Ban đầu hắn cũng chỉ hoài nghi, nhưng sau khi trải qua xác nhận của Thác Bạt Vô Song, kế hoạch cũng dần dần triển khai.
Hắn đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ, đứng từ góc độ của Di Nam
phán đoán biện pháp bọn họ làm thế nào đối phó với mình, sau đó âm thầm
kêu người giở thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó, kêu Tiết Nhân Quý mang
ra Tiết Duyên Đà hãn đình, để Tần Dục cầm mệnh lệnh của mình, phân phó
thủ tướng của Nhạn Môn Quan và A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực trong
quân doanh Đông Đột Quyết chuẩn bị dầu hỏa, đồng thời lệnh cho hai tiểu
đội Đạp Nguyệt Lưu Hương đến thảo nguyên, để bọn họ ẩn núp trên núi Úc
Đốc Quân.
Sau đó thông qua thời cơ dò xét, mượn cớ ra ngoài, đem địa đồ và tin tức truyền cho Tần Dục.
Tiết Nhân Quý giỏi dụng binh, lợi dụng tài trí của hắn, thiết kế chiến thuật hỏa công, đồng thời lợi dụng Đạp Nguyệt Lưu Hương mai phục phóng hỏa.
Để đạt được mục đích tốt hơn, trước khi xuất chinh Đỗ Hà còn cố ý chọc tức chư tướng Tiết Duyên Đà, khơi mào lòng hiếu thắng của bọn họ.
Di Nam đương nhiên trúng kế, lợi dụng Mạc Hạ Ba Cáp đến đối phó Đỗ Hà, Đỗ
Hà lập tức phản công, mượn tay Mạc Hạ Ba Cáp đối phó với năm nhánh đại
quân của Tiết Duyên Đà.
Hiện tại bốn nhánh đại quân lần lượt bị liệt hỏa tập kích, chỉ còn lại nhánh đại quân do Đỗ Hà tự mình suất lĩnh.
Con đường hắn đi vì sẽ bị Mạc Hạ Ba Cáp tập kích, cho nên chấp hành chiến
thuật sẽ có một chút phiền phức. Vì vậy trên con đường này hắn có yêu
cầu khác. Trước tiên kêu Tiết Nhân Quý tìm chỗ Mạc Hạ Ba Cáp phục kích
hắn, sau đó tìm chỗ hỏa công, tránh không đi vào vòng mai phục của Mạc
Hạ Ba Cáp.
Đỗ Hà tự tin có thể thoát khỏi vây sát của Mạc Hạ Ba
Cáp, nhưng không nắm chắc có thể bảo đảm bản thân bình yên vô sự trong
biển lửa. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, hắn cũng
không muốn lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.
Sau khi tiếp tục tiến
lên, đoàn người Đỗ Hà đã tới được đỉnh núi giữa của núi Úc Đốc Quân. Sau khi nhìn về phía trước, đột nhiên Đỗ Hà dừng bước, nhìn địa thế trước
mặt, lộ ra nụ cười tự tin, thầm nghĩ:
- Phía trước có lẽ là địa điểm mai phục.
Suy đoán địa điểm phục kích của Mạc Hạ Ba Cáp, nói thì khó nhưng làm lại
không khó. Trên đời có một câu nói đó là trí giả sở kiến lược đồng, đó
là bởi vì vạn vật trên đời đều có một đáp án chuẩn xác, trí giả chân
chính có thể tìm được đáp án chính xác nhất trong giây phút đầu tiên.
Mạc Hạ Ba Cáp là mã tặc trên núi Úc Đốc Quân, đối với địa thế trên núi tất
nhiên rõ như lòng bàn tay, có thể tìm được địa điểm phục kích thích hợp
nhất.
Mặc dù Đỗ Hà và Tiết Nhân Quý không có hiểu biết nhiều về
địa thế Úc Đốc Quân, nhưng bọn hắn đều có tài trí siêu phàm, có trình độ quân sự hơn người, chỉ cần tận mắt nhìn thấy địa thế, địa hình nơi này
là lập tức có thể tìm ra nơi nào thích hợp phục kích, địa điểm phục kích nào thích hợp nhất.
Lúc này trước mắt Đỗ Hà là một sơn cốc hình
miệng túi, hai bên rừng cây rậm rạp, thích hợp giấu binh, then chốt là
miệng cốc ở phía trước là một sơn đạo hẹp dài, hiện tại hai vạn binh sĩ ở phía trước đã vượt qua sơn đạo, khi giao phong, chỉ cần phái ra một
trăm người chặn ở miệng sơn đạo, chẳng khác nào là cắt đứt mối liên hệ
của hai vạn binh mã phía trước và hai ngàn binh mã trong tay Đỗ Hà, nhân mã tập kích có thể dễ dàng đối phó với bộ đội mà hắn suất lĩnh.
Nơi này là địa điểm phục kích hoàn mỹ, Đỗ Hà hoàn toàn nắm chặt đây chính
là địa điểm Tiết Nhân Quý lựa chọn, đồng thời cũng có tám chín phần xác
định phục binh của Mạc Hạ Ba Cáp đang ẩn mình trong rừng rậm hai bên sơn cốc trước mặt.
Đỗ Hà đi tới, đột nhiên dưới chân trượt té, cả người ngã xuống dưới đất.
- Tướng quân!
Hộ vệ thủ lĩnh Bách Toản vội vàng xông tới.
Đỗ Hà xoa chân nhíu mày nói:
- Không sao, chỉ là trặc chân rồi, tạm thời không đi được. Như vậy đi, ta thấy các ngươi cũng mệt mỏi rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát.
Bách Toản thấy Đỗ Hà nhíu mày, cũng biết hắn bị thương không nhẹ, bất đắc dĩ nói:
- Chỉ có thể như vậy , có cần gọi Hề Vĩ tướng quân, để hắn chờ chúng ta không.
- Không cần!
Đỗ Hà lắc đầu nói:
- Bọn họ nhiều người đi chậm, chúng ta nghỉ ngơi chỉ chốc lát, có thể theo kịp bọn họ, không cần kêu bọn họ dừng lại.
Hắn lại giả vờ xoa chân, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Tất cả chuyện này đều là tính toán của hắn, đương nhiên trượt chân cũng là giả bộ.
Lần này hắn muốn tạo thành tổn thất lớn nhất cho Tiết Duyên Đà, chỉ có như
vậy, mới không phụ lại Di Nam vì hắn tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch.
Nếu như lúc này hắn tiến vào sơn cốc, phục binh của Mạc Hạ Ba Cáp tất nhiên sẽ xung phong liều chết xông ra. Như vậy bộ đội tiên phong do Hề Vĩ
suất lĩnh nhận được tin tức, trở lại cứu viện.
Cứ như vậy, bọn họ sẽ không sẽ tiến vào hỏa trận mà hắn tỉ mỉ thiết kế.
Cho nên hắn phải đợi, tiên quân rơi vào hỏa trận, đồng thời bọn họ cũng gặp phải phục kích, đây là
bố cục hoàn mỹ nhất.
Đỗ Hà hiện tại không hề cấp bách.
Trong rừng rậm phía trước cách chỗ Đỗ Hà không xa, Mạc Hạ Ba Cáp đang tức giận đến phát điên.
Hắn phát hiện từ sau khi chọc vào Đại Đường, hắn không làm được chuyện gì
thuận lợi, chỗ nào cũng bị quản chế. Ngựa bị Đỗ Hà tận diệt không nói,
mấy ngày trước còn chết mất hai con Hải Đông Thanh một cách khó hiểu.
Hắn có thể sống thoải mái trên thảo nguyên như vậy, hoàn toàn là dựa vào hai món pháp bảo.
Thứ nhất là Kim lang quân. Kim lang quân dũng mãnh thiện chiến, là đồng bọn hiện tại hắn dựa vào để sinh tồn. Thứ hai là thần ưng Hải Đông Thanh đã trải qua huấn luyện, chẳng khác nào vệ tinh di động, có thể dự liệu
được chỗ địch trú quân.
Mạc Hạ Ba Cáp phải trải qua bao nhiêu
gian khổ mới thuần dưỡng ra ba con Hải Đông Thanh, nhưng hắn không ngờ
mấy ngày vừa qua Hải Đông Thanh như gặp phải khắc tinh, bất ngờ bị giết
chết, hơn nữa còn bị xé rách thành hai nửa, chết cực kỳ thảm liệt, khiến cho hiện tại, hắn cũng không dám phóng ưng lên trời.
Đỗ Hà chính là đầu sỏ hại hắn, thấy đối phương gần tiến vào vòng mai phục của mình, trong đầu chỉ nghĩ làm sao hành hạ hắn đến chết, để tiêu trừ cơn tức
trong lòng mình. Hắn nhìn Đỗ Hà từng bước tới gần, cũng nhìn thấy hắn
trượt té xuống đất, cảm giác này gống như đồ ăn ngon sắp sửa dâng đến
miệng lại bất ngờ rơi xuống đất vậy.
- Ghê tởm!
Trong mắt
Mạc Hạ Ba Cáp hiện ra hỏa diễm ngùn ngụt, bàn tay chà đạp dúm cỏ khô nắm trong lòng, phảng phất như dúm cỏ khô héo rũ này chính là Đỗ Hà.
Đợi khoảng nửa canh giờ, lòng kiên nhẫn của Mạc Hạ Ba Cáp dần dần biến mất, đột nhiên trong miệng hắn truyền ra một tiếng kêu bén nhọn.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra xa, phát hiện một bóng đen to lớn từ bầu trời xẹt qua.
Đó là một loại chim ưng khổng lồ chưa từng nhìn thấy, thậm chí còn lớn hơn những loại bá chủ không trung như kền kền, kim điêu.
- Hải Đông Thanh bị đại gia hỏa này giết chết sao?
Một ý niệm nhất thời hiện lên trong đầu hắn, bỗng nhiên hắn có xung động
muốn giương cung bắn chim, không đợi hắn lấy lại tinh thần, bên cạnh đột truyền đến tiếng hô:
- Đi rồi, đi rồi!
Mạc Hạ Ba Cáp vội
vàng nhìn về phía Đỗ Hà, quả thực nhìn thấy đoàn người Đỗ Hà đang chuẩn
bị khởi hành. Bọn họ chỉnh lý đội ngũ, chậm rãi đi tới.
Đỗ Hà tựa hồ cũng thoát khỏi khổ não đau chân, giống như người bình thường, chậm rãi từng bước
đi vào vòng mai phục.
Trên mặt Mạc Hạ Ba Cáp lộ ra nụ cười dữ tợn, hắn chậm rãi bước ra khỏi bụi
cỏ, đứng lên thư giãn gân cốt, điều chỉnh trạng thái tinh thần về điều
kiện tốt nhất, lấy một cây cung hắn thường dùng từ trên người tên tùy
tùng bên cạnh, nhắm thẳng vào huyệt thái dương Đỗ Hà, hắn hoàn toàn có
niềm tin mù quáng là mình sẽ bắn thủng huyệt thái dương Đỗ Hà, ngắm hồi
lâu, hắn đột nhiên nghĩ tới cứ như vậy giết chết Đỗ Hà, thực sự quá tiện nghi cho hắn, nếu mình tận tay vặn đầu Đỗ Hà xuống, như vậy mới đủ
thống khoái. Lúc này mũi tên lại dời về phía đầu gối Đỗ Hà nếu bắn xuyên qua đầu gối của hắn, hắn chắc chắn không chạy thoát khỏi lòng bàn tay
mình.
- Vù!
Mũi tên bắn ra, phá không lao thẳng về phía đầu gối Đỗ Hà.
Trong nháy mắt mũi tên lao đến, Đỗ Hà bất ngờ bước về phía trước một bước, mũi tên xuyên qua hai chân hắn.
- Có địch tập kích! Ứng chiến!
Giác quan thứ sáu của Đỗ Hà vô cùng nhạy cảm, mặc dù dưới tình huống không
hề phát hiện, muốn bắn chết hắn cũng không phải chuyện dễ, càng không
nói là hiện tại hắn đã có chuẩn bị.
Trong nháy mắt tiếng dây cung vang lên, hắn đã phát giác được thế tới của mũi tên bắn lén, thong dong né tránh. Trong lòng cố nhiên không giải thích được vì sao người bắn
tên lại muốn bắn vào đùi hắn, nhưng cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, rút
Bàn Long kiếm bên hông ra, cao giọng nhắc nhở tất cả hộ vệ ứng chiến.
- Chết tiệt! Đúng là giẫm phải cứt chó.
Mạc Hạ Ba Cáp thấy Đỗ Hà đột nhiên thay đổi bước đi, khiến mũi tên bắn tới
của hắn bị trật hướng, trên mặt lộ ra biểu tình xấu hổ. Hắn tất nhiên
không thừa nhận chuyện này quan hệ đến tài bắn cung của hắn, trút hết
cho vận khí.
Mũi tên của hắn giống như hiệu lệnh phát động công kích.
Lúc này, phục binh ẩn mình trong rừng rậm hai bên lập tức lao ra.