Đỗ Hà ở trên lưng ngựa cười ha hả, Tiết Nhân Quý té ngã trên
đất, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, một lúc lâu mới đứng
dậy, phủi phủi bụi đất trên người nói:
- Một chiêu này của tướng
quân quả nhiên lợi hại, nếu là kẻ địch giao phong trên chiến trường, chỉ sợ vừa xung kích ta sẽ bị tướng quân chém rơi dưới ngựa!
Trong
lòng Đỗ Hà biết Tiết Nhân Quý nói không sai, nếu hắn thật sự động sát
tâm, chỉ một chiêu vừa rồi Tiết Nhân Quý đã chết tại chỗ.
Một
chiêu này hắn học từ Quan Vũ bên trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Hắn rất
thích lịch sử, bộ kỳ thư “Tam Quốc Diễn Nghĩa” hắn đọc qua không dưới
mười lần, đối với tình huống diễn ra trong sách rõ như lòng bàn tay.
Trong đó còn có một đoạn Quan Vũ chém Nhan Lương. Nhan Lương là hổ tướng dũng quan tam quân dưới trướng Viên Thiệu, giá trị vũ lực không cần
phải bàn cãi, nhưng gặp phải Quan nhị ca cũng bị một đao chém chết. Nếu
không phải lúc ấy Quan nhị ca bị quỷ thần nhập thân, chính là dựa vào
tốc độ của Xích Thố.
Xích Thố là danh câu truyền lưu thiên cổ,
sức bật đương nhiên không tầm thường, chưa chắc không làm được gia tốc
tốc độ trong nháy mắt.
Quan nhị ca có thể dựa vào lực lượng của Xích Thố miểu sát mãnh tướng cùng cấp bậc, chính mình chưa chắc là không thể.
Trong lòng vừa có ý nghĩ này, Đỗ Hà liền triển khai luyện tập về phương diện
đó. Quả nhiên một kích hiệu quả, đem Tiết Nhân Quý có võ nghệ sàn sàn
với mình một kích đánh bại.
Bất quá một chiêu này mặc dù lợi hại
nhưng lại bình thản không có gì kỳ lạ, không thể dùng quá nhiều, bằng
không người người đều biết, người người đều đề phòng, cũng mất đi hiệu
quả vốn có.
Trên thế giới hẳn cũng không tồn tại kẻ đần nào lại liên tục ngã hai lần trong cùng một chiêu thức.
Cho nên đối thủ hắn thí chiêu không thể nào lại là Tiết Nhân Quý.
Chiêu thức này tuy đơn giản nhưng sẽ là đòn sát thủ cho hắn chế địch chiến thắng.
Đỗ Hà nói:
- Là ta dựa vào tốc độ của thần câu, thắng mà không vũ!
Vẻ mặt Tiết Nhân Quý không cho là đúng, nói:
- Cùng địch giao phong cũng tương đương như dụng binh, mấu chốt ở chỗ lấy sở trường của mình khắc sở đoản của người. Hôm nay tướng quân thuần
phục thần câu, tỏ vẻ thần câu sẽ trở thành cánh tay đắc lực của tướng
quân. Ngựa nhanh, chính là ưu thế của chính mình, nếu còn không biết vận dụng mà theo đuổi công chính công bình, như vậy có khác gì là ngốc tử?
Đối với việc thắng thua hắn cũng không quá xem trọng, một chiêu của Đỗ Hà
quả thật làm cho hắn mở rộng tầm mắt, nhưng nếu còn giao phong lần nữa
tình huống sẽ không là như thế.
Đỗ Hà cũng biết hắn nói chuyện có lý, người có ưu thế không biết lợi dụng là hành vi ngu xuẩn nhất, hắn
đưa tay vuốt ve cổ ngựa, nói:
- Kể từ hôm nay…ngươi chính là đồng bạn thân mật nhất trên chiến trường của ta, ta cam đoan không lâu trong tương lai, ngươi sẽ giống như Ô Tuy, Xích Thố, nổi danh trong lịch sử.
- Đúng rồi…
Lúc này hắn mới nhớ tới mình còn chưa đặt tên cho thần câu, gọi là tên gì mới tốt đây!
Uy phong một chút, Bá Vương Câu? Hay đáng yêu một chút Tiểu Ngoan hay Tiểu Khả Ái? Hay là bình thường một chút Tuyết Lý Long, Bạch Long Câu?
Không được, Bá Vương Câu, thật vô nghĩa. Tiểu Ngoan, Tiểu Khả Ái không tệ,
nhưng làm người ta buồn cười, Tuyết Lý Long, Bạch Long Câu lại quá mức
bình thường…
- Đúng rồi, Tuyết Vô Ảnh! Gọi ngươi là Tuyết Vô Ảnh
đi! Lông như tuyết, tốc độ không nhìn thấy thân ảnh, thế nào, thật sự là thích hợp!
Đỗ Hà cũng giống như đang thương nghị với bằng hữu, vừa nói vừa vỗ về lên lông bờm màu trắng không nhiễm hạt bụi của thần câu.
Thần câu giống như nghe hiểu được ý tứ của Đỗ Hà, ngẩng cao đầu hí lên một tiếng, giống như biểu đạt lòng vui sướng của mình.
Đỗ Hà ngáp dài một tiếng, để Tiết Nhân Quý tiếp tục luyện tập, đem Tuyết
Vô Ảnh về tới chuồng ngựa, dặn mã phu chăm sóc cẩn thận, chính hắn lại
quay về quân trướng dự định ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút! Hôm nay
chỉ mới mở đầu, ngày mai mới là vở kịch hay diễn ra!
Hắn vừa nằm xuống, ánh mắt khép lại chưa được bao lâu lại bị một tiếng động lớn quấy nhiễu thức giấc.
Hắn buồn rầu đứng dậy, đi ra lều trại, đã thấy ở cách chuồng ngựa không xa
có một vòng người vây quanh, đang gây cãi ồn ào, không biết chuyện gì
xảy ra.
Chẳng lẽ tới xem ngựa sao? Có cần như vậy hay không?
Đỗ Hà tò mò đi tới.
Đến rồi, Đỗ tướng quân đến rồi!
Người đang vây quanh chuồng ngựa nghị luận sôi nổi, nhường ra một lối đi. Hắn vũ dũng thuần phục thần câu, danh dương Đại Đường đã sớm truyền ra,
thật nhiều ánh mắt đều hiện lên vẻ sùng bái hướng về phía hắn.
Người đều có lòng hư vinh, Đỗ Hà vẫn thật hưởng thụ loại cảm giác được người
sùng bái này, hắn bước đi nhẹ nhàng vào trong chuồng ngựa, đã thấy bên
trong chuồng ngựa rộng lớn chỉ có một mình Tuyết Vô Ảnh đang thản nhiên
tự đắc hưởng thụ cỏ khô mỹ thực.
Chung quanh thần câu có sáu mã
phu gương mặt tối sầm nhăn nhó, ở gần đó còn có hơn mười con ngựa bị
thương, mấy con ngựa kia đều đứng cách Tuyết Vô Ảnh thật xa.
Đỗ Hà mơ hồ hiểu được xảy ra chuyện gì, tiến lên hỏi tình huống.
Vẻ mặt mã phu đau khổ nói:
- Tính khí thần câu của Đỗ tướng quân quá liệt, tựa hồ thích duy ngã độc
tôn. Khi nó đang ăn, nó đem toàn bộ mấy con ngựa khác đều đánh chạy,
chính mình ăn, sau khi ăn xong mới cho những con ngựa khác hưởng dụng.
Thật vất vả mới đưa nó vào trong chuồng ngựa, lại không nghĩ ra nó không chịu ở chung một chỗ với những con ngựa khác, đem hơn mười con ngựa đều làm bị thương. Ta nuôi ngựa cả đời, còn chưa từng gặp qua loại thần câu hung hãn thần tuấn như ngựa của tướng quân. Hiện tại chúng ta vừa nhích lại gần là nó đã đá tới, tổn thương hai người trong chúng ta, thật sự
không cách nào với nó!
- Vậy…
Mặc dù Đỗ Hà biết tính tình
của thần câu mạnh mẽ, nhưng không nghĩ ra nó lại bá đạo đến như thế, vội mở lời xin lỗi, đồng thời lấy ra một ít khai nguyên thông bảo giao cho
mã phu, lại dặn dò đưa người đi trị liệu.
Mã phu được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nói không gì đáng ngại, nói thế nào cũng không chịu thu tiền.
Đỗ Hà cứng rắn nhét cho bọn hắn, đi tới bên cạnh Tuyết Vô Ảnh. Tuyết Vô
Ảnh thấy hắn đã đến, thân mật nghiêng đầu qua, không còn nửa điểm cương
cường.
Nhìn thấy thần câu vẫn thản nhiên như không hề hay biết mình đã gây rắc rối, Đỗ Hà cười khổ nói:
- Ta xem ngươi a, không cần gọi Tuyết Vô Ảnh, nên gọi ngươi là “Hãn mã” thì đúng hơn!
Hắn dặn mã phu chăm sóc riêng Tuyết Vô Ảnh mới giải quyết xong việc này.
Bởi vì thuần phục thần câu mệt mỏi, Đỗ Hà ngủ một giấc đến khi ánh trăng lên cao mới tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh giấc, hắn chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang, như có vô số trùng đói đang đánh trận.
Hắn vừa định gọi người hầu mang thức ăn lên, còn chưa kịp mở miệng đã thấy
Vũ Mị Nương mỉm cười đi vào, trong tay bưng khay thức ăn, cười nói:
- Đói bụng rồi đi, đây là Trường Nhạc tỷ tỷ tự mình phân phó phòng bếp lưu lại cho Đỗ lang đây!
Đi tới gần, Vũ Mị Nương đem từng đĩa thức ăn bưng ra, đều là những món mà Đỗ Hà thích ăn nhất.
Đỗ Hà thèm nhỏ dãi nói:
- Trường Nhạc thật có lòng, nàng đâu, sao không thấy?
Vũ Mị Nương đem chén cơm lẫn đũa đưa cho hắn, nói:
- Bệ hạ đã gọi đi rồi, Tuyết Nhạn tỷ tỷ cũng đi theo. Muội có chuyện muốn thương nghị với Đỗ lang nên lấy cớ lưu lại chiếu cố cho huynh không đi!
Đỗ Hà tiếp nhận đũa, ăn nhanh hai chén, phồng hai má nói:
- Là chuyện của A Sử Na Kết Xã Suất đi? Có phát hiện gì!
Vũ Mị Nương hiện lên nụ cười tự tin nói:
- Căn cứ theo yêu cầu của Đỗ lang, Mị Nương đã tìm được nhân vật mấu chốt kia!
- Ai?
Trong mắt Đỗ Hà sáng ngời, đầy vẻ chờ mong.
Đột Quyết là một dân tộc có lòng cầu tiến rất mạnh, tuy bọn hắn không theo
chế độ phong kiến, nhưng lại có đặc tính của chế độ phong kiến, luôn
tuân từ theo mệnh lệnh Khả Hãn.
Bởi vì Đột Quyết đã trở thành phụ thuộc của Đường triều, cũng không còn tồn tại xưng hô Khả Hãn.
A Sử Na Kết Xã Suất nếu muốn lãnh đạo Đột Quyết phản Đường, xây dựng sự
nghiệp của mình, chuyện thứ nhất cần làm chính là tìm người đảm đương vị trí Khả Hãn. Thân phận của hắn là huynh đệ của nguyên Khả Hãn Đột Lợi,
tuy là thành viên hoàng thất Đột Quyết, nhưng không có quyền lợi kế thừa vương vị. Dù hắn có lòng muông dạ thú, cũng chỉ giống như Tào Tháo, chỉ có thể nâng lên một người có thể khiến cho mọi người tâm phục xem như
là hòn đá tảng lót đường cho sự thống trị, đợi khi hết thảy ổn định mới
nghĩ tới việc cướp ngôi.
Đỗ Hà trải qua nhiều năm lịch lãm, ở cái nhìn đại cục đã có kiến giải thật sâu, khi phân tích kế hoạch của A Sử
Na Kết Xã Suất cũng đã nghĩ tới bước này, cũng ý thức được người đó sẽ
là mấu chốt, vì vậy cho Vũ Mị Nương bắt tay điều tra.
Chỉ là nghĩ không ra chỉ trong một ngày Vũ Mị Nương đã xác định được nhân tuyển,
phần kỹ năng này nếu không cho nàng nắm giữ hệ thống tình báo trong tay
thật sự là nhân tài không được trọng dụng.
Vũ Mị Nương nói:
- Là A Sử Na Hạ La Cốt! Khi Đỗ lang dặn muội điều tra, trong đáy lòng
muội đã nghĩ thay vì đi tìm kiếm không có mục đích, không bằng đem toàn
bộ những người có tư cách kế thừa vương vị của Khả Hãn Đột Quyết truy
tra, sau đó chọn một người có khả năng nhất để điều tra, như vậy sẽ càng thêm nhanh chóng. Vì thế muội đã âm thầm phân phó xuống, phát hiện ở
tại Đại Đường hiện tại có thể kế thừa Khả Hãn Đột Quyết chỉ có ba người, theo thứ tự là A Sử Na Xã Nhĩ, A Sử Na Hạ La Cốt cùng A Sử Na Ma La.
Trong đó A Sử Na Xã Nhĩ vốn là Đột Quyết Khả Hãn, hắn lấy thân phận Khả
Hãn đến cậy nhờ Đại Đường chúng ta. Mặt khác hai người A Sử Na Hạ La Cốt cùng A Sử Na Ma La theo thứ tự là con trai của Đột Lợi Khả Hãn cùng
Hiệt Lợi Khả Hãn, hai người đều có quyền lực kế thừa vương vị. Đầu tiên
khả năng là A Sử Na Xã Nhĩ không lớn, hắn xuất sắc hơn A Sử Na Kết Xã
Suất gấp mười lần, A Sử Na Kết Xã Suất không có khả năng ủng hộ một
người giỏi hơn hắn gấp mười làm Khả Hãn. A Sử Na Ma La cũng không được,
Hiệt Lợi Khả Hãn cùng A Sử Na Kết Xã Suất là cừu địch, hai bộ lạc này
từng tranh đấu một sống một chết, nếu không như thế Đại Đường chúng ta
cũng không thể trực tiếp nhặt được tiện nghi có sẵn, chỉ trong thời gian ngắn đã tiêu diệt được Đột Quyết. A Sử Na Hạ La Cốt là nhi tử của Đột
Lợi Khả Hãn, mà A Sử Na Kết Xã Suất là đệ đệ của Đột Lợi Khả Hãn, giữa
bọn hắn có quan hệ thúc cháu, là người có khả năng nhất…
Mị Nương đã triển khai điều tra A Sử Na Hạ La Cốt, thu mua người hầu của Hạ La
Cốt, hiện tại đã xác định được điểm này. Căn cứ theo lời người hầu nói
gần đây Hạ La Cốt đi lại rất gần với một số người lạ mặt.