Nguyên một đám kỵ binh nhao nhao trúng tên ngã xuống, dù nhân số đối phương đông hơn nhưng bị thất thế nên không tên nào có thể vượt
sông.
Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt suối, hơn trăm xác chết chảy xuôi theo dòng.
Tần Dục cười to, nói:
- Cứ như vậy thì chỉ cần hơn một trăm người chúng ta cũng có thể ngăn hai ngàn người bọn chúng rồi.
Ngõa Lan Tư lắc đầu cười khổ:
- Giả như tên nỏ sung túc, thì ta còn có mấy phần tin tưởng, nhưng chúng
ta đem theo mỗi người cũng chỉ có vài chục mũi, hôm nay dùng đi non nửa, tối đa chỉ có thể cầm cự nửa canh giờ.
Tần Dục lại ảm đạm.
Lý Dật Phong nghe vậy cũng hơi lo lắng.
Tần Dục nhìn cung tiễn của quân tốt bờ bên kia:
- Có thể dùng mũi tên của bọn chúng.
Ngõa Lan Tư vẫn như trước lắc đầu, cung nỏ Đường triều vì phát huy ưu thế
lớn nhất nên mỗi mũi tên đều được chế tạo tỉ mỉ, có khác biệt rất lớn
với mũi tên thông thường.
Ngừng lại một chút, Tần Dục nói:
- Bắn chậm lại, tranh thủ mỗi mũi tên bắn chết một người, cá biệt cá lọt lưới giao cho ta xử lý.
Hắn vừa dứt lời thì cả người đã bắn đi như mũi tên, vọt tới trước trăm
bước, từ bên hông lấy ra bốn cây thiết châm, rời tay bắn ra. Thiết châm
trên không trung xẹt qua bốn đạo cầu vồng, giơ tay nhấc chân đã lấy đi
mạng bốn người, sau đó khoát tay với Mạc Hạ Ba Cáp, ra vẻ khinh thường.
Mạc Hạ Ba Cáp lòng đang nhỏ máu, hắn không phải là thủ lĩnh bộ lạc, thành
viên có hạn, nhìn một đám quân tốt chết thảm hối hận muốn chết, lúc này
lại thấy Tần Dục một mình vọt tới trong tầm bắn khiêu khích , nhịn không được quát lên một tiếng lớn:
- Bắn, bắn chết hắn cho ta!
Hắn vừa dứt lời, sau lưng đã bắn ra hơn ngàn mũi tên.
- Mau lui lại!
Bọn người Lý Dật Phong kinh hãi kêu to nhưng lập tức há hốc miệng không tin một màn trước mặt.
Tần Dục sớm có phòng bị, triển khai bộ pháp Lưu Hương đạp tuyết đến tận
cùng lao đi vun vút trong mưa tên, hoàn toàn không tổn thương, còn quay
lại tươi cười.
Hắn thuở nhỏ theo lão khất cái học được bộ pháp né tránh, cộng với bộ pháp và tâm pháp nội công của Đỗ Hà truyền lại,
người trong thiên hạ nhanh hơn hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, hoàn toàn
miệt thị mưa tên của đối phương phóng tới.
Một đám cung thủ xạ kích bị dọa đến ngây ngốc, không có dũng khí bắn mũi thứ hai.
Được Đỗ Hà chỉ điểm, Tần Dục luyện tập khắc khổ, trong hai năm gần đây đã đạt được tiêu chuẩn khinh công nhất lưu trong nghề.
Hắn như hùng ưng giương cánh, đi vào trong mưa tên, nhặt lấy ba mũi trên
đồn cỏ rồi vung tay bắn ra. Mũi tên phá không, lập tức đâm xuyên qua mấy tên kỵ binh trước nhất, thủ pháp cao minh khiến kỵ binh trong nước bị
vướng víu trở thành bia ngắm có sẵn!