Hồi tưởng lại ngày hẹn hò, thực thực giả giả như ảo mộng, cho đến khi
cầu Hỷ Thước ngăn cách, tình cảm quyến luyến đã tới vu cực. Đúng lúc
này, một câu “lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu hởi tại triêu
triêu mộ mộ” chuyển tiếp đột ngột, nói rõ ái tình đích thực. Ái tình
phải trải qua khảo nghiệm chống lại thời gian chia cách lâu dài, chỉ cần có thể yêu nhau chân thành, cho dù suốt năm mỗi người một nơi, thời
gian gặp mặt rất ngắn ngủi cũng vô cùng đáng quý.
Đoạn thơ ngắn
ngủi, cố sự dằng dặc, Ngưu Lang Chức Nữ từ đau khổ do ly biệt, đến vui
sướng do gặp lại, từ vui sướng do gặp lại chuyển thành không muốn ly
biệt, sau cùng lấy chân lý ái tình làm nổi bật ý chính, hình ảnh duyên
dáng, tình cảm thâm trầm kết hợp, trầm bổng ca ngợi ái tình nhân gian
tốt đẹp.
Trên thuyền không có hạng người tục tằng, câu thơ càng
không quá thâm ảo khó hiểu, chỉ cần tỉ mỉ lĩnh hội, lập tức có thể minh
bạch.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ người trên thuyền đều ngây dại.
- Là ai? Là ai ngâm bài thơ này?
Trong đầu tất cả mọi người đều có ý niệm này.
Bọn họ không cần bàn đều nhìn về thuyền phía xa xa.
Cách đó không xa, một chiếc thuyền nhỏ nhỏ từ từ đi xa. Trên thuyền là một
vị thiếu niên tuấn lãng đang hăng hái ngẩng cao đầu, bên cạnh hắn là một nữ tử dung mạo như tiên nữ giáng trần đang đưa tay nghịch nước. Vị nam
tử cười dài đong đưa mái chèo.
- Là Đỗ Hà và Trường Nhạc công chúa, bài thơ kia chính là Đỗ đại nhân làm.
Trong đám người truyền một trận thì thào.
Đỗ Hà và Trường Nhạc là nhân vật quan trọng tại Trường An, không ít người biết bọn họ, lúc này đã có người nhận ra bọn họ.
Mặt khác vừa nghe liền nhận ra Đỗ Hà, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Tài năng của Đỗ Hà đã được công nhận là thanh niên đệ nhất tại Trường An,
không ai không phục. Chỉ có loại người như Trịnh Thế Mỹ mới không biết
lượng sức mình tìm hắn khiêu chiến.
Sự ngạo mạn trong mắt Trịnh Thế Mỹ đã tiêu tan, lúc này thực sự suy sụp tinh thần.
Quả thực hắn sáng tác thơ văn không tồi, nhưng so với Đỗ Hà, chênh lệch một trời một vực.
* * * * * * *
Đỗ Hà đang đẩy thuyền đi xa, Đỗ Hà mang theo Trường Nhạc du ngoạn hồ, dự
định ngắm cảnh tượng hàng vạn hà đăng xuôi dòng, về phần thuyền lớn của
Lý Thái giữa hồ hắn cũng làm ngơ. Hắn không tin Lý Thái đủ bản lĩnh
chiếm toàn bộ đường sông.
Khi hắn đẩy thuyền ngang qua thuyền Lý
Thái, vừa vặn nghe được Trịnh Thế Mỹ dự định lấy đêm Ngưu Lang Chức Nữ
gặp nhau làm đề, ngâm thơ góp vui.
Trường Nhạc cũng là một tài nữ, từng xem qua thi từ ca phú, có lòng nghe một câu thơ hợp thời.
Đỗ Hà nhàn rỗi vô sự, đáp ứng yêu cầu của Trường Nhạc, đậu thuyền một bên.
Thuyền Ngụy Vương quy mô cực lớn, Đỗ Hà thuê thuyền cực nhỏ, không ai biết được sự tồn tại của bọn họ.
Đỗ Hà, Trường Nhạc không ngờ sự tình sẽ liên lụy đến bản thân.
Lúc đầu Đỗ Hà chẳng hề suy nghĩ, Trịnh Thế Mỹ nói thế nào thì nói, chẳng lẽ phải so đo tính toán với con kiến hôi muốn múa võ dương oai hay sao?
Nhưng sự tình liên lụy đến Từ Tuệ, Đỗ Hà không thể làm ngơ, nói thế nào đi
nữa Từ Tuệ cũng là bằng hữu của hắn, hơn nữa vì hắn vừa xuất hiện đã bị
khi dễ, bất luận thế nào đi nữa không thể bỏ qua. Không sợ người chê
cười, về trình độ sáng tác thơ ca của hắn, thực sự không thể lấy ra để
người bêu xấu, bất đắc dĩ chỉ có thể lấy trộm bài "Thước Kiều Tiên" của
Tần Quan.
Hắn tin "Thước Kiều Tiên" vừa xuất hiện, Trịnh Thế Mỹ tuyệt đối không dám làm càn.
Đỗ Hà không muốn để người khác quấy rối hắn và Trường Nhạc, trực tiếp trèo thuyền rời đi thoải mái du ngoạn trên sông.
Bất tri bất giác, nửa canh giờ trôi qua, du khách dần dần rời đi, hà đăng trên sông lẻ loi thực sự không quá nhiều.
Đỗ Hà dự định trở về thành, sau cùng bọn họ đi tới Hoành Thành miếu.
Đi tới bờ sông, Trường Nhạc nói:
- Không biết lão nhân gia còn ở đó hay không, chúng ta đi một chuyến tới hỏi thăm sức khỏe?
Đỗ Hà cũng có ý như vậy, vui vẻ đồng ý, vừa lúc tới gần, thực sự nghe được tiếng cười dâm đãng nói:
- Tiểu nương tử, đơn độc một thân một mình, không cảm thấy trống vắng sao? Để ca ca ta tiếp nàng được không...
Sắc mặt Đỗ Hà trầm xuống, trông thấy một người mặc trang phục thư sinh đùa giỡn với một phụ nhân.
Thư sinh kia có chút quen mắt, hóa ra là Biện Cơ, hắn cải trang làm thư sinh, suýt nữa khiến người khác không nhận ra.
Phụ nhân kia cũng có chút quen mắt.
Đỗ Hà đột nhiên sợ đến mức mềm nhũn chân tay, kia...
Phụ nhân kia...
Tại sao giống như là Trưởng Tôn hoàng hậu…
Ánh mắt Đỗ Hà có chút ngây dại, không thể tin vào hai mắt chính mình, kéo Trường Nhạc lại hỏi:
- Phụ nhân kia, giống như mẫu hậu của nàng?
Tâm tình Trường Nhạc cũng bị chuyện này hấp dẫn, chỉ là sắc trời u ám, nhãn lực của nàng so với Đỗ Hà mang nội công thâm hậu kém rất xa, chỉ thấy
rõ bóng dáng của đối phương. Tất nhiên cảm thấy thân ảnh của phụ nhân
này rất quen mắt, cũng không nghĩ là Trưởng Tôn hoàng hậu.
Được Đỗ Hà nhắc nhở, hình bóng mịt mờ kia, dần dần hiện rõ trong mắt nàng, nàng kinh hô:
- Thực sự giống như mẫu hậu...
Trong đầu lập tức hoài nghi:
- Không phải, tại sao mẫu hậu đến nơi đây?
Là hoàng hậu một nước, chỉ khi tại hỷ sự đặc biệt, Trưởng Tôn hoàng hậu
mới xuất hiện trước mặt công chúng, ngày thường không thể ra khỏi hoàng
cung.
Đỗ Hà cảm thấy khó có thể tưởng tượng, nhưng trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới Lý Thế Dân từng nói qua chuyện này, chẳng lẽ?
Nghĩ như vậy, hắn đã xác định được, phụ nhân trải qua cải trang kia chính là quốc mẫu đế quốc Đại Đường… Trưởng Tôn hoàng hậu...
Đỗ Hà nháy nháy mày, phụ nhân kia là Trưởng Tôn hoàng hậu, chẳng phải Biện Cơ đùa giỡn với quốc mẫu một nước, có thể làm được điểm này, Biện Cơ
hòa thượng xứng đáng với danh hiệu người đệ nhất thiên cổ, hoặc đệ nhất
bàn trà càng thêm thích hợp.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức thi triển khinh công xông tới nghĩ cách cứu viện.
Đỗ Hà hoàn toàn không nhận lầm.
Phụ nhân kia thực sự chính là Trưởng Tôn hoàng hậu, người mặc trang phục thư sinh thực sự là Biện Cơ.
Cố sự nói đến có chút kịch tính hài hước.
Lý Thế Dân khiến Đỗ Hà xúc động, tính cách của hắn xưa nay gan lớn dám làm liều, đêm kỷ niệm này cải trang vi hành thỏa mãn lòng ham muốn. Tuy
Trưởng Tôn hoàng hậu hiền lành, không tán thành Lý Thế Dân làm như vậy.
Nhưng nàng chung quy là một nữ nhân, nữ nhân đa tình, động cơ của Lý Thế Dân chính là kỷ niệm lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, để cùng với nàng vượt qua ngăn cách, vứt bỏ tất cả thân phận, làm một đôi phu thê
thực sự. Đối mặt với loại nhu tình này, hầu như không một nữ nhân nào có thể cự tuyệt.
Đương nhiên Trưởng Tôn hoàng hậu cũng không thể.
Cải trang vi hành, trở thành kết cục đã định.
Hành trình của Lý Thế Dân hoàn toàn trái ngược với Đỗ Hà, bọn họ ban đầu bên trong thành, sau cùng quay lại du ngoạn Vị Thủy. Một đôi phu thê địa vị tối cao tại Đại Đường, trong một đêm tìm lại ký ức tuổi trẻ, chơi một
đêm sảng khoái. Sau cùng chỗ bọn họ tới chính là quầy hàng Đỗ Hà và
Trường Nhạc làm hà đăng.
Một đôi lão nhân gia trung niên lần đầu
tiên tiếp đãi Lý Thế Dân, Trường Tôn hoàng hậu giống như tiếp đãi Đỗ Hà, Trường Nhạc, quầy hàng nho nhỏ đối với bọn họ mà nói cũng có ý nghĩa
rất đặc biệt. Trước kia mỗi đêm Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, quầy hàng
này là nơi bọn họ đến thăm.
Hai người tới trước quán, hơn mười
năm trôi qua, cảnh còn người mất, chủ quán dần dần già đi. Lần này gặp,
Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu cảm thấy có chút cảnh còn người mất,
sau đó nói chuyện phiếm. Nhìn tài liệu trên sạp, Trưởng Tôn hoàng hậu
rất hứng thú, dựa theo ký ức, dự định làm một người đầu nhập giữa dòng
sông, không phụ ngày tốt như vậy.
Lý Thế Dân một bên nhìn, một
đêm du ngoạn, bụng đói kêu vang. Không thể so sánh với thời gian tòng
quân, hoàn cảnh chiến tranh gian khổ, Lý Thế Dân là thủ lĩnh, một ngày
một đêm không ăn là chuyện rất bình thường, chịu đói có thể nói trở
thành thói quen. Hắn hiện tại làm hoàng đế mười ba năm, cơm ngon áo đẹp, từ lâu không còn như trước kia, bụng đói, trong lòng liền hoảng hốt.
Trưởng Tôn hoàng hậu không thông thạo, chân tay vụng về, không chịu được nữa, muốn đi mua một chút đồ ăn vặt, hắn liền thông báo một tiếng rời
đi.
Sau khi Lý Thế Dân rời đi không lâu, Biện Cơ từ một bên thảnh thơi đi tới.
Biện Cơ giờ khắc này sớm đã không còn là hòa thượng trước kia. Biện Cơ trước kia trọng danh trọng nghĩa xem như là một hòa thượng hợp cách. Có
nghiên cứu nhất định đối với phật học, còn có chút tài hoa. Mặc dù có
chút sắc tâm, nhưng không hiếu sắc, không tạo lên chuyện tình gì thương
thiên hại lý. Thế nhưng dưới sự bức bách của Lý Thừa Càn, hắn sa đà
xuống dốc.
"Tân Phong Thần Bảng" Sau cùng tập tụ vào câu Nữ Oa nói Trụ Vương: Đi vào cực đoan, phóng đãng đồi bại, kiêu dâm biến thái.
Câu này vừa vặn có thể dùng miêu tả tình huống của Biện Cơ hiện tại.
Sau khi chịu phục Lý Thừa Càn, Biện Cơ đã dần dần thay đổi, so với trước kia càng lúc càng sâu.
Biện Cơ đăm chiêu cầu xin, Lý Thừa Càn không đáp ứng. Lý Thừa Càn không
thích Hán hóa, ca ngợi văn hóa Đột Quyết. Bởi vì người Đột Quyết lạc
hậu, sức sản xuất thấp, tình cảm cởi mở. Ngoại trừ loại tình yêu tha
thiết, không để người khác độc chiếm nhúng chàm, thê thiếp tựa như hàng
hóa, có thể chia xẻ với người khác.