Đại Đường Đạo Soái

Chương 537: Tâm của võ giả




Trường An, Thiên Lao!

Đỗ Hà ở trong một phòng giam rộng rãi sáng sủa, trước mặt hắn là Nam Phương Hào Hiệp Chu Chấn Uy.

Chu Chấn Uy thân là trọng phạm, tội đáng diệt cửu tộc nhưng được đặc biệt miễn đi tội chết, đổi thành án giam. Vốn nhà lao là thủy lao ẩm ướt nhưng hôm nay đã sửa thành nhà lao có ánh mặt trời chiếu vào, đãi ngộ cũng tăng lên một cấp.

Hết thảy cũng nhờ công lao của mấy đồ đệ Lý Dật Phong, Chu Linh Linh, đương nhiên cũng không thiếu phần khí độ của Lý Thế Dân. Trên đời không có mấy hoàng đế được như Lý Thế Dân, có thể dung nạp địch nhân của mình. Ví như Úy Trì Kính Đức vào những năm Tùy mạt, Úy Trì Kính Đức nguyên lai là bộ hạ của Lưu Vũ Chu, dũng mãnh thiện chiến. Vào năm Vũ Đức thứ hai, Lưu Vũ Chu dùng Úy Trì Kính Đức, Tống Kim Cương làm tiên phong công phá Thái Nguyên, đất phát tích của Lý Đường, sau đó dẫn quân xuôi nam, đánh bại Đường quân Lý Hiếu Cơ, Độc Cô Hoài Ân, ngay cả Lý Nguyên Cát dũng mãnh thiện chiến cũng chạy trối chết. Cuối cùng vẫn là Lý Thế Dân xuất mã thu phục Úy Trì Kính Đức, lại vẫn để hắn tiếp tục thống lĩnh bộ hạ cũ tám ngàn người, tham gia cùng chư tướng. Có lẽ là Úy Trì Kính Đức quá mức dũng mãnh gan dạ nên không có mấy tướng trong Đường doanh không kiêng kỵ. Nguyên soái Trưởng sử Khuất Đột Thông sợ Úy Trì Kính Đức nên nhiều lần hướng Lý Thế Dân nhắc tới việc này nhưng Lý Thế Dân vẫn hoàn toàn tín nhiệm.

Úy Trì Kính Đức tính cách cực đoan, cũng không chú ý cải thiện quan hệ với chư tướng khác, lại còn gây sự với nhau. Vào lúc Lý Thế Dân công phạt Lạc Dương, lúc Đường quân sắp đã bị Vương Thế Sung cùng Đậu Kiến Đức giáp công, một ít cựu tướng của Lưu Vũ Chu lần lượt làm phản đào tẩu. Úy Trì Kính Đức vốn không được tín nhiệm càng bị hoài nghi, tuyệt đại đa số Tướng quân đều cho rằng Úy Trì Kính Đức sẽ làm phản, giam lỏng hắn trong quân.

Lý Thế Dân sau khi biết được lại làm một chuyện ngoài dự kiến. Hắn biết Úy Trì Kính Đức nhận lấy ủy khuất liền sai mở trói, lại tránh cho chuyện phát sinh liền trực tiếp tỏ thái độ: Nguyện ý thì lưu lại; Không muốn, có thể thả ngươi đi, hơn nữa đưa lộ phí.

Có thể làm được tín nhiệm hoàn toàn với phản tướng không dễ dàng, nhưng làm được điểm này càng không dễ. Nhìn chung lịch sử, cũng tìm không ra mấy người. Ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu.

Úy Trì Kính Đức lúc ấy gần ngang ngửa với Tần Quỳnh, vô luận hắn đầu phục ai, đối với Lý Đường

đều là một đại nguy hại. Nhưng Lý Thế Dân không muốn ủy khuất Úy Trì Kính Đức, khẳng khái thả Úy Trì Kính Đức.

Úy Trì Kính Đức lựa chọn rời đi, Lý Thế Dân cũng theo ước không ngăn trở.

Về sau Lý Thế Dân to gan lớn mật dẫn 500 binh dò xét chiến trường để cho Vương Thế Sung dẫn vạn người vây quanh. Kiêu tướng Đan Hùng Tín của Vương Thế Sung truy đuổi Lý Thế Dân, Úy Trì Kính Đức cũng không biết là từ chỗ nào nơi hẻo lánh chui ra, trực tiếp đơn thương độc mã đột nhập vòng vây vạn người miểu sát Đan Hùng Tín, cứu được Lý Thế Dân.

Nếu không có Lý Thế Dân khoáng đạt như vậy thì hãn tướng kiêu ngạo như Úy Trì Kính Đức sao có thể cúi đầu cả đời? Hôm nay cũng giống như vậy, Chu Chấn Uy cố nhiên là phạm vào tử tội nhưng hắn vẫn lựa chọn tha thứ. Hành động này khiến mấy người Lý Dật Phong, Chu Linh Linh cảm kích, hơn mười người vì Đại Đường vào sinh ra tử lập công.

Lý Thế Dân hôm nay tăng đãi ngộ cho Chu Chấn Uy tự nhiên là thừa nhận cống hiến của Lý Dật Phong, Chu Linh Linh đối với Đại Đường trong những năm qua.

Chu Chấn Uy nói:

- Muốn luyện song kiếm dễ dàng, luyện song đao dễ dàng, song thương cũng dễ dàng nhưng muốn luyện đao kiếm hợp nhất lại khó khăn.

Đỗ Hà ở một bên lắng nghe.

Hắn phản hồi Trường An đã có tầm một tháng. Lần này hắn rời đi gần bốn tháng, những chỗ quản hạt đọng lại rất nhiều việc cần hắn quyết định. Chuyện trong quân còn có thể giao cho La Thông, Tiết Nhân Quý xử lý, nhưng chuyện ở viện khoa học kỹ, Thượng thư tỉnh thì không thể đùn đẩy, nhất là ở Thượng thư tỉnh có Đỗ lão gia tử càng không thể có bất kỳ lười biếng.

Thượng thư tỉnh nắm toàn bộ lục bộ, từ chuyện lớn nhỏ trong đó vừa vặn cũng biết thiên hạ đại sự.

Đỗ Hà đem hồ sơ trong mấy tháng rời đi đọc qua một lượt, hiểu tình hình Đại Đường gần đây. Chuyện phát triển phía nam đã dần dần ổn định, nhất là chuyện lúa hai vụ đã thành hình, càng hấp dẫn nhiều nông dân chuyển tới. Một năm hai lần thu hoạch, thật sự là quá hấp dẫn người khiến dân số Giang Nam từ từ tăng nhiều.

Tô Châu Thứ Sử Lưu Nhân Quỹ đã thỉnh Lý Thế Dân vận dụng quân trú ở địa phương khai khẩn đất hoang cung cấp cho dân chúng. Lý Thế Dân đã quy hoạch Giang Nam thành kho lúa lớn nhất Đại Đường nên vui vẻ đồng ý đề nghị này, hiệu lệnh địa phương điều động quân binh trong Chiết phủ khai hoang, hiện nay đã được hơn vạn khoảnh.

Đỗ Hà đọc được tin tức này, trong lòng cũng đại hỷ, hơn vạn khoảnh ruộng tốt, năm sau nếu mưa thuận gió hoà, chinh phạt Tiết Duyên Đà nắm chắc càng lớn.

Xử lý xong chính vụ, Đỗ Hà mới bắt đầu nghiên cứu kỹ xảo đao kiếm hợp nhất.

Hắn lúc này mới phát hiện nghiên cứu một môn tuyệt kỹ mới cũng không phải là chuyện dễ. Đao kiếm hợp nhất cũng không dễ như tưởng tượng, đạo lý một tay vẽ tròn một tay vẽ vuông nói thì dễ dàng nhưng hai tay cũng vẽ cực kỳ khó khăn. Tựa như hắn hiện giờ trái một đao, phải một kiếm giết địch rất dễ dàng, nhưng đao kiếm cùng một chỗ sử xuất sẽ tự loạn trận cước, trở nên luống cuống tay chân, ngược lại không bằng đơn kiếm đối địch càng có uy lực.

Hắn nhất thời cân nhắc không thấu liền nghĩ tới Chu Chấn Uy.

Chu Chấn Uy kinh nghiệm cũng như hắn.

Bất quá trái lại, Chu Chấn Uy thích đao không thích kiếm, nhưng thân là thế gia dùng kiếm, có “Chu Công khoái kiếm” gia truyền, một trong những kiếm pháp đỉnh phong đương thời. Từ nhỏ hắn say mê luyện kiếm, sau khi đánh bại phụ thân ra ngoài du lịch, học tập đao pháp. Đã lạy đệ nhất thiên hạ hào hiệp Cầu Nhiêm Khách làm sư phụ, sau mười năm thì đao pháp đại thành.

Lại qua mười năm, đem đao kiếm hợp nhất, trở thành cao thủ tuyệt thế có thể đánh đồng với Cầu Nhiêm Khách.

Chu Chấn Uy mười năm học kiếm, mười năm học đao, lại mười năm đem đao kiếm hợp nhất, đạo tâm tất nhiên hơn xa thường nhân vì thế Đỗ Hà động tâm thỉnh giáo.

Đỗ Hà tuy chỉ sống ở Đại Đường khoảng bốn năm năm nên vẫn tồn tại một số cách nghĩ của đời sau, hắn cũng không có thiên kiến bè phái, cái gì không hiểu thì học. Hắn cũng không có ý bái sư, chỉ có lòng học tuyệt kỹ.

Chu Chấn Uy nghe ý đồ của Đỗ Hà cũng thấy hứng thú. Những năm này hắn vẫn một mực tìm kiếm truyền nhân, Lý Dật Phong tuy là đệ tử đắc ý, kiếm pháp rất được chân truyền nhưng lại không có hứng thú với đao pháp, không cách nào kế thừa tuyệt học trái đao phải kiếm, mấy đồ đệ khác cũng không thích hợp. Chỉ là sự việc đã bại lộ, hắn bị nhốt vào Thiên Lao, đang lo không cách nào đem tuyệt học truyền cho đời sau, Đỗ Hà xuất hiện khiến hắn lại có hy vọng. Đỗ Hà học kiếm của đời sau, tạo nghệ không thua kém Chu Chấn Uy, chỉ là đao pháp kém sắc một hai, nhưng hắn thân mang nội công, bản lĩnh vững chắc, ngộ tính cũng cao, có thiên phú học võ cấp yêu nghiệt.

Chu Chấn Uy thực sự không phải thuộc dạng bảo thủ, cũng không có cái gì thiên kiến bè phái, nếu để thất truyền, hắn càng hy vọng tuyệt học của mình có thể lan truyền, từ đó một lòng chỉ điểm kỹ xảo đao kiếm hợp nhất cho Đỗ Hà.

Đỗ Hà học chăm chú, Chu Chấn Uy cũng dạy tận hứng.

Không qua mấy ngày, Chu Chấn Uy ẩn ẩn phát giác Đỗ Hà đã qua bước nhập môn, hai tay phối hợp đã có bộ dạng.

Vào ngày hôm nay, hắn định dạy một số điểm thực chất.

Chu Chấn Uy nói:

- Nhân lực có hạn, muốn nhất tâm nhị dụng, chính thức đem uy lực đao kiếm đồng thời phát huy cần đến một cảnh giới.

- Cảnh giới?

Đỗ Hà mờ mịt khó hiểu.

Chu Chấn Uy gật đầu nói:

- Ta gọi cảnh giới này là “Vô”, đem toàn bộ tinh thần tập trung không hề bị nhiễm ngoại vật. Cũng có thể nói là quên, quên hết mọi thứ, quen tất cả hỷ nộ ái ố, vô dục vô cầu, không sợ không hối.

Đỗ Hà có chút hiểu được nói:

- Ta có thể hình dung là là nhân tâm như một hồ nước, nếu có chút nào động tĩnh, hồ nước liền vẩn đục nhộn nhạo, không thể phản ánh sự vật. Chỉ khi quên đi tất cả tạp niệm, hồ nước mới có thể quy nguyên, chiếu rọi diện mạo chúng sinh, võ công mới phát huy tới tận cùng.

Chu Chấn Uy nghe xong khẽ giật mình, lập tức vỗ tay cười to:

- Không sai, chính là như thế. Ngộ tính của Đỗ tướng quân thật làm cho Chu mỗ kinh ngạc, Chu mỗ vẫn cho là ngộ tính của đại đồ đệ đã cao, không ngờ Tướng quân càng tốt hơn. Đã là như thế, chỉ cần đạt tới cảnh giới này, không chỉ ... mắt tai miệng mũi, ngay cả da toàn thân cũng ở vào trạng thái cảnh giác cao độ, biết rõ động tác của địch nhân bốn phía. Võ kỹ mặc dù giống nhau, nhưng người sử dụng tâm cảnh bất đồng, hiệu quả cũng sẽ bất đồng. Cái gọi là tâm võ giả chính là như thế, không ở tại một chỗ, mới có thể tổng quan toàn cục. Nếu như tâm bị vật gì hấp dẫn thì không cách nào khống chế hết thảy. Tựa như ngươi nói, không phụ thuộc ngoại vật mới có thể làm được tùy tâm sở dục, vận dụng võ công, đao kiếm hợp nhất cũng là như thế.

Những thứ này là tâm đắc của Chu Chấn Uy bấy lâu nay, tuy Đỗ Hà hiện giờ không thể hoàn toàn nắm giữ nhưng vẫn thu được ích lợi không nhỏ.

Đỗ Hà vẫn cảm thấy bản thân ở vào bình cảnh, chỉ là không biết như thế nào đột phá. Hắn đã từng thảo luận cùng Tiết Nhân Quý về việc này nhưng Tiết Nhân Quý cũng có cảm giác như vậy.

Hôm nay lời của Chu Chấn Uy lại như gáo nước dội vào đầu khiến hắn tỉnh ngộ.

Võ nghệ cao thấp không chỉ có lực lượng, không chỉ là kỹ xảo, còn có tâm thái. Một người vào lúc bực bội thì chỉ có thể phát huy một nửa năng lực bản thân, lúc phẫn nộ tới cực điểm thì lực lượng lại không theo đạo lý mà tăng cường.

Cái này quan hệ tới tâm thái.

Khống chế hoàn mỹ tâm thái mới có thể phát huy hoàn mỹ lực lượng của mình.

Bản thân mình ở trong bình cảnh không phải chỉ giới hạn trong trong tố chất thân thể và kỹ xảo mà là tâm thái, tâm của một võ giả.

Chỉ có đột phá bình cảnh này, hắm mới có thể chân chính coi là một cao thủ!