Đại Đường Đạo Soái

Chương 574: Bách chiến tiên phong




Ngụy phủ.

Ngụy Chinh hôm nay rãnh rỗi ở nhà, vốn định xem qua mấy cuốn sách, không nghĩ Lại Bộ Thượng Thư Hầu Quân Tập tới chơi.

Hầu Quân Tập vì chuyện Cao Xương mà bị nhốt vào lao ngục, nhưng dù sao Lý Thế Dân cũng là người nhớ tình cũ, niệm tình đại công trước kia của Hầu Quân Tập, đặc biệt đặc xá. Đối với nhậm chức của Hầu Quân Tập, Lý Thế Dân cũng nhọc lòng. Trước kia Hầu Quân Tập vốn nhậm chức Bộ binh thượng thư, nhưng từ khi hắn bị giam vào ngục, Bộ binh thượng thư do Lý Tích đảm nhiệm. Luận về tài cán, Lý Tích hoàn toàn không thua kém Hầu Quân Tập, ở phương diện mưu lược, xử sự thậm chí còn tốt hơn. Hắn nhậm chức Bộ binh thượng thư, cũng không cậy tài khinh người như Hầu Quân Tập, quan hệ đồng liêu rất hòa thuận, xuất sắc hơn Hầu Quân Tập rất nhiều. Hầu Quân Tập muốn một lần nữa đảm nhiệm Bộ binh thượng thư là không có khả năng.

Có người đề nghị để Hầu Quân Tập đảm nhiệm một trong thập nhị vệ đại tướng quân, nhưng đề nghị này bị Lý Thế Dân phủ quyết.

Lý Thế Dân quá hiểu vị ái tướng này, trước đây Hầu Quân Tập đứng hàng Bộ binh thượng thư, là quan trên trực hệ của Lý Tích, bây giờ kêu Hầu Quân Tập trở thành bộ hạ, với tính cách của Hầu Quân Tập chắc chắn không thể nào chấp nhận. Vì vậy Bộ binh mới mất đi chỗ đứng của Hầu Quân Tập.

Vừa vặn lúc đó, nguyên Lại Bộ Thượng Thư của lục bộ thượng thư cáo lão hồi hương, vị trí đặc thù này thiếu một người tài ba. Lại bộ là nơi đứng đầu trong lục bộ thượng thư trung ương, chưởng quản các sự vụ nhận miễn, khảo hạch, lên xuống, điều động, phong huân của quan lại toàn quốc, địa vị vô cùng trọng yếu, nếu không phải người tài ba thì không thể đảm nhiệm.

Hầu Quân Tập tính cách cố nhiên không tốt, nhưng lại có đại tài, Lý Thế Dân bất kể tiền ngại đó điều nhiệm hắn làm Lại Bộ Thượng Thư, hi vọng có thể giúp hắn sửa đổi tính cách, khiến hắn cảm nhận được dụng tâm lương khổ của mình, dùng tài hoa của bản thân xuất lực vì quốc gia, một mực coi trọng hắn như trước kia.

Nhưng Hầu Quân Tập lại không lĩnh hội được dụng tâm của Lý Thế Dân, ngược lại cảm thấy Lý Thế Dân trước kia xử sự bất công, ghi hận trong lòng.

Ngụy Chinh rất có hảo cảm với Hầu Quân Tập, hắn vô cùng tán thưởng tài hoa của Hầu Quân Tập, nhiều lần đề nghị để Hầu Quân Tập tham gia chính sự, trở thành một trong số các tể tướng. Biết hắn đến, Ngụy Chinh nhiệt tình nghênh tiếp, đón hắn vào dâng trà mời khách.

Hai người ngồi xuống, trò chuyện vui vẻ.

Hầu Quân Tập đi thẳng vào vấn đề:

- Ngụy thị trung, hôm nay Quân Tập đến đây là có chuyện muốn nhờ...

Ngụy Chinh hòa khí cười nói:

- Chúng ta là đồng liêu, không cần khách sáo, nhưng ngươi cũng biết tính tình của ta, công sự phân minh, việc tư tùy ý.

Hầu Quân Tập nói tiếp:

- Ngụy thị trung ngay thẳng vô tư, ai ai không biết. Hôm nay Quân Tập đến đây vì việc công, nhưng tuyệt đối không phải vì lợi ích cá nhân. Năm đó khi ta gia nhập dưới trướng Tần vương, dưới trướng có một thiên tướng tên là Trọng Tôn Chi, là ta một tay cất nhắc, theo ta nhiều năm, lập được chiến công hiển hách.

Ngụy Chinh thoáng nhớ lại:

- Có phải là viên bách chiến tiên phong dưới trướng ngươi?

- Chính là hắn...

Hầu Quân Tập nói tiếp:

- Trọng Tôn Chi quả thật rất cương mãnh, giỏi đánh trận ác liệt, phá thành nhổ trại, công kích không hề kém cỏi. Mỗi lần Quân Tập xuất chinh, hắn đều làm tiên phong. Năm Trinh Quán thứ chín, khi Đường quân ta thảo phạt dân tộc Thổ Dục Hồn, hành quân hơn hai nghìn dặm ở khu vực vô cùng hoang vu, trên đường đi không thấy bóng dáng cây cối, sông suối, cuối cùng đuổi theo Phục Duẫn Khả Hãn. Tôn Chi lĩnh hai trăm kỵ binh đột phá trận địa địch, bắt giữ dũng tướng Cáp Mễ Khắc của dân tộc Thổ Dục Hồn. Năm Trinh Quán mười hai, khi đại quân ta chinh phạt Cao Xương, để dương oai Tây Vực, ta suất đại quân truy kích Tây Đột Quyết, thâm nhập vào trong Tây Đột Quyết hơn trăm dặm, Khã Hãn Ky Lợi Thất nghĩ quân ta hành quân xa mệt mỏi, tụ tập tám vạn binh mã nghênh chiến. Ta lệnh Trọng Tôn Chi suất năm nghìn kỵ binh, chính diện đối dầu với tám vạn đại quân Tây Đột Quyết, còn ta cùng các chư tướng khác phân tả hữu giáp công. Trọng Tôn Chi dám lấy năm nghìn quân đối chọi với tám vạn đại quân của địch, giành được thắng lợi huy hoàng cho quân ta. Sau trận chiến đó, trên người Trọng Tôn Chi chịu hơn mười vết thương, nhưng nét mặt vẫn không đổi sắc, nói nói cười cười.

- Quả thật là dũng tướng!

Ngụy Chinh vốn xuất thân binh nghiệp, nghe nói như vậy, lập tức thành kính.

Hầu Quân Tập than thở:

- Xác thực là một viên hãn tướng khó có được, chỉ tiếc, tính tình hơi kém một chút. Sau trận chiến Cao Xương, vì ta bị bắt giam, trong lòng hắn có chút bất mãn, trong cơn giận dữ từ quan không làm nữa. Hiện nay rãnh rỗi ở nhà, dựa vào săn bắn đốn củi sinh sống. Ta không đành lòng để một hãn tướng bị mai một như vậy, vì vậy hi vọng Thị trung đại nhân, có thể tiến cử với triều đình để hắn lại được trọng dụng.

Ngụy Chinh nói:

- Con người không có ai hoàn mỹ, hãn tướng như vậy có vẻ nóng nảy cũng là chuyện thường.

Hắn nhớ tới Trình Giảo Kim, tính tình của tên gia hỏa này thật khiến người ta đau đầu, tuy nhiên cũng phải nói khi hắn ở trên chiến trường, cho dù là Tần Quỳnh hay Úy Trì Kính Đức cũng chưa chắc hơn hắn, nhưng Ngụy Chinh ngạc nhiên nói:

- Việc này thân là Lại Bộ Thượng Thư , chẳng phải ngươi có quyền lợi lên tiếng hơn sao? Đâu cần thông qua ta?

Lại Bộ có khảo hạch, nhận đuổi quan viên dưới tứ phẩm, Hầu Quân Tập muốn đề bạt một người, thậm chí không cần hỏi Lý Thế Dân, có quyền lực trực tiếp.

Hầu Quân Tập ngừng một lát nói:

- Chuyện này không phải ta không nghĩ đến, chỉ là sợ người khác nói ra nói vào... Hiện nay ta thân là Lại Bộ Thượng Thư, còn chưa làm gì đã bắt đầu đề bạt bộ hạ cũ.

Ngụy Chinh nghiêm mặt nói:

- Hầu Thượng Thư nói sai rồi, tiến cử người tài cho đất nước, không phân biệt thân sơ, chỉ cần không thẹn với lương tâm, cho dù tiến cử người thân cũng có gì mà ngại?

Hắn là người chính trực, mỗi hành động chỉ cầu không thẹn với lương tâm, căn bản không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng thấy trên mặt Hầu Quân Tập có chút cẩn thận, biết hắn trải qua nổi khổ lao ngục, đã thay đổi tính tình, cũng không bắt buộc nói:

- Chỉ có điều ngươi đã cố kỵ như vậy, vậy để lão phu thử xem sao, hãn tướng như vậy không xuất lực cho Đại Đường, thật sự là tổn thất của Đại Đường ta.

Hầu Quân Tập vô cùng vui mắt, trong mắt lóe lên ý tứ khó hiểu.

Hầu Quân Tập nói thêm mấy câu, cáo từ ra về.

Ngụy Chinh cũng không suy nghĩ nhiều, hắn vốn không thèm để ý Hầu Quân Tập tiến cử ai, hắn chỉ quan tâm đối tượng tiến cử có phải là chân tài thực học hay không, chỉ cần là nhân tài chân chính, dù cho người tiến cử là một tên ăn mày, hắn cũng không thèm để ý.

Ngụy Chinh vừa tiễn Hầu Quân Tập đã thấy con trưởng Ngụy Thúc Ngọc từ xa vội vàng chạy tới, đang muốn răn dạy, còn chưa mở miệng đã nghe Ngụy Thúc Ngọc nói:

- Phụ thân đại nhân, không hay rồi, Hoằng Phúc tự tham của xa hoa lãng phí, tạo ra gièm pha lớn nhất, oanh động toàn bộ Trường An. Hiện tại tất cả bách tính Trường An đều vô cùng căm phẫn, nhân tâm bạo động.

Ngụy Chinh sửng sốt, lập tức hỏi nguyên do.

Thì ra chuyện Hoằng Phúc tự vẫn chưa kết thúc, dư âm mà nó mang đến vẫn còn chấn động.

Bốn vạn bách tính trong cơn bất bình tức giận đã đem tình huống thật sự nói cho những bách tính không biết chuyện này.

Thái độ của Phật giáo đối với tiền tài rất rõ ràng, Phật đà Thích Già Ma Ni từng chỉ vào hoàng kim trên mặt đất, nói nó là độc xà. Ý của Phật gia, tiền ở trong tay người tốt chính là vật báu vô giá, ở trong tay người xấu chính là độc xà. Kẻ có tiền không nên hưởng thụ, mà nên dùng tiền đi làm chuyện tốt, bố thí, không thể cố chấp và tiền tài.

Nói như vậy còn dễ nghe hơn hát chục lần, nhưng khi bộ mặt thật của “Cao tăng” bị vạch trần, bọn họ mới biết cái gọi là “Cao tăng” cũng không phải như vậy.

Bách tính phần lớn tiết kiệm, cũng không phải vì bọn họ keo kiệt, mà vì bọn hắn biết, tiền có được không dễ dàng, tiền chính là mồ hôi và máu, không thể tiêu tốn xa xỉ. Nhưng để cầu bình an cho người nhà, bọn họ nguyện ý đem số tiền mồ hôi nước mắt của mình đi quyên góp, để thần phật có thể phù hộ bọn họ, nhưng bây giờ biết được mình bị lừa, chắc chắn vô cùng tức giận.

Lửa giận ngày càng bùng cháy dữ dội.

Lửa giận của tất cả bách tính giống như vô số ngọn lửa, tụ lại một chỗ, uy lực đủ tạo nên một trận bạo động chấn động kinh thành.

Ngụy Chinh nghe xong cũng đầy căm phẫn, oán giận mắng to:

- Đúng là một đám hòa thượng đáng trách...

Hắn là văn sĩ nho gia chính thống, đối với phật giáo đến từ bên ngoài vốn đã có lòng bài xích cường liệt, chuyện này càng khiến hắn nổi sát khí dày đặc.

Ngụy Thúc Ngọc lại không kế thừa được tính cách ổn trọng của phụ thân, bối rối nói:

- Tâm tình bách tính rất không ổn định, vạn nhất bị xúi giục, sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng không thể dự liệu.

Ngụy Chinh bình thản nói:

- Ngươi hoảng hốt cái gì, trời còn chưa sập. Hiện tại là thời kỳ thái bình thịnh thế, làm sao có thể bạo loạn... Chuẩn bị triều phục co ta, ta muốn vào cung.

Ngụy Chinh trị quốc coi trọng ý dân, phỏng đoán tâm ý của bách tính tương đối rõ ràng.

Nếu đổi thành thời đại khác, chuyện này rất có thể sẽ tạo thành bạo động.

Nhưng hiện tại là Đại Đường, một triều đại chính trị thanh minh, triều đình có sức mạnh đoàn kết vĩ đại.