hoàng Đế sau đó mới là cha. Bất quá khi làm chuyện một
hoàng đế cần phải làm thì cũng khiến ta bội phục.
Trường Nhạc lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.
Đỗ Hà thấp giọng nói:
- Theo ý của nàng, nhạc phụ đại nhân biết rõ Lý Thừa Càn muốn phản vẫn
tiến về Đông Cung là muốn bức Lý Thừa Càn tạo phản, kỳ thật không vậy.
Hắn chỉ muốn cứu con của mình mới làm vậy. Ta nghĩ mãi mà không rõ,
nhưng vào lúc nhạc phụ đại nhân ra lệnh giết Hạ Lan Sở Thạch mới minh
bạch nhạc phụ đại nhân đế vương vô tình sau lưng thâm tình. Nàng nên
kiêu ngạo có một người cha như vậy.
Hắn chậm rãi nói tiếp:
- Xác định Lý Thừa Càn có ý phản nhưng Hầu Quân Tập lại không. Địa vị của Hầu Quân Tập trong Đại Đường cực cao, trong binh bộ càng vậy. Nhiều năm qua, tướng tá do hắn đề bạt vô số, không cách nào xác định Hầu Quân Tập có bao nhiêu lực lượng. Lực lượng này một khi dẫn phát sẽ khiến Đại
Đường vương triều rung chuyển, với tư cách một Hoàng Đế, nhạc phụ đại
nhân tuyệt đối không thể ngồi xem không để ý tới nhưng hắn không thể
minh tra vì như thế có thể một mẻ hốt gọn Hầu Quân Tập nhưng Lý Thừa Càn với tư cách chủ mưu sẽ chắc chắn phải chết. Nhạc phụ đại nhân lựa chọn
xuất động xuất kích để Lý Thừa Càn bức vua thoái vị, triển hiện thực lực rồi toàn bộ bắt hết.
- Làm như vậy chẳng phải đại ca cũng quan hệ tới tội mưu phản?
Trường Nhạc cũng không phải đồ ngốc. Nàng biết rõ mưu phản là chuyện phải chết.
- Cầu sống trong chết là dụng ý của nhạc phụ đại nhân. Có lẽ nàng còn
chưa phát hiện nhưng từ khi Trình lão tướng quân xuất hiện thì ta đã cảm thấy kỳ quái. Trình lão tướng quân hôm nay giết không ít người, hơn nữa hắn ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cả đám quân trọng thương cũng giết. Theo lẽ thường mà nói, với loại chuyện này có thể bắt giữ được đối phương tra
hỏi mới tốt. . Nhưng nhạc phụ đại nhân lại lựa chọn thủ đoạn sắt máu,
giết hết toàn bộ người biết chuyện. Hạ Lan Sở Thạch, Trọng Tôn Chi, còn
có toàn bộ tử sĩ đều chết, đoàn mưu sĩ của Lý Thừa Càn cũng chết trong
loạn chiến, chỉ để lại đại ca nàng. Nói cách khác, hiện giờ ngoại trừ
ta, nhạc phụ đại nhân, Lý Thừa Càn và mười mấy hộ vệ đi theo thì không
ai biết Lý Thừa Càn là chủ mưu. Mặc dù là Trình lão tướng quân cùng nàng cũng chỉ biết Lý Thừa Càn mưu phản, không cách nào xác định ai là chủ
mưu.
Đỗ Hà kết luận:
- Bọn họ sớm đã phạm vào tử tội, chết sớm chết muộn đều là đồng dạng, nếu như ta đoán đúng thì nhạc phụ đại
nhân định đem chuyện trút lên đầu Hầu Quân Tập còn Lý Thừa Càn bị bệnh.
Bệnh vô cùng nghiêm trọng, hắn không thể chủ sự, là Hầu Quân Tập vì lợi
ích bản thân đã phát động ra lần bức vua thoái vị này để đưa Lý Thừa Càn thượng vị. Như vậy Lý Thừa Càn tuy không thể miễn xử phạt nghiêm khắc
nhưng tội chết có thể miễn!