Đại Độ Thiết nóng lòng cầu thắng, công kích càng lúc càng nhanh, binh khí giao nhau vang lên thành tiếng liên tục không dứt.
Nhãn tình Đỗ Hà sáng lên, biết thời cơ phản kích đã tới.
Quả nhiên, nguyên bản Lý Dật Phong liên tục lui về phía sau bỗng nhiên dừng lại, Tam Xích Thanh Phong Uyển trong tay giống như rồng phẫn nộ công
kích, hoành kiếm chém tới.
Keng!
Một đạo âm thanh vang
lên, Đại Độ Thiết mạnh mẽ lui về phía sau nửa bước. Tiếp đến sử dụng
chiêu thức tiến công, giống như sóng lớn tấn công về phía Đại Độ Thiết.
Đại Độ Thiết vốn thua kém Lý Dật Phong một bậc, lúc này mất tiên cơ, lại càng không ổn!
Lý Dật Phong tiến công liên hồi, trường kiếm mãnh liệt bay tới, khiến Đại
Độ Thiết liên tục lui về phía sau, thắng bại song phương chỉ là vấn đề
thời gian.
Chỉ năm chiêu. Lý Dật Phong bỗng nhiên rút kiếm tấn
công, trường kiếm đặt trên vai Đại Độ Thiết, hắn liền rút kiếm đặt vào
võ, thi lễ nói:
- Giáo pháp của thiếu tộc trưởng để tại hạ được mở rộng tầm mắt.
Tuy bản tính Đại Độ Thiết không coi ai ra gì, nhưng cầm được cũng buông
được, kính trọng cường giả, thấy mặc dù Lý Dật Phong thắng chính mình
nhưng không kiêu ngạo, ngược lại giữ thể diện cho chính mình, trong lòng sinh hảo cảm, cười nói:
- Kiếm pháp của Lý thiếu hiệp siêu quần, ta còn kém xa. Có cơ hội, chúng ta sẽ tiếp tục so đấu!
Lúc này một đạo thân ảnh từ phía xa xa bay đến.
Đại Độ Thiết quái dị cười một tiếng:
- Sư muội ngươi tới, cũng không biết Đỗ tướng quân tỉnh dậy hay chưa, ta không quấy rầy các ngươi.
Hắn chuyên tâm luyện võ, mà Đỗ Hà đến không tiếng động, hắn vẫn chưa phát
hiện Đỗ Hà tới. Thân vừa mới quay lưng về phía Đỗ Hà, vì vậy không nhìn
thấy.
Đỗ Hà nghe Đại Độ Thiết nói, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc, mở miệng nói:
- Để thiếu tộc trưởng chờ lâu.
Đại Độ Thiết vội vàng xoay người hành lễ, giải thích nói:
- Thấy Lý thiếu hiệp luyện kiếm ngoài trướng, nhất thời ngứa nghề, mong Đỗ tướng quân chớ trách.
Đỗ Hà vỗ tay cười nói:
- Sáng sớm có thể thưởng thức trận tỷ võ đặc sắc như vậy, ta được mở rộng tầm mắt, trách ngươi làm gì... Lạ nhà, ta không ngủ được như trước
đây... Quên đi, chúng ta không đề cập tới những chuyện này, xin lỗi xin
lỗi, thật sự không phải. Để sảng khoái một chút, không biết thiếu tộc
trưởng sáng sớm tìm ta có chuyện gì?
Đại Độ Thiết vốn không thích khiêm tốn như vậy, chỉ là tình thế bức bách, lời nói này của Đỗ Hà đã
nói đúng tâm ý của hắn, vội vàng hỏi:
- Khả hãn phụ thân sai ta
tới thông báo tới tướng quân, tối nay người mở nghi thức chào đón long
trọng nhất tại thảo nguyên. Đến lúc đó thủ lĩnh các tộc trên thảo nguyên đều tham gia, hi vọng Đỗ tướng quân có thể đến dự.
Đỗ Hà gật đầu nói:
- Khả hãn ban ơn như vậy, Đỗ mỗ tự nhiên muốn đi.
Đại Độ thiết lại nói tiếp:
- Phụ thân ta còn biết đây là lần đầu tiên Đỗ tướng quân đến thảo nguyên, người mệnh ta dẫn đường, để tướng quân thưởng thức phong cảnh trên thảo nguyên ta.
Đỗ Hà vui mừng nói:
- Khả hãn nghĩ thật sự chu đáo, ta ngày hôm nay muốn chạy trên thảo nguyên một hồi, sau đó như
những người dân chăn nuôi bình thường, vui đùa với bầy ngựa hoang. Có
thiếu tộc trưởng dẫn đường, không còn gì bằng. Chỉ là bụng ta trống
trơn, thực sự không hăng hái vui đùa. Thiếu tộc trưởng dùng cơm sáng,
chúng ta sẽ cùng đi ăn.
Đại Độ Thiết đến mời Đỗ Hà du ngoạn, tự nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, lắc đầu nói:
- Tại hạ đã ăn từ sớm, Đỗ tướng quân không cần bận tâm tới tại hạ, tướng
quân chuẩn bị tất cả thật tốt xuất phát cũng không muộn.
Đỗ Hà híp mắt cười nói:
- Vậy cáo từ... Dật Phong, Chu cô nương, ta đã chuẩn bị bữa sáng cho các ngươi, hãy cùng ta đi ăn!
Lý Dật Phong nao nao, không dám gật đầu.
Đỗ Hà để Đại Độ Thiết chờ đợi trong trướng của chính mình, hắn và Lý Dật Phong đi đến doanh trướng dùng bữa.
Lý Dật Phong nói:
- Đỗ huynh thực sự muốn nói ra suy nghĩ của chính mình?
Đỗ Hà và tướng sĩ ăn uống cùng một chỗ, nhưng Lý Dật Phong và Chu Linh
Linh không quen ăn uống chỗ đông người, bọn họ đều chuẩn bị cơm nước
riêng. Đỗ Hà gọi, hắn cơ trí lập tức hiểu được ý tứ, hẳn là Đỗ Hà có
chuyện muốn nói với chính mình.
Đỗ Hà thấp giọng nói:
- Đây không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta...
Hắn dẫn Lý Dật Phong và Chu Linh Linh tới chỗ yên tĩnh, hỏi:
- Dật Phong, ngươi quan hệ với Đại Độ Thiết rất thân thiết, quen biết, hay từng gặp gỡ qua?
Lý Dật Phong không hiểu nguyên nhân, cười ha ha nói:
- Làm sao có thể, ngày hôm qua là ngày đầu tiên ta gặp hắn, chưa từng nói qua một câu. Cho tới ngày hôm nay luyện kiếm, hắn đề nghị luận kiếm,
chúng ta mới trò chuyện vài câu, trước sau tất cả không vượt quá hai
mươi câu, làm sao nói là quen biết được.
Đỗ Hà chau mày, lại hỏi:
- Vậy có thể ngươi nói chuyện của Chu cô nương?
Lý Dật Phong càng thêm ngỡ ngàng, ngạc nhiên nói:
- Hắn không liên quan, ta nói vấn đề của Linh nhi với hắn làm gì.
Đỗ Hà trầm giọng nói:
- Vậy hắn vì sao biết các ngươi là huynh muội? Quan hệ này không ghi trên mặt.
Vừa hỏi câu này, Lý Dật Phong liền nhớ lại câu nói của Đại Độ Thiết: Sư muội ngươi tới...
- Chuyện này...
Hắn há miệng, nói không thành lời, qua hồi lâu mới nói:
- Chuyện này, ta thực sự không rõ lắm, có lẽ hắn nghe người nào đó nói, thật sự ta không nghĩ ra.
Đỗ Hà đi qua đi lại hai bước nói:
- Cũng không phải không có khả năng này, chỉ là ngày hôm qua Đại Độ Thiết và Trân Châu khả hãn luôn bên cạnh ta, chẳng lúc nào rời đi. Sau khi
đến nơi này không lâu liền rời đi, tới hôm nay mới đến doanh trướng của
ta. Ta quân kỷ nghiêm minh, không thể có quân tốt nói chuyện phiếm với
Đại Độ Thiết. Khả năng duy nhất hắn có thể biết được tin tức này chính
là nghe được quân tốt nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình để hắn nghe
thấy. Ngươi ngẫm lại, tỷ lệ này có bao nhiêu? Trong khoảng thời gian
ngắn này có ai đó bỗng dưng nói đến các ngươi, để hắn nghe được, biết
các ngươi là sư huynh sư muội? Là người trên thảo nguyên, ta không nghĩ
bọn họ quan tâm đến một du hiệp, hắn không thể biết hai người các ngươi
là sư huynh sư
muội mới đúng.
Lý Dật Phong cười khổ nói:
- Hắn thực sự đã biết, hơn nữa còn nói ngay trước mặt ta. Trừ phi ta nghễnh ngãng.
Tâm tư Đỗ Hà xoay chuyển, thấp giọng nói:
- Ta cảm thấy hiếu kỳ, hắn nhất định có cái gì đó mà chúng ta không biết, hắn đã biết các ngươi là huynh muội thực sự.
Đối mặt với vấn đề phức tạp, Chu Linh Linh đơn thuần cảm thấy không phải chuyện quá lớn, vội hỏi:
- Biết thì biết, có quan hệ gì? Thân phận của ta và sư huynh không phải
không có ai nhận ra, có phải Đỗ Đại ca chuyện bé xé ra to hay không?
Đỗ Hà nghiêm nghị lắc đầu:
- Sự tình quỷ dị, tất có nguyên nhân, thường thường then chốt vạch trần đáp án, không thể sơ ý.
Chính vì trực giác của hắn quá mức nhạy cảm, tư duy trinh thám rất cao, nắm
chặt chi tiết then chốt, như vậy mới giúp hắn khắc phục tất cả khó khăn
từ trước tới nay.
Câu nói bình thường của Đại Độ Thiết đã khơi dậy lòng hoài nghi trong lòng Đỗ Hà.