Đại Đường Đạo Soái

Chương 579: Khai thông độc hơn lấp kín




Thời cổ đại khác với thời hiện đại, thời hiện đại thủ đoạn làm giả sổ sách có thể nói là thông thiên, nhưng ở thời cổ đại thì không như vậy, không có khoa học kỹ thuật siêu thời đại, giao thông cũng bất lợi, tiền vật lưu thông, chỉ ở châu huyện phụ cận, tiêu tốn cái gì chỉ cần vừa điều tra là phát hiện ra chân tướng. Hầu như không thể che giấu được một cách an toàn chuyện này.

Cách làm này của hắn chính là cắt đứt tất cả tài lộ của hòa thượng.

Hòa thượng chân chính sẽ có tự giác của hòa thượng, đó là ăn chay niệm phật chứ không phải phát tài.

- Cuối cùng...

Đỗ Hà ngừng lại một lát, chăm chú nói tiếp:

- Khi vi thần du ngoạn ở Hoằng Phúc Tự có phát hiện, trong chùa có rất nhiều tăng nhân, chú tiểu không thành tâm hướng phật, trong số bọn họ có rất nhiều thậm chí là du côn lưu manh hết ăn lại nằm, ôm tâm tính làm hòa thượng để kiếm cơm ăn. Điểm này phải nghiêm túc đối đãi, chi bằng noi theo khoa cử, làm một cuộc khảo hạch với tất cả hòa thượng trong thiên hạ, chỉ cần thất bại sẽ phải hoàn tục, phân phát về nhà. Mặt khác sau này có người muốn xuất gia, phải thông qua cuộc thi Phật học, chứng minh mình có thể làm hòa thượng.

Nói xong, hắn âm thầm nở nụ cười.

Đối với chuyện diệt Phật trong lịch sử, Đỗ Hà cũng coi như có chút tìm hiểu ở hậu thế, nhưng chỉ là một số tư tưởng phiến diện. Khi hắn tới Đại Đường, tiếp xúc với luật pháp Đại Đường, lý giải tình huống cổ đại, mới thật sự phát hiện ra vấn đề ẩn giấu sâu bên trong đó.

Cuộc sống của cổ nhân còn xa mới bằng hậu thế, đừng thấy Hoa Hạ đất rộng của nhiều, lúc này tuyệt đại bộ phận đều là núi cao gò đống, có đủ loại vấn đề. Chỉ có một số địa phương như Quan Trung, Trung Nguyên, Kinh Châu, Giang Nam mới có đất đai rộng lớn. Đối mặt với vấn đề nhân số ngày càng gia tăng, vấn đề đất đai tương đối căng thẳng.

Chủ yếu là vì cổ đại thiếu khoa học kỹ thuật tiên tiến của hậu thế, đối mặt với một ngọn núi hoàn toàn không có cách nào, không giống hậu thế bình định một ngọn núi vô cùng dễ dàng.

Loại tình huống này vào thời Đại Đường còn chưa xuất hiện, chỉ vì rung chuyển cuối Tùy, thiên hạ giảm mạnh ba nghìn vạn nhân khẩu. Nhưng có thể khẳng định, chỉ cần theo thời gian trôi qua, nhân loại sẽ càng ngày càng nhiều, thổ địa có thể sử dụng cũng càng ngày càng ít, nguy cơ cũng theo đó sản sinh.

Phật giáo là giáo phái dị loại tộc, tín đồ đông đúc, bọn họ chiếm núi làm chùa, khai khẩn đất đai làm ruộng.

Lại thêm cổ nhân mê tín, chùa miếu không cần nộp bất cứ loại thuế nào, cũng dẫn đến hòa thượng càng lúc càng giàu, ruộng đồng càng ngày càng nhiều, cuối cùng dao động nền tảng quốc gia.

Đỗ Hà nhớ kỹ hơn mười năm sau, chùa chiền sẽ chiếm hết danh sơn, ruộng tốt, các hòa thượng có rất nhiều điền sản, trở thành đại địa chủ, phú hộ một phương. Không chỉ như vậy, phật môn còn có đặc quyền tập trung đất đai. Bởi tổ chức Phật giáo ngày càng bành trướng, giáo đồ hỗn tạp, tốt xấu lẫn lộn, các loại nội loạn họa ngoại xâm, khiến một tổ chức tôn giáo không ngừng dị hoá, biến thành khối u của xã hội.

Cuối cùng dẫn phát chuyện Đường Võ Tông diệt Phật. Nhằm vào mấy vấn đề này, Đỗ Hà từng có suy nghĩ sâu sắc.

Có một câu nói là hốt thuốc đúng bệnh.

Những điều hắn vừa nói đều là kết luận của những chứng bệnh này.

Các hòa thượng lập miếu trên núi, biến danh sơn thành sở hữu của riêng mình, vậy không cho bọn họ lập miếu lung tung. Hòa thượng chiếm dụng ruộng tốt, như vậy quy định, hòa thượng không được sở hữu ruộng đồng. Hòa thượng xa hoa thành phong trào, vậy hạn chế thu nhập của bọn họ, để bọn họ không có tiền lãng phí. Hòa thượng môn đồ ở khắp nơi, vậy khống chế điều kiện bọn họ gia nhập.

Những điều khuôn sáo cũng thể hạn chế sự phát triển của phật giáo, khống chế Phật gia lớn mạnh.

Bởi vậy, làm hòa thượng không thể ăn thịt, không thể cưới vợ, không thể miễn thuế, không thể không văn hóa, không thể kiếm tiền, không thể xa xỉ, không thể phạm giới, không thể cái này, không thể cái kia...

Chỉ cần điều khoản có thể chấp hành xuống dưới, hoàn toàn có thể một mẻ hốt gọn những kẻ giả làm hòa thượng.

Ngụy Chinh rốt cục cũng minh bạch dụng ý “Lấp kín không bằng khai thông” của Đỗ Hà, đó là lợi dụng pháp chế quản chế tất cả hòa thượng trong thiên hạ, hạn chế tất cả không gian tiêu xài của hòa thượng.

Làm như vậy, xác thực cao minh hơn hắn rất nhiều, dù sao hắn diệt phật cũng không thể nào quang minh chính đại. Tín đồ phật gia trong thế gian cũng nhiều lắm, muốn cấm phật, cũng không dễ dàng.

Còn Đỗ Hà lại lợi dụng đạo lý Phật gia trói buộc hòa thượng. Hòa thượng các ngươi không phải tứ đại giai không sao? Nếu tứ đại giai không, vậy không thể cái này, không thể cái kia, lấy điều khoản quang minh chính đại vây khốn bọn họ.

Mấy chiêu này cố nhiên không độc ác bằng diệt phật của hắn, nhưng hiệu quả âm ngoan, cũng chỉ hơn chứ không kém.

Ngụy Chinh nhìn vẻ mặt ngay thẳng của Đỗ Hà, vuốt chòm râu, thầm nghĩ:

- Tiểu tử này không tồi, có phong phạm của Ngụy mỗ...

Hắn tiến lên một bước nói:

- Bệ hạ, lão thần cũng cảm thấy đối với Phật gia nên tiến hành quản chế hợp lý, sẽ giảm bớt những chuyện tương tự, đề nghị của Tiểu Đỗ đại nhân vô cùng cao minh.

Tiêu Vũ cũng đứng ra tán thành. Hắn hoàn toàn không có lý do cự tuyệt, theo hắn thấy cao tăng chính là siêu nhiên thoát tục, tứ đại giai không đối với những cao tăng chân chính có cũng như không.

Nhưng hắn lại không biết, cao tăng chân chính trên đời lại rất ít.

Lý Thế Dân vì chuyện của Nạp Ngôn vốn không thích Phật giáo, không chút do dự quyết định.

Đồng thời còn căn dặn người của Đại Lý Tự chăm chú thẩm vấn Nạp Ngôn, điều tra mọi hành vi của bọn hắn, để tìm lại công đạo cho bách tính Trường An.

Khi Đỗ Hà đang thương nghị vấn đề hòa thượng, Trường Nhạc và Cao Dương đã quay về Lập Chính điện trước.

Trường Nhạc có chút do dự có nên cáo trạng Lý Thừa Càn trước mặt Trưởng Tôn hoàng hậu.

Không đợi nàng suy nghĩ, Cao Dương nhiều chuyện đã kể lại mọi chuyện cho Trưởng Tôn hoàng hậu.

Trưởng Tôn hoàng hậu trầm mặc hồi lâu nói:

- Cao Dương, con mang theo Trì Nhi, Tiểu Hủy Tử ra sân chơi, mẫu hậu có chuyện muốn nói với Trường Nhạc tỷ tỷ.