Ngay khi Đỗ Hà rời khỏi lưng ngựa, thiên mã thần câu lại tăng tốc độ,
bởi vì bàn tay Đỗ Hà nắm chặt dây cương, thân thể bị kéo bay trên không
trung, giống như thả diều. Đỗ Hà biến thành diều người sống.
Tràng cảnh mạo hiểm như vậy, tiếng người vây xem lớn tiếng đánh trống reo hò, đổi lại đều lo lắng thay Đỗ Hà. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, A Sử Na
Kết Xã Suất vô cùng bất mãn, âm thầm oán hận Đỗ Hà, thầm mằng Đỗ Hà đê
tiện, lợi dụng sai lầm của Đỗ Hà biến thành thành công của chính mình,
thấy Đỗ Hà trở thành diều người sống, A Sử Na Kết Xã Suất nhếch miệng,
không kiềm chế nổi thấp giọng nói:
- Ngươi ngã chết, ngã chết...
Chỉ là kết cục khiến hắn thất vọng, có một câu ngạn ngữ nói: Người tốt mệnh không dài, bại hoại sống ngàn năm.
Đỗ Hà là người xấu sao?
Đáp án là đúng, đối với A Sử Na Kết Xã Suất, Đỗ Hà chính là kẻ độc ác nhất
thiên hạ, hắn làm sao có thể dễ dàng ngã chết như vậy?
Trong
tiếng kinh hô của mọi người, Đỗ Hà hoảng mà không loạn, bàn tay thủy
chung vẫn nắm chặt dây cương, trong lúc bị hất khỏi lưng ngựa, liền vận
dụng khinh công tới mức tận cùng, đầu ngón chân chỉa xuống đất, đồng
thời bay thẳng lên trời lộn nhào một vòng trên không trung, lại ngồi
trên lưng ngựa thêm lần nữa khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Lần
này hắn không dám sơ ý, hai tay nắm chặt dây cương, không dám thả lỏng.
Thiên mã thần câu tăng tốc, dừng bước, đứng dựng lên, để Đỗ Hà rời khỏi lưng
ngựa rồi lại nhảy lên lưng ngựa, sự tình này liên tục phát sinh chỉ
trong thời gian ngắn. Nhưng trong nháy mắt, bản thân thiên mã thần câu
giống như sở hữu linh trí, ra chiêu vô cùng đúng lúc, cùng với Đỗ Hà gặp nguy không loạn, đều nằm ngoài dự tính của mọi người, tràng cảnh ngoạn
mục khiến mọi không thể chớp mắt.
Vốn tưởng rằng Đỗ Hà tự mình
chuốc lấy khổ cục sẽ rơi khỏi lưng ngựa đập mạnh xuống mặt đất, nhưng
không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, Đỗ Hà lại có thể tạo lên kỳ
tích trở lại lưng ngựa thêm lần nữa, tiếng hoan hô lại vang lên không
ngớt.
Lý Thế Dân lắc đầu cười khổ nói:
- Tiểu tử này vẫn ưu tú như vậy!
Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương thở phào nhẹ nhõm, tâm tư buông lỏng.
Tâm tư Đỗ Hà đặt trên thân thiên mã thần câu, dây cương quấn hai vòng trên
tay hắn, cố sức kéo căng, hai chân đạp kẹp chặt vào bụng ngựa, thân thể
hình cánh cung, một người một ngựa so đấu kịch liệt trên đài.
Hai chân trước thiên mã thần câu dựng thẳng, chân sau đạp mạnh, giống như
phát điên, nhưng Đỗ Hà kéo chặt dây cương, hai chân kẹp chặt, thủy chung không để nó hất khỏi lưng.
Một người một ngựa so đấu như vậy,
bất luận nó bứt phá như thế nào, hai tay Đỗ Hà đều không rời dây cương,
khống chế thiên mã thần câu, nhưng thủy chung không thể thuần phục nó.
Thiên mã thần câu chạy như điên, lướt nhanh quanh thảo nguyên, sau nửa ngày
vẫn không biểu hiện chút hiện tượng mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng
lúc càng hăng.
Ngươi xung quanh vây xem đều hoảng sợ.
Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Võ Mị Nương tụ tập cùng một chỗ, lòng bàn tay ứa
mồ hôi, sốt ruột nhìn một người một ngựa đấu trên thảo nguyên.
Khuôn mặt nhạc phụ Lý Thế Dân luôn không đổi sắc, nhưng lúc này đã dung động
bởi trận đấu kịch liệt, âm thầm lau mồ hôi, thực không ngờ thiên mã thần câu ác liệt như vậy, khó thuần phục như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, vậy hậu quả...
Đỗ Hà là nhân tài xuất sắc nhất, đào tạo vì Đại Đường sau này, nếu như sơ xuất, có thể Đại Đương tổn thất
rất lớn, Lý Thế Dân liền bước chậm tới bên cạnh Tần Quỳnh, Úy Trì Kính
Đức, Trình Giảo Kim nói:
- Lực lượng của thiên mã thần câu vô
cùng vô tận, trẫm thấy chuyện này chưa từng có, đây là lần đầu tiên
chứng kiến, Đỗ Hà hiện nay còn có thể chống đỡ, nhưng một lúc nữa, trẫm
lo... Nếu như có điều gì bất chắc... Ba ngươi các người có thể giúp đỡ
hay không?
Tần Quỳnh nghiêm nghị nói:
- Không thể, phàm là tuấn mã tất rất cương cường, nhưng sau khi bị người chế phục, vậy sẽ
suốt đời kính nể chủ nhân. Nếu như mọi người hợp lực đối phó, nó thà
chết chứ không chịu khuất phục. Nhất là loại ngựa xuất chúng không gì
sánh được này, nếu như chúng ta xuất thủ, kích phát tính cương cường của thiên mã thần câu, ngược lại càng thêm nguy hiểm!
Lý Thế Dân trầm mặc hồi lâu, nói:
- Vậy phải làm thế nào?
Tần Quỳnh ngưng đọng nhìn thân ảnh một người một ngựa phía xa xa, nói:
- Chỉ có thể chờ đợi Đỗ Hà thuần phục thiên mã thần câu!
Giờ khắc này, mặc dù hắn là dũng tướng đệ nhất Đại Đường cũng đành chịu.
Hắn rất thích thiên mã thần câu, chẳng qua không muốn tranh chấp với thanh
niên trẻ tuổi, cho nên vẫn chưa xuất thủ, hắn đang đợi thời cơ sau cùng, thực sự không ai có thể thuần phục sẽ xuất thủ.
A Sử Na Kết Xã
Suất thất bại, hắn làm ngơ, Úy Trì Kính Đức thất bại, hắn có chút kinh
ngạc, nhưng thủy chung rất tin tưởng chính mình, cho rằng chính mình có
đủ thực lực để phục tùng thiên mã thần câu. Nhưng hiện tại trông thấy Đỗ Hà so đấu với thần câu, lúc này mới ý thức được chính mình hoàn toàn
không có hi vọng thần phục thần câu.
Ví như hắn trẻ hơn hai mươi
tuổi thì mới có thể, nhưng hiện nay hắn đã sáu mươi tuổi. Dĩ nhiên tài
năng cưỡi ngựa không ai sánh bằng, nhưng thể lực không thể sung mãn như
thời trẻ.
Thiên mã thần câu không chỉ lực lượng sung mãn, còn có
sức chịu đựng, đủ có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung, hắn không
thể đối phó.
Với tình hình hiện tại, thực sự chỉ có một mình Đỗ Hà có thể thuần phục thiên mã thần câu.
- Cố lên, Thanh Liên!
Tần Quỳnh nhìn không chớp mắt, trong lòng cổ động Đỗ Hà.
Lực lượng của thiên mã thần câu nằm ngoài dự tính của mọi người, trong đó bao gồm Đỗ Hà.
Đỗ Hà chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều rối loạn, lăn qua lăn lại tròn một canh giờ, hắn dường như hao hết khí lực, nội lực trong cơ thể chỉ còn
sót lại một điểm, tranh thủ có thể chống đỡ nhiều nhất một khắc. Hắn có
thể chống đỡ đến bây giờ, toàn bộ đều dựa vào tính cách quật cường, ghìm cương ngựa không ngừng tự cổ động chính mình, suy nghĩ miên man: Ta là
người xuyên qua mấy nghìn năm, nữ nhi Lý Thế Dân yêu thương nhất là phu
nhân của ta.
Văn Thành công chúa nổi danh lịch sử cũng là phu
nhân của ta, ngay cả nữ hoàng duy nhất Võ Tắc Thiên đều là phu nhân của
ta, ta mưu cao, tạo lên chiến công hiển hách, làm sao có thể bại bởi tên mặt dài này.
Lực lượng trong cơ thể chỉ còn lại một chút, nhưng hắn vẫn cố kiên trì!
Đột nhiên thiên mã thần câu hí lớn, không ngừng tăng tốc, càng chạy càng
nhanh, theo một trận cuồng phong, nhưng tốc độ vẫn không ngừng đề cao,
đề cao, vẫn liên tục đề cao...
Đám người vây xem đều kinh hô, tốc độ của thiên mã thần câu đã vượt qua sức chịu đựng của bọn họ.
Gió tát vào mặt Đỗ Hà, đau đớn như kim châm, cảm giác thiên mã thần câu vẫn đang tăng tốc, trong lòng sảnh sinh dự cảm xấu. Hắn ngưng thần định
khí, hú lên âm thanh quái dị, bỗng nhiên bừng tỉnh, thiên mã thần câu
muốn dùng lực quán tính hất chính mình văng ra.
Quả nhiên, sau
khi thiên mã thần câu tăng tốc đến cực hạn, bốn vó chạy không ngừng khắc bốn vết chân thật sâu trên cỏ, bụi bay mù mịt, dĩ nhiên bốn chân thâm
nhập trong đất, ngay cả chính nó cũng không chịu nổi quán tính của tốc
độ, thân thể lật ngược văng lên, ngã xuống mặt đất.
Chính vì chưa thể giảm bớt quán tính, thân thể liền lướt đi trên cỏ khoảng một trượng.
Còn Đỗ Hà...