Kim Bác Triết bị những lời của Uyên Cái Minh Đông tạc đến choáng váng.
Uyên Cái Minh Đông cũng không tinh thông Hán ngữ, chỉ là yêu nghiệt như Gia
Các Lượng danh khí quá lớn mới khiến cho hắn có ấn tượng về nhân vật
này, loáng thoáng biết được Gia Cát Lượng hiểu rõ về Liên Hoàn Nỏ. Thần
Cơ Nỏ là do công tượng Cao Câu Lệ căn cứ theo Liên Hoàn Nỏ năm xưa Dương Quảng mang theo đại quân mà thay đổi cải biến, chỉ mới chế thành chừng
năm năm thời gian. Trước đó Cao Câu Lệ còn chưa biết kỹ thuật chế tạo ra Liên Hoàn Nỏ.
Cho nên Uyên Cái Minh Đông suy nghĩ cho dù khoa
học kỹ thuật giữa hai nước có sự chênh lệch cũng sẽ không kém quá xa.
Liên Hoàn Nỏ của Gia Cát Lượng là ở thời xưa, nhưng hắn vì muốn thiếp
vàng lên mặt quốc gia mình nên đem Gia Cát Lượng nói thành người đến Cao Câu Lệ học nghề, do vậy có thể chứng minh khoa học kỹ thuật của quốc
gia mình tài giỏi. Đường nỏ Đường triều gì đó nếu đem so sánh với Thần
Cơ Nỏ của bọn hắn chính là cách biệt một trời.
Kim Bác Triết lại
không như hắn, hắn cũng biết một ít về lịch sử Hoa Hạ, biết Gia Cát
Lượng là nhân vật của hơn năm trăm năm trước, một vị thần nhân phát minh Liên Hoàn Nỏ từ hơn năm trăm năm trước, một quốc gia chỉ mới nắm giữ
được kỹ xảo chế tạo Liên Hoàn Nỏ năm năm trước, lẫn nhau là ai học lóm
của ai cũng hiểu được rõ ràng.
Kim Bác Triết tuy cũng có mặt dạn
mày dày của người Cao Câu Lệ, nhưng ở một khắc này bị câu nói của Uyên
Cái Minh Đông làm xấu hổ, vốn không có ý định nhắc nhở nhưng cảm giác
nếu lúc này không nói ngày sau lỡ hắn nói ra trước mặt người khác, chẳng phải thật mất hết mặt mũi của Cao Câu Lệ, nhắc nhở:
- Gia Cát Lượng là một vị thừa tướng thông thiên triệt địa của Tiền Hán hơn năm trăm năm trước!
- A…
Uyên Cái Minh Đông nghẹn họng nhìn trân trối, thế mới biết mình vừa nói ra
lời đáng chê cười thế nào, nhưng bản tính hắn sĩ diện làm sao cam tâm
ném mặt mũi, làm ra vẻ than thở nói:
- Ngươi có biết cái gì, Gia
Cát Lượng kia nếu nói thông thiên triệt địa, hắn thi triển pháp thuật
cường đại đến Cao Câu Lệ chúng ta học xong kỹ thuật lại đi về mà thôi!
- Ách…
Kim Bác Triết không lời nào để nói, chớp chớp mắt, cuối cùng hắn cũng kiến
thức được thế nào gọi là già mồm át lẽ phải, nói thầm:
- Thay vì nói như vậy, còn không bằng nói thẳng Gia Cát Lượng là người Cao Câu Lệ luôn đi!
Thanh âm của hắn tuy nhỏ, nhưng rơi vào trong tai Uyên Cái Minh Đông không sót một chữ.
Ánh mắt Uyên Cái Minh Đông chợt sáng lên, mừng rỡ cười nói:
- Đúng…Gia Cát Lượng nếu có khả năng thông thiên triệt địa, rõ ràng là
người Cao Câu Lệ chúng ta, người phương nam vô năng như thế nào lại sinh ra một người tài giỏi như thế?
Bộ dáng của hắn như chắc chắn, mặt dày đến vô địch, an bài cho Gia Cát Lượng một tổ tông.
Kim Bác Triết tự nhận mình đã đủ vô sỉ, hiện giờ mới phát hiện so sánh với Uyên Cái Minh Đông mình vẫn còn kém thật xa.
Thảo nguyên mang mang, mênh mông vô bờ.
Hơn trăm kỵ tận tình rong ruổi trên thảo nguyên, những kỵ sĩ buộc tóc lên
cao, dùng khăn màu lục bó chặt, thân mặc võ sĩ phục, cuốn cao tay áo,
thắt lưng đeo đao hoặc kiếm, mang ủng da đỏ thẫm, bên ngoài mặc áo rộng
dài, thúc ngựa phóng nhanh, áo dài như mây tung bay về phía sau, so sánh với trang phục bên trong, một động một tĩnh, hoàn toàn lộ rõ thân hình, cảm giác thật sự tiêu sái.
Người đi đầu tuổi chừng ba mươi, hình thể phiêu hãn, hai mắt lóng lánh tinh thần, có khí khái không giận mà uy.
Đỗ Hà cùng Tiết Nhân Quý sóng vai cùng đi, thấp giọng hỏi:
- Kỵ binh này như thế nào?
Tiết Nhân Quý tán thán nói:
- Không lời nào để nói, luận cưỡi ngựa thật tinh diệu, phối hợp thật ăn
ý. Ở Đại Đường cũng khó tìm được kỵ binh đội so sánh với họ. Người ở
thảo nguyên có thuật cưỡi ngựa quả nhiên là vô cùng tiêu chuẩn.
Đỗ Hà đồng ý nói:
- Đây cũng là đặc tính của dân tộc thảo nguyên, trên đường đi chúng ta đi ngang vài bộ lạc, ngươi có phát giác được gì không?
Tiết Nhân Quý nói:
- Một đường đến đây, chứng kiến toàn bộ hài tử của thảo nguyên đều vui
đùa ngựa nhỏ cung tên, bọn hắn vui chơi, tuổi còn nhỏ mà đã cưỡi ngựa
thật lanh lợi, sau này trưởng thành sẽ như thế nào liền có thể biết
được.
- Không sai!
Đỗ Hà trầm giọng nói:
- Thảo
nguyên không giống người Hán chúng ta, hài tử người Hán cần đọc sách học tập, mà hài tử thảo nguyên chỉ có chiến mã cung tên, tích lũy lâu ngày
mặc dù là kẻ ngu ngốc nhưng chỉ qua hai mươi năm sau bọn hắn đều có thể
trở thành kỵ sĩ cùng xạ thủ xuất sắc, loại tinh hoa này chúng ta thiếu
khuyết. Đây cũng là lý do căn bản vì sao dân tộc thảo nguyên suốt mấy
trăm năm qua đều có thể lấy thế suy yếu nhưng lại có thể đối kháng được
với Hoa Hạ chúng ta!
Tiết Nhân Quý đồng ý với cách nói của Đỗ Hà, nhưng không phục nói:
- Tướng quân nói thật có đạo lý, nhưng binh mã Đại Đường ta chưa chắc kém hơn bọn hắn!
Nhìn thấy vẻ tự hào của Tiết Nhân Quý, Đỗ Hà biết hắn nói không sai. Từ thời Đông Chu lập quốc, Hoa Hạ cùng ngoại tộc còn có vô số cừu hận không hòa giải được. Thời kỳ Đông Chu là Khuyển Nhung, thời kỳ Tần Hán là Hung
Nô, thời kỳ Lưỡng Tấn là Ngũ Hồ…sát phạt lẫn nhau đều mang đến thương
vọng đau đớn kịch liệt cho Hoa Hạ.
Nhìn khắp lịch sử Hoa Hạ, chân chính có thể chiếm cứ được ưu thế đối với ngoại tộc chỉ có bốn triều
đại Tần Hán Đường Minh. Thủy Hoàng Đế có Mông Điềm khu trục Hung Nô, Vũ
Đế thảo phạt Mạc Bắc, thời kỳ thịnh Đường chinh phạt khắp bốn phía, cùng cuộc chiến Minh triều tảo bắc.
Đó là những thời kỳ Hoa Hạ cường đại nhất, kiêu ngạo nhất, tự hào nhất.
Đỗ Hà cảm thấy vinh hạnh vì sống trong thời kỳ này, thời kỳ Đường triều
thượng vũ thành phong trào, Đường binh tuy ở thuật cưỡi ngựa kém hơn dân tộc thảo nguyên, nhưng quân bị, sĩ khí, tâm huyết, cảm giác vinh dự
trên tổng thể đều vượt hơn dân tộc thảo nguyên, trận trận giao phong
chiến đấu sa trường, phần thắng của Đường triều rất lớn.
Đỗ Hà chợt dâng lên hùng tâm vạn trượng, trầm giọng nói:
- Ngươi nói không sai, nhưng trên đời này không có vương triều nào vĩnh
viễn không suy bại, Đường binh cũng không thể nói vĩnh viễn tài giỏi
hơn, áp đảo được binh mã ngoại tộc. Cho nên chuyện chúng ta phải làm chỉ có một việc, ở thời gian Đại Đường cường thịnh nhất, đem toàn bộ ngoại
tộc có thể uy hiếp sự tồn tại của Đại Đường hoàn toàn chinh phục!
Tiết Nhân Quý đi theo Đỗ Hà đã hơn một năm, trong lúc vô tri vô giác đã sớm
bị ảnh hưởng, phi tộc của ta, kỳ tâm tất dị tư tưởng đã xâm nhập vào tủy não hắn, nghe Đỗ Hà nói như vậy cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào,
trầm giọng nói:
- Mạt tướng nguyện ý đi theo tướng quân, cùng tướng quân cùng nhau bình định hết thảy những chướng ngại ngăn cản Đại Đường!
Đỗ Hà nhìn thấy Đại Độ Thiết từ xa chạy tới, liền mỉm cười ngưng lại đề tài này.
Hôm nay dưới sự dẫn dắt của Đại Độ Thiết, bọn họ đi thăm mã trường của Tiết Duyên Đà, cũng đi tới thảo nguyên, tự mình thuần phục một đàn ngựa
hoang ngỗ ngược, thể hội làn gió phong tình của thảo nguyên, sau đó Đỗ
Hà lại đưa ra yêu cầu muốn đi săn bắn.
Yêu cầu này của hắn là vì
Tiết Nhân Quý, Tiết Nhân Quý xuất thân gia đình đã suy sụp bần cùng,
không mua nổi ngựa, cưỡi ngựa là yếu điểm lớn nhất của hắn. Trải qua sự
chỉ điểm của Đỗ Hà cùng La Thông, hiện tại trong thuật cưỡi ngựa Tiết
Nhân Quý đã có tiến bộ rất lớn, nhưng muốn cưỡi ngựa bắn cung vẫn còn
tồn tại vấn đề nhất định.
Tiễn pháp của Tiết Nhân Quý có thể xem
là đệ nhất đương thế, nhưng tiễn pháp của hắn được tập luyện trong núi
rừng, vừa lên lưng ngựa một thân tiễn pháp khủng bố liền không xuất ra
được nửa uy lực. Thuật cưỡi ngựa bắn cung của dân tộc thảo nguyên đối
với bọn họ chỉ như cơm thường, hắn muốn Tiết Nhân Quý học trộm kỹ thuật
của bọn họ, năm sau sẽ có thể dùng
đối phó bọn họ.
Không thể nghi ngờ việc săn bắn có thể bày ra được trọn vẹn kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung.
Đại Độ Thiết lo lắng Đỗ Hà sẽ gặp nguy hiểm nên đi trước chuẩn bị.
Đỗ Hà cũng tranh thủ thời gian nói với Tiết Nhân Quý cảm tưởng sau khi đến thảo nguyên.
Có lẽ anh hùng ý kiến tương đồng, ý tưởng của hai người thần kỳ nhất trí, cũng sản sinh ra lời đối thoại sau đó.
Đại Độ Thiết đi tới trước mặt Đỗ Hà, nói:
- Đỗ tướng quân, hết thảy đều đã được chuẩn bị xong, ở phía tây bắc có
một dòng suối, gần bên có một mục điền phì nhiêu. Có rất nhiều động vật
đều thích đến nơi đó uống nước kiếm ăn, là nơi săn bắn rất tốt.
Đỗ Hà cười nói:
- Khách tùy theo chủ!
Việc săn bắn lần này vốn cũng không phải bổn ý của hắn, chỉ cần có thể đạt
được mục đích, đi nơi nào đối với hắn đều là giống nhau.
Đoàn người đi về hướng tây bắc.
Tiết Nhân Quý biết dụng tâm của Đỗ Hà, dọc theo đường đi cũng quan sát phi
thường cẩn thận, đem phương pháp cưỡi ngựa bắn cung trên thảo nguyên ghi tạc trong đầu từng chút một, chuẩn bị sau khi về doanh địa sẽ luyện
tập.
Tiết Nhân Quý đã có tài bắn cung, cưỡi ngựa cũng dần dần
tiến mạnh, thuật cưỡi ngựa bắn cung còn chưa đủ, khuyết thiếu chính là
thủ pháp tôi luyện đặc thù. Những thủ pháp này phải trải qua hơn mười
năm luyện tập mới có thể thành thạo quen tay, Tiết Nhân Quý không có
thời gian, chỉ có thể trộm học tập.
Đỗ Hà ở phía trước liếc mắt nhìn Tiết Nhân Quý, thấy hắn tựa hồ đã có lĩnh ngộ, hiểu ý cười cũng không quấy rầy.
Những con mồi trên thảo nguyên đã trải qua vô số khảo nghiệm, so với con mồi
trong núi rừng càng giảo hoạt gấp mười lần. Nhưng động vật cho dù giảo
hoạt bao nhiêu, cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của thợ săn.
Việc săn bắn đối với đoàn người Đại Độ Thiết chỉ là chuyện bình thường hàng
ngày, nhờ vậy Tiết Nhân Quý không ngừng được nghiệm chứng, học được một
ít kỹ xảo bên trong. Về phần Đỗ Hà hắn đã sớm hết hi vọng đối với việc
học tập tiễn pháp, xưng hô thần xạ thủ đối với hắn hoàn toàn vô duyên.
Nhưng phi đao hắn mang theo trên người cũng không thua gì dùng cung tên.
Dưới sự ra sức của bọn họ, đã chú định buổi săn bắn hôm nay đạt được thu hoạch không tầm thường.
Mãi cho tới khi hoàng hôn buông xuống họ mới quay về.
Nếu không phải buổi tối còn phải tham gia yến hội, Đỗ Hà cũng không muốn ngừng cuộc săn.
Mấy năm nay đã nhìn quen sự nhộn nhịp đông đúc của Đường triều, phong tình độc đáo thảo nguyên làm cho hắn đặc biệt lưu luyến.
Nhìn thảo nguyên sau lưng, hắn thầm nghĩ:
- Địa phương tốt như vậy lại bị Tiết Duyên Đà chiếm cứ, thật sự rất đáng tiếc, thế nào cũng phải lấy mang về!
Yến hội vào buổi tối cũng không có địa phương nào độc đáo. Nói trắng ra chỉ là yến hội dành cho a dua nịnh hót. Hiện giờ Đại Đường uy chấn tứ di,
ai dám xúc phạm râu hổ?
Một nhóm quan viên ngoại tộc đều tìm đủ
cách nhiệt tình, lấy lòng Đỗ Hà chẳng khác gì thân phụ của chính mình,
đủ loại quà tặng ngạc nhiên cổ quái ùn ùn dâng lên.
Từ trước tới
nay Đỗ Hà cũng không có thói quen nhận hối lộ, nhưng đối mặt với đám
người này hắn cũng mang theo tâm tư không thu lãng phí, vì vậy đều cho
người tiếp nhận.
Đỗ Hà làm ra vẻ sảng khoái không ngừng ăn thịt
uống rượu không ngớt. Hắn thích loại rượu ngon hương thuần như Đỗ Khang, rượu sữa ngựa cũng không hợp khẩu vị của hắn, nhất là trong rượu có mùi khai khiến cho hắn có chút phản cảm, nhưng vì kế hoạch ban đêm, hắn
cũng bắt buộc bản thân mình uống thật nhiều, mãi đến khi mắt say lờ đờ
mông lung mới ngừng lại.
Đỗ Hà nương theo tay dìu của Tiết Nhân Quý lảo đảo rời khỏi đại sảnh, quay về doanh địa của mình.
Hắn mang theo vẻ say sưa triệu tập La Thông, Tịch Quân Mãi mọi người đến
doanh trướng thương nghị chuyện quan trọng, nhìn vào chư tướng mở miệng
nói:
- Chư vị nhất định thật muốn biết ý đồ đích thực của chuyến
đi lần này. Ta nói cho các ngươi biết, mục đích lần này chúng ta tới là
cần bức bách Tiết Duyên Đà khai chiến với Đại Đường chúng ta!