Đại Đường Đạo Soái

Chương 538: Một chiêu bại trận




Đỗ Hà đi ra khỏi Thiên Lao, trong đầu đăm chiêu suy nghĩ lời của Chu Chấn Uy, trong lòng như hiểu như không, do dự một chút liền giục ngựa đi tới quân doanh tìm Tiết Nhân Quý nói lại lời của Chu Chấn Uy.

Tiết Nhân Quý nghe hắn nói xong cũng chấn động, võ nghệ hắn tương đương với Đỗ Hà nên cùng trải qua một bình cảnh. Chu Chấn Uy nói về tâm của võ giả khiến hắn cảm giác như xua được mây mù thấy trời xanh nhưng trầm mặc hồi lâu vẫn nghĩ không ra mấu chốt trong đó, hỏi:

- Đỗ tướng quân, ngươi có ý kiến gì không?

Đỗ Hà trầm giọng nói:

- Ta cảm thấy đây là cơ hội để chúng ta đột phá. Những năm này ta phát hiện võ nghệ rất khó tiến bộ, tuy không nói là dẫm chân tại chỗ nhưng cảm giác tiến bộ cực chậm.

Tiết Nhân Quý gật đầu:

- Ta cũng đồng dạng, cảm giác sai ở đâu đó. Lời của Chu Chấn Uy khiến ta lóe lên. Chiêu là chết mà người là sống, người khác nhau thì chiêu thức cùng một chiêu cũng khác nhau, ta cảm thấy vấn đề là ở đó.

- Không sai.

Đỗ Hà hiểu rõ điểm này. Vào đời sau thì khinh công của hắn không kém hơn Sở Lưu Hương, ở thế kỷ hai mươi mốt tung hoành khắp nơi, không nói là đệ nhất thiên hạ, nhưng tuyệt đối không có người đuổi được. Đến Đại Đường tuy hắn uy phong bát diện, nhưng võ nghệ lại không bằng đời sau.

Đồng dạng võ nghệ, đồng dạng chiêu thức, chỗ hơn kém chính là tố chất thân thể và tu vi nội công.

Đạo lý đồng dạng là chiêu thức thần diệu cũng chỉ là chiêu thức, tố chất thân thể dù cường hãn, cũng có cực hạn.

Sau khi khai phát tố chất thân thể và chiêu thức đến trình độ nhất định thì sau đó tập luyện chỉ có tâm linh, đem tâm của mình tăng lên một cảnh giới.

Điểm này bọn họ chưa lĩnh ngộ.

- Ta nghĩ ta đã tìm được đường tiếp theo rồi.

Đỗ Hà cười vui vẻ.

- Ta cũng vậy.

Tiết Nhân Quý cũng đồng dạng mỉm cười.

Hai cặp mắt nhìn nhau như có lửa, sinh ra va chạm kịch liệt.

Quan hệ giữa Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý là quan hệ thượng cấp và hạ cấp, là bằng hữu, là huynh đệ, đồng dạng cũng là đối thủ.

Một người, không thể không có bằng hữu, càng không thể không có đối thủ, địch nhân.

Võ nghệ như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi, cần ngày qua ngày, năm qua năm khổ luyện, không có mục tiêu rất dễ dàng mất đi ý chí chiến đấu, không muốn phát triển.

- Sống ở gian nan khổ cực mà chết tại yên vui, những lời này thật sự có đạo lý.

Nếu không có đối thủ, sao có động lực chịu khổ cực luyện võ?

Trong nhận thức của Đỗ Hà thì thế hệ trẻ chỉ có vài người có võ nghệ hàng thượng đẳng, nhưng chỉ có Tiết Nhân Quý ngang với hắn. Tỷ lệ thắng bại song phương ngày thường luận bàn là 5-5, trong lòng Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý là một đối thủ ngang tay, muốn thắng hắn, chỉ có không ngừng tiến bộ.

Tiết Nhân Quý cũng có cách nghĩ đồng dạng.

Hai người đang âm thầm phân cao thấp, đều muốn đối phương coi là động lực, khích lệ lẫn nhau, đồng thời tiến bộ.

Đỗ Hà sau khi lĩnh ngộ lời của Chu Chấn Uy thì lập tức tìm tới “đối thủ” Tiết Nhân Quý để tự cấp cho mình động lực, để hai người cùng xuất phát, động viên mình tiến bộ.

Hai người đều hiểu một điểm, với võ nghệ ngang nhau thì ai lĩnh ngộ cảnh giới kia trước sẽ có thể áp đảo đối phương.

Đỗ Hà không muốn thua Tiết Nhân Quý, Tiết Nhân Quý đồng dạng cũng không muốn thua Đỗ Hà.

Một loại cạnh tranh lành mạnh sinh ra giữa bọn chúng.

Tiết Nhân Quý đột nhiên nói:

- Không bằng chúng ta hỏi Đại Tướng quân một chút, Đại Tướng quân chính là đệ nhất mãnh tướng của Đại Đường, đại thiết thương của ngài uống máu còn nhiều hơn chúng ta uống trà, có lẽ ngài sẽ cho chúng ta một lời giải thích.

Đỗ Hà sáng mắt, tỏ vẻ đồng ý. Hắn cũng chưa từng thấy qua võ nghệ thật sự của Tần Quỳnh, thời gian sau này, Tần Quỳnh cũng rất ít khi múa đại thiết thương. Vốn hắn vẫn cho là võ nghệ Tần Quỳnh cho dù trên hắn nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. Nhưng từ khi hắn chính thức lên chiến trường, dùng ít địch nhiều mới phát hiện sự thật cũng không phải là như thế. Tại Úc Quân sơn, hắn dẫn tàn binh bại tốt của Tiết Duyên Đà, xuất kỳ bất ý, đột phá vòng vây 2000 người chẳng phải dễ dàng. Tần Quỳnh trong lịch sử lại nhiều lần đơn thương độc mã một mình một người sát nhập quân địch, trong vạn người lấy thủ cấp tướng địch, bản sự này thật khiến người rúng độn.

Chu Chấn Uy có thể lĩnh ngộ tâm võ đạo, hãn tướng vô địch thiên hạ Tần Quỳnh chưa hẳn không có.

Hai người bọn họ hôm nay tựa như phát hiện đại lục mới, nóng lòng cầu giải, không nói hai lời, bước nhanh về hướng soái trướng.

Tần Quỳnh sau khi khỏi bệnh thì tinh thần phấn chấn. Địa vị của hắn trong Đại Đường cực kỳ hiển hách, trên chiến trường không biết bao lần đã đỡ đao kiếm cứu mạng cho Lý Thế Dân. Văn võ trong triều, mặc dù là đại nhân vật như Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ gặp hắn cũng phải cung kính xưng một câu Tần lão tướng quân.

Gần đây hắn đã nhận được tin tức, Đại Đường năm sau sẽ dụng binh với Tiết Duyên Đà.

Vị lão tướng đang thanh nhàn nhất thời tinh thần tỉnh táo, hi vọng lại hiển thân thủ trong đại chiến sắp tới, chuyên chú luyện binh.

Lúc Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý tìm tới thì vị Đại Tướng quân này đang tự mình đốc thúc binh tướng huấn luyện, hô to khẩu hiệu.

Nghe Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý nói rõ nguyên do, Tần Quỳnh vuốt râu nói:

- Khó được các ngươi tuổi còn trẻ lại có thể nghĩ đến như thế...... Các ngươi suy nghĩ không sai, thể năng, kỹ xảo một người đều có thể đạt tới đỉnh phong nhất định nhưng võ đạo lại không giống, vĩnh viễn không chừng mực.

Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý nhìn nhau, đều biết đã tìm đúng mục tiêu, cùng kêu lên nói:

- Thỉnh Tướng quân chỉ giáo.

Tần Quỳnh nói:

- Tần Quỳnh ta giao đấu sa trường, trong lòng cũng chỉ có hai chữ ‘Dũng bá’, võ kỹ truy cầu là dũng mãnh bá đạo xem thiên quân vạn mã như cọng rơm cái rác, một thương chém ra khiến cho địch nhân ngăn cản không thể ngăn cản, tránh không thể tránh, chỉ có nuốt hận dưới thương bá đạo.

Hắn nhớ lại năm xưa đơn thương độc mã trong vạn quân lấy thủ cấp của tướng địch.

- Tới đây, Tiết Lễ, chúng ta tới đối chiến một hồi.

Tần Quỳnh sai người mang tới một con ngựa, một cây hồn thiết thương, cầm ngang chỉ Tiết Nhân Quý.

Tiết Nhân Quý không nói hai lời, cũng xoay người lên ngựa, Phương Thiên Họa Kích múa một vòng, sắc mặt nghiêm trọng: Tần Quỳnh uy danh hiển hách, hắn không dám có bất kỳ chủ quan.

Tần Quỳnh giục ngựa xung phong đánh qua, sát khí đầy trời lập tức áp xuống, tựa như sóng lớn.

- BOANG...

Hồn thiết thương đâm xiên ra, lăng lệ ác liệt chuyển thành một đường vòng cung ngắm thẳng trước ngực Tiết Nhân Quý.

- Đang.

Thanh âm vang lên rồi tất cả lâm vào tĩnh mịch.

Đỗ Hà trợn mắt há hốc mồm.

Tiết Nhân Quý nằm dài trên mặt đất, nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, trong lòng đắng chát.

Một chiêu, vậy mà một chiêu bại trận.

- Cái này......

Đỗ Hà không phản bác được, không dám tin tưởng ánh mắt của mình. Tần Quỳnh công kích rất bình thường, rất bình thường, nhưng Tiết Nhân Quý lại thất bại, bị bại triệt triệt để để.

Tần Quỳnh ho “khục” một tiếng, sắc mặt có chút trắng bệch, hít sâu một hơi, thầm nghĩ: “Nguy hiểm thật , suýt nữa ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo rồi.”

Tần Quỳnh đã sống qua sáu mươi lăm năm, tuổi già nhưng sức không già. Hắn biết Tiết Nhân Quý võ nghệ bất phàm nên chỉ điểm Tiết Nhân Quý xuất toàn lực. Tuy thủ thắng nhưng nhất thời không thích ứng được lực lượng phát ra mãnh liệt như thế, bản thân bị chấn động không nhỏ.

- Tiết Lễ, ngươi nhìn rõ ràng một chiêu này sao?

Tần Quỳnh ngồi cao lưng ngựa, nhìn phía dưới.

Tiết Nhân Quý đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy gì?

Thấy được khí phách trong hai mắt......

Động tác hoàn mỹ......

Sát khí kinh người......

- Ta...... Ta không thấy gì.....

Tiết Nhân Quý tái nhợt, khó khăn nhổ một bãi nước bọt.

Đỗ Hà thần sắc hơi động, có chút hiểu được.

Tần Quỳnh nói:

- Ngươi tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, hôm nay lực lượng, tốc độ đều thắng ta. Kích pháp cũng là tổ tiên truyền lưu, thiên chuy bách luyện, không thua gì thương pháp của ta. Nhưng ngươi ngay cả ta như thế nào ra chiêu đều không thấy rõ, ngươi cảm thấy vấn đề ra ở đâu?

Đỗ Hà thầm nghĩ:

- Do dự, khi Nhân Quý ra chiêu do dự.

Tiết Nhân Quý uể oải nói:

- Ta bị ảnh hưởng, không tự tin tiếp được một chiêu của Tướng quân.

Tần Quỳnh dần dần khôi phục vẻ mặt hồng nhuận phơn phớt, vui vẻ, chuyển hướng Đỗ Hà:

- Thanh Liên, với tư cách ở ngoài đứng xem, ngươi cảm thấy một chiêu của ta rất cao minh sao?

Đỗ Hà nói:

- Uy lực rất lớn nhưng không có gì kỳ lại, với năng lực của Nhân Quý có thể hoàn toàn tiếp được, nhưng hắn đã mất đi tự tin cùng dũng khí, cho nên thất bại.

Tiết Nhân Quý lại nhắm mắt hồi tưởng một chiêu vừa rồi, nói:

- Có lẽ một chiêu của tướng quân không có gì lạ nhưng mỗi một động tác, từng chiêu thức tràn đầy khí phách đoạt tâm, khiến cho người cảm giác khó có thể ngăn cản. Không phải ta nhìn không thấu một thương của Tướng quân mà là tinh thần đã bị khí thế động tác của Tướng quân hấp dẫn, chỉ có thấy được mặt ngoài cường đại, do đó không để mắt đến mấu chốt.

Hắn ngồi dưới đất, thì thào tự nói, đã có chỗ lĩnh ngộ.

Tần Quỳnh xuống ngựa đi tới bên cạnh Đỗ Hà:

- Phương thức tác chiến của Tiết Lễ giống ta nên võ đạo trăm sông đổ về một biển. Ngươi lại khác, võ đạo không chỉ một đường, mỗi người đều có đường của mình, dựa theo võ nghệ của bản thân mà lựa chọn, từ đó mở ra một mảnh thiên địa. Cho nên ta có thể đủ chỉ điểm Tiết Lễ, nhưng không cách nào chỉ điểm ngươi. Ngươi muốn lĩnh ngộ, dựa vào chỉ có chính ngươi.

Hắn vỗ vỗ bả vai Đỗ Hà, đi vào lều lớn.

Tần Quỳnh thở bắn ra, nghĩ đến Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý, khẽ cười nói:

- Anh hùng xuất thiếu niên...... Thiên hạ này, chính là của bọn họ rồi.

Hắn nhớ lại lúc mình thoáng thấy được võ đạo là năm ba mươi ba tuổi.

Tiết Nhân Quý mới hai mươi sáu, Đỗ Hà càng chỉ mới mười chín mà thôi.

Đỗ Hà thấy Tiết Nhân Quý được Tần Quỳnh chỉ điểm đã có chỗ cảm ngộ, sờ mũi, biết đối thủ của mình đã vượt trước, trong ***g ngực dâng lên chiến ý bất cam, rút Bàn Long Kiếm khắc mấy chữ trước mặt Tiết Nhân Quý.

- Một tháng sau, ta và ngươi đánh một trận.