Đại Đường Đạo Soái

Chương 582: Ta là xử nam, ta oan uổng




Lý Phàm mời tới đại phu tên là Phương Diệc Thanh, một cái tên thật văn nhã, người cũng như tên, bộ dạng cao gầy, có vài phần khí tức nho gia, không giống đại phu lại có bộ dáng như thư sinh, trong tay cầm một hòm thuốc lớn, có chút không giống ai.

Lý Phàm giới thiệu không sai, Phương Diệc Thanh quả thật theo đại phu nổi danh Trường An học y thuật, còn là nghĩa tử của đại phu kia. Nhưng y thuật cùng hắn lại không có bao nhiêu nhân duyên, sư phụ giỏi lại có đồ đệ kém cỏi không phải là không có, sư phụ tệ hại cũng có thể dạy dỗ ra đồ đệ giỏi vẫn là không ít.

Phương Diệc Thanh thuộc thành phần trước, tuy có danh y làm sư, nhưng tính hắn lại lười biếng, cũng không chuyên cần, y thuật của Phương Học Hữu hắn học được chưa tới một phần mười. Sau khi Phương Học Hữu qua đời, hắn không còn sinh kế, lấy một ít tích tụ mở một nhà tiểu y quán. Bệnh nặng hắn không trị được, một ít cảm mạo thông thường miễn cưỡng còn có thể ứng phó.

Hắn cũng biết tự lượng sức mình, tiền khám bệnh không cao, dân chúng chung quanh có đau đầu chóng mặt cũng tham chút giá rẻ, cũng đến y quán của hắn khám bệnh, thu nhập xem như không tệ lắm. Cách đó không lâu hắn còn cưới được một phụ nhân, thật không khéo, phụ nhân này là đại tả nhà cách vách Lý Phàm, vì vậy có chút quen biết lẫn nhau.

Lý Phàm được Biện Cơ nhờ vả tìm kiếm đại phu tới tận nơi chữa bệnh, vả lại còn đòi y thuật cao minh nhưng không danh tiếng, trong lòng liền có ý tưởng.

Điếm tiểu nhị làm chân sai vặt cho khách nhân là chuyện thường tình, Lý Phàm làm điếm tiểu nhị suốt ba năm loại chuyện này gặp không ít. Hắn sợ nhất gặp phải loại người không có bao nhiêu tiền lại thỉnh danh y tới khám bệnh. Danh y đến khám tận nơi lấy tiền cao hơn đại phu bình thường, chỉ sợ khách nhân không trả nổi. Tuy hắn không đến mức bị đền tiền, nhưng cũng sẽ

bị người mắng cho một trận.

Hắn thấy quần áo trên người Biện Cơ có mụn vá, trong lòng hiểu rõ nên không dám thỉnh đại phu giỏi cho hắn. Vừa lúc tên của Phương Diệc Thanh hiện ra trong đầu hắn, Phương Diệc Thanh thu tiền khám bệnh cũng giá rẻ, đến khám tận nơi cũng không đắt, ở Trường An còn chưa tới mức không ai trả nổi. Huống hồ nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, đại tả cách vách đối đãi với hắn không tệ, kéo sinh ý cho trượng phu nàng nói không chừng còn có thể có chút cơm canh ăn.

Hắn là tiểu nhân vật tự nhiên có tâm tính của tiểu nhân vật.

Sinh ý của Phương Diệc Thanh cũng chỉ có thể duy trì sinh hoạt hàng ngày, cũng không nóng nảy, khi Lý Phàm đến tìm hắn, hắn còn đang nhàm chán cầm một quyển y thuật nghiền ngẫm.

Có câu nói khi cần dùng mới cảm thấy mình học muộn, thẳng đến khi Phương Diệc Thanh thành gia lập nghiệp mới hối hận mình năm xưa quá lười biếng, nghe được ý định của Lý Phàm, cũng không do dự liền cho thê tử xem tiệm, vác hòm thuốc đi cùng.

Đi tới khách điếm, Phương Diệc Thanh nhìn thấy dáng vẻ thần thần bí bí của Biện Cơ, đáy lòng cười thầm, không phải là bị tật kín đi?

Hắn mở y quán còn chưa tới hai năm, nhưng gặp được không ít nam tử có tật kín, bọn hắn đều giống như kẻ làm tặc, đều khó mở miệng, khi thì bệnh liệt dương, không thì sớm tiết, hoặc bệnh hoa liễu, trong lòng hắn cũng đã mơ hồ có đáp án.

Sau khi Lý Phàm rời đi, Biện Cơ đã vội vàng cởi quần cho Phương Diệc Thanh khám bệnh.

Phương Diệc Thanh vừa nhìn thấy liền âm thầm đắc ý, hành y có bốn cách chẩn: vọng, văn, vấn, thiết. Hắn chỉ mới nhìn qua đã nhìn thấu nguyên nhân phát bệnh, thật sự là Biển Thước trong Biển Thước.

Bệnh hoa liễu cũng có tiếng ở đời sau, cổ nhân cho rằng vì tìm “Hoa” hỏi “Liễu” mà bị ốm chết nên đặt tên hoa liễu. Ở Hán triều còn có ghi chép về căn bệnh này. Trạng huống phát tác của bệnh hoa liễu rất nhiều hình thái, cũng không giống nhau. Có khi chỉ nhỏ như hạt cơm, vỡ thì chảy máu, có khi nổi mụn nhọt bướu ác, tản mạn rải quanh như hoa, có khi ở lông mao, vào thời kỳ Bắc Tề Vũ Bình còn có một vị “cao tăng” bị nhiễm bệnh, lông trên người vừa chạm liền rơi rụng. Nhưng thông thường bệnh trạng bộ phận sinh dục thối rữa, sưng tấy phát ban, gân cốt đau đớn, làn da bị nổi nhọt hôi thối, mùi vị tanh hôi, tê ngứa, mẩn ngứa, thối rữa, tổng cộng là bốn quá trình phát bệnh.

Biện Cơ bị trúng phấn ngứa của Đỗ Hà, bị tê ngứa, mà hắn gãi quá nhiều khiến cho da tróc thịt bong, lại biến thành thối rữa. Hai điểm này lại cộng thêm sự phán đoán của Phương Diệc Thanh, cùng biểu tình của Biện Cơ khiến cho hắn đưa ra một kết luận…bệnh hoa liễu!

Biện Cơ nghe xong trong đầu “oanh” một tiếng, cả người cơ hồ muốn ngất xỉu.

Bệnh hoa liễu?

Làm sao có thể?

Tuy hắn bị bệnh “nhân thê khống” (thích vợ người khác), cũng háo sắc, nhưng nhiều nhất chỉ là thích tán tỉnh trò chuyện với nữ tử, mà hắn vẫn thực sự là xử nam thuần túy, làm sao bị mắc phải loại bệnh này?

- Đại phu, ngươi không nhìn lầm chứ, đừng dọa ta a!

Trong bất tri bất giác, ngữ khí của Biện Cơ đã mơ hồ mang theo khóc nức nở, trời ạ, ta trêu chọc ai gây ra ai, như thế nào ngay cả xử nam cũng bị bệnh hoa liễu.

Phương Diệc Thanh cả giận nói:

- Bệnh hoa liễu là bệnh thông thường, ta làm nghề y nhiều năm, loại tình huống này của ngươi ta gặp ít nhất hai mươi lần, làm sao lại nhìn lầm được…

Đúng như Phương Diệc Thanh suy nghĩ, bệnh hoa liễu là bệnh thông thường, chỉ cần là đại phu có chút kiến thức đều không thể chẩn đoán sai lầm.

Nhưng không ngờ Lý Phàm lại tìm Phương Diệc Thanh đến khám cho Biện Cơ.

Tuy Phương Diệc Thanh thuở nhỏ học y, nhưng chỉ hành y mới hai năm, hơn nữa cũng không có được y đức. Người ta kiểm tra bệnh hoa liễu cần phải chẩn mạch, thật sự nghiêm túc kiểm tra. Có thể nói thế này, đại phu lão thành có thể làm được việc khám bệnh tỉ mỉ, cầm lấy dương v*t của nam nhân mà kiểm tra thật sự, nhưng Phương Diệc Thanh hiện tại chỉ mới ba mươi, muốn cho hắn cầm món đồ chơi kia của nam nhân mà kiểm tra xem có mùi hôi gì không, nhìn xem có bị mẩn ngứa hay không, hắn thật sự làm không được. Dù sao mùi tanh hôi, lại tê ngứa, mẩn ngứa, thối rữa, triệu chứng của Biện Cơ đã chiếm hết hai trong bốn bước phát bệnh, còn lại hai bước có kiểm tra hay không đối với Phương Diệc Thanh cũng không có gì quan trọng.

Kết quả là Biện Cơ bi kịch.

Một xử nam êm thấm, bị một lang băm chẩn đoán thành bệnh hoa liễu.

Biện Cơ kích động kéo tay Phương Diệc Thanh, mang theo thanh âm nức nở nói:

- Đại phu, van cầu ngươi…cứu cứu ta đi…

Biện Cơ đối với bệnh hoa liễu cũng không có chút nghiên cứu gì, đại phu nói phải tức là phải.

Hắn chỉ là một hòa thượng, nếu như bị truyền ra ngoài mình mắc bệnh hoa liễu, như vậy còn có ai chịu tin hắn vô tội, nhất là sau khi chuyện của Nạp Ngôn bị bại lộ.

Cảm xúc của hắn kích động, lắc mạnh đầu, đột nhiên chiếc nón từ trên đầu hắn rơi xuống mặt đất.

Biện Cơ là hòa thượng, đầu trọc lóc, mà chiếc nón không phải của hắn, tự nhiên đội không phù hợp, vô cùng lỏng loẹt, thật dễ dàng rơi xuống.

Nếu Biện Cơ có chú ý cũng không có gì đáng ngại, nhưng hắn lại kích động cảm xúc, vì vậy không quản hết thảy làm chiếc nón rơi xuống, lộ ra đầu trọc, còn thấy được chín dấu nhang trên đầu, hoàn toàn bộc lộ thân phận chân thật của hắn.

Thần sắc Phương Diệc Thanh ngẩn ngơ, nhớ tới dâm tăng cùng tham tăng đã nhiệt náo ồn ào nhiều ngày, trong mắt hiện lên một tia xem thường, tinh tế nhìn kỹ lại, bỗng nhiên lên tiếng kinh hô:

- Biện Cơ đại sư?

Thân phận Biện Cơ bại lộ, đặc biệt lựa chọn rời xa Hoằng Phúc Tự cùng Hội Xương Tự phía bên thành tây xa xôi. Thành Trường An quy mô hùng vĩ, còn rộng lớn hơn thành Tây An gấp mười lần, gấp năm lần Hán thành, gấp đôi Bắc Ngụy Lạc Dương thành, gấp bảy lần Đại Đô thành, chín lần Minh Thành Nam Kinh, gấp bốn lần Minh Thanh thành Bắc Kinh, là đô thành lớn nhất quy mô nhất thời cổ đại ai ai đều biết. Từ thành nam tới thành tây cách xa nhau tới mười cây số, cư dân trong thành Trường An có người cả đời cũng không đi qua hết thành Trường An. Đôi bên cách nhau quá xa, nguyên tưởng rằng chỉ cần rời khỏi thật xa là tránh gặp được người quen.

Thế nhưng hắn lại không ngờ được Phương Diệc Thanh lại ở phụ cận Hội Xương Tự, chỉ vì sư phụ qua đời, hắn là đồ đệ không có tiền đồ nhất trong số các đồ đệ, ngượng ngùng tranh cơm ăn cùng các sư huynh đệ nên một mình rời tới thành tây. Khi hắn ở gần Hội Xương Tự học nghề, từng từ xa gặp qua Biện Cơ vài lần, trí nhớ của hắn cũng không tệ nên lập tức nhận ra.

Biện Cơ mặt xám như tro tàn, hắn vốn trọng thanh danh, cũng không cam lòng bị trục xuất khỏi thành Trường An phồn hoa, qua nhiều lần cân nhắc đã đem tình huống hiện tại xem như cơ hội tìm được đường sống trong chỗ chết. Hiện giờ trong Trường An được gọi là cao tăng, cơ hồ bị bắt hết, trên danh khí có thể vượt qua hắn cũng không tìm ra được mấy người.

Hiện tại tuy tiếng xấu của hắn lan xa, nhưng cũng là người vô tội duy nhất được phóng thích.

Chỉ cần biết lợi dụng điểm ấy, chưa chắc sẽ không còn cơ hội đông sơn tái khởi.

Dù sao trên pháp luật hắn chỉ là người bị hại.

Tình huống của hắn hiện tại cũng giống như một người vô tội tới trong nhà đạo tặc làm khách, đạo tặc dùng tiền tài cướp được khoản đãi hắn. Hắn quả thật hưởng thụ tiền dơ bẩn này, nhưng bản thân hắn không quan hệ tới đồng tiền đó. Chỉ cần vượt qua cửa ải hôm nay, hắn tin tưởng mình có thể nhờ vào miệng lưỡi mà trọng chấn uy danh.

Nhưng hiện giờ hắn lại gặp bi kịch mắc phải bệnh hoa liễu, việc này nếu truyền ra dù hắn có được tài ăn nói như Tô Tần, Trương Nghi cũng không thể đem chết nói thành sống được.

Mắt thấy chính mình sắp mất hết danh dự, trong mắt Biện Cơ hiện lên tia sát khí, nếu đem người trước mắt giết chết, vậy thần không biết quỷ không hay.

Sắc mặt đang tái nhợt như tro tàn đột nhiên chuyển sang trắng bệch, ngay chính hắn cũng bị ý nghĩ thình lình kia làm hoảng sợ, không dám tiếp tục nghĩ tiếp. Phương Diệc Thanh cũng không tin Phật, hắn nghèo tới mức ngay chính mình còn muốn nuôi không nổi, cũng không có dư tiền đi tiếp tế thần phật, tận đáy lòng xem thường hòa thượng Biện Cơ luôn ra vẻ đạo mạo này, nhưng cũng không có oán niệm nào, cứng nhắc chép ra phương thuốc trị bệnh hoa liễu theo trong sách cho Biện Cơ.

Biện Cơ đem toàn bộ số tiền trong người giao cho Phương Diệc Thanh, để cho hắn giúp mình bảo thủ bí mật.

Phương Diệc Thanh suy nghĩ cầm bạc vụn trong tay, xem trọng tiền tài liền đáp ứng. Chạy một chuyến này có thể sánh bằng mấy tháng thu nhập của hắn.

Phương Diệc Thanh kích động tiêu sái đi nhanh, ở đại sảnh gặp được Lý Phàm, vui tươi hớn hở nói:

- Lý huynh đệ, gặp được kẻ có tiền, khám bệnh lời một số, buổi tối tới nhà ta uống rượu, để đại tẩu ngươi làm cho ngươi vài món nhắm rượu.

Trong mắt Lý Phàm sáng ngời, liền đồng ý gật đầu.

Chạng vạng.

Phương Diệc Thanh cùng Lý Phàm tụ cùng một chỗ, ngươi một ly ta một chén uống vào, thê tử Châu thị của Phương Diệc Thanh ở một bên hầu hạ, không ngừng gắp thức ăn cho Lý Phàm, nhờ vả hắn ngày sau nếu gặp được loại chuyện này thì chiếu cố trượng phu của mình nhiều hơn một chút.

Lý Phàm nhìn thức ăn đầy bàn tò mò hỏi một câu:

- Phương ca, tên nông dân kia nghèo khổ vậy, thật sự là một con dê béo sao?

Phương Diệc Thanh đã uống nhiều rượu, thuận miệng nói:

- Ai nói hắn nghèo khổ đây, đó là đại nhân vật!

Lý Phàm là điếm tiểu nhị, thích nhất là thu thập tin tức nho nhỏ, vừa nghe liền không kềm nén được lôi kéo hắn truy hỏi nguyên do.

Phương Diệc Thanh có chút làm khó:

- Thật khó xử, ta đã đáp ứng người ta…

Trên mặt Lý Phàm lộ ra vẻ hờn giận.

Châu thị nhìn thấy sợ đắc tội Lý Phàm, sau này không có người kéo dùm sinh ý, vội đạp trượng phu một cước nói:

- Lý huynh đệ cũng không phải người ngoài, giấu diếm cái gì?

Phương Diệc Thanh có chút do dự, nhưng nghe lão bà nói như thế cũng cười nhẹ đem chuyện của Biện Cơ nói ra.

Lý Phàm cùng Châu thị đều chăm chú lắng nghe.

Kết quả là ngày hôm sau tin tức Biện Cơ bị bệnh hoa liễu lấy tốc độ thần tốc lan truyền khắp toàn thành.

Biện Cơ trốn tránh như chuột chạy qua đường, khóc không ra nước mắt bi phẫn kêu to:

- Ta là xử nam…ta oan uổng, ta vô tội…