Rạng sáng, đêm tối gió lạnh, ánh trăng mờ mịt cơ hồ đưa tay không thấy
ngón. Sáu thân ảnh leo tường lướt qua phủ đệ của A Sử Na Kết Xã Suất.
Một người cầm đầu động như thỏ, dù tường cao hơn trượng cũng như trên đất
bằng, chính là Đỗ Hà. Năm người sau lưng hắn một là Tần Dục, một người
khác là Hoàng Phủ Hạo Hoa, còn lại hai người là tinh anh trong Đạp
Nguyệt Lưu Hương.
Đạp Nguyệt Lưu Hương cũng không chủ tu khinh
công nhưng võ nghệ bọn họ đều là do Đỗ Hà tự mình truyền thụ. Khinh công của Đỗ Hà tiến bộ, dĩ nhiên khinh công của bọn họ cũng không kém, dù
không được như Đỗ Hà, Tần Dục nhưng dựa vào công cụ đặc dụng thì leo
tường cũng là việc dễ dàng.
Đỗ Hà đi trước một bước xác định trong nội viện không người, vung tay lên, năm người đều xuất hiện sau lưng.
- Ở đâu?
Hắn hỏi Tần Dục, vì mạng lưới tình báo của Vũ Mị Nương đang ở trong quá
trình thành lập nên dĩ nhiên không thể dò được tin tức, hết thảy vẫn
phải nhờ vào bản sự của Đạp Nguyệt Lưu Hương.
Bởi vì không biết
tình hình thủ vệ của phủ đệ A Sử Na Kết Xã Suất, đề phòng vạn nhất,
Hoàng Phủ Hạo Hoa bảo Tần Dục ban đêm dò xét. Tuy võ nghệ của Hoàng Phủ
Hạo Hoa vượt trên Tần Dục nhưng luận khinh công thì thua khá xa.
Tần Dục đêm qua lẻn vào phủ đệ của A Sử Na Kết Xã Suất, cũng không dò xét
được tin tức gì nhưng ngoài ý muốn thấy được người trong phủ đang đào
đất, chôn dấu thi thể.
Cùng ngày trong đêm, Tần Dục liền đem việc này báo cáo nhanh cho Hoàng Phủ Hạo Hoa.
Hoàng Phủ Hạo Hoa ổn trọng có mưu, cảm thấy việc này không tầm thường nên thông tri cho Đỗ Hà.
Cách nghĩ của Đỗ Hà cũng như Hoàng Phủ Hạo Hoa, là A Sử Na Kết Xã Suất đang
mưu đồ thì vào lúc khẩn yếu sát nhân. Trên người chết nhất định có bí
mật cho nên cảm thấy phải nhúng tay vào. Rạng sáng ngày hôm sau, hắn
liền dẫn một đoàn người tự mình đến điều tra việc này, quyết định đào
thi thể để điều tra thân phận.
Tần Dục nhớ rõ địa điểm chôn dấu thi thể , thấp giọng nói:
- Tại bên phải ba bước của cây ngô đồng thứ ba trong hậu viện!
Tâm cơ hắn nhanh nhẹn, lúc phát hiện khả nghi liền lập tức ghi nhớ địa điểm.
Tới nơi, Đỗ Hà thấy bốn phía cũng không có chỗ cao để từ xa có thể trông thấy bọn họ, hạ lệnh đào lên:
- Tần Dục, Hạo Hoa, canh chừng tiền viện hậu viện, có động tĩnh lập tức thông tri.
Tần Dục, Hoàng Phủ Hạo Hoa tuân lệnh.
Ba người phân tán ra phụ trách điều tra, còn lại ba người lấy công cụ, dựa vào ánh đèn lờ mờ được bọc trong vải đen đào bới tại chỗ, không bao lâu thì đào lên một thi thể đã bị phân làm hai. Đỗ Hà sai lấp lại như cũ,
mang thi thể và đầu người ra khỏi phủ đệ.
Đỗ phủ, Thiên viện.
Đám Đỗ Hà dùng nước rửa sạch thi thể và đầu người mang từ phủ đệ của A Sử
Na Kết Xã Suất ra. Đỗ Hà trải qua nhiều năm chiến trường, đã quen nhìn
sinh tử nên có thể thản nhiên đối mặt với thi thể xa lạ.
Hoàng
Phủ Hạo Hoa cùng hai gã thành viên của Đạp Nguyệt Lưu Hương cũng là như
thế, chỉ có Tần Dục vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy nên
chỉ dám đứng xa nhìn vào.
Đỗ Hà cũng không bắt buộc, chỉ có súc
sinh mới có thể bỏ qua tánh mạng, bất quá người chỉ cần trải qua một
đoạn thời gian, cuối cùng sẽ quen thuộc đến nỗi trở nên lạnh lùng.
Đỗ Hà chưa bao giờ nghiệm qua thi thể, nhưng từng xem qua trên TV nào là
[Thiếu niên bao thanh thiên ], [Thần thám Địch Nhân Kiệt], [Đại Tống đề
hình quan] …, tuy nói TV diễn phần lớn là khoa trương, nhưng chưa hẳn
toàn bộ là giả, vẫn có chút giá trị tham khảo. Hắn chiếu theo đó kiểm
tra thi thể, thoạt nhìn thật đúng là có vài phần bộ dạng.
Đỗ Hà nói:
- Cánh tay người chết gãy gập thành ba đoạn bất quy tắc nhưng trên cánh
tay lại không có bất kỳ vết thương, điều này hiển nhiên không phải do
lợi khí gây thương tích mà có người dùng bàn tay hay quyền đầu dùng kình lực xuyên thấu qua da thịt, trực tiếp đánh gãy xương cốt, tạo thành tổn thương. Đủ thấy người ra tay là một cao thủ hiếm có. Ngoài ra vết
thương trên đầu của hắn cực không bằng phẳng, có dấu vết xé rách, cũng
không phải lợi khí chặt bỏ, còn có xương cổ bị đứt đoạn, chắc là bị vặn
gãy. Nếu như ta không đoán sai thì chắc là có người vặn gãy cổ hắn rồi
cứ thế xé ra.
Đỗ Hà nói như vậy khiến bốn phía vang lên tiếng thở sâu: Bứt một cái đầu khỏi cổ cần bao nhiêu lực lượng.
Hoàng Phủ Hạo Hoa nghiêm nghị nói:
- Nói như vậy, ra tay rất có thể là A Sử Na Kết Xã Suất.
Đỗ Hà hỏi:
- Nói như thế nào?
Hoàng Phủ Hạo Hoa nói:
- Những ngày này, Đạp Nguyệt Lưu Hương không ngừng thu thập tin tức của A Sử Na Kết Xã Suất. Theo tin tình báo thì A Sử Na Kết Xã Suất là hãn
tướng nổi tiếng Đột Quyết, tính cách tàn nhẫn, ưa thích cắt đầu người
làm chiến lợi phẩm. Nghe nói năm xưa khi cùng đối chiến với Lĩnh Lợi Khả Hãn, sau khi đại thắng hắn từng đem về một trăm năm mươi ba đầu, treo
khắp thân khiến con nít không dám khóc. Dựa theo cánh tay đứt gãy thì
hắn có thể nhất kích tất sát nhưng vẫn lựa chọn phương thức hao sức
nhất. Chỉ có thể giải thích là tâm lý hắn biến thái, yêu thích đặc biệt
đối với đầu người, tựa như A Sử Na Kết Xã Suất. Xem ra chỉ có thể là hắn tự mình động thủ, cũng có thể thấy thân phận người chết không tầm
thường!
Đỗ Hà cúi đầu trầm ngâm, vỗ tay một cái nói:
-
Được rồi, vất vả một đêm, các ngươi đi ngủ đi! Nghỉ ngơi thật tốt, kế
tiếp còn có chuyện quan trọng cần các ngươi đi làm. Hạo Hoa, trước khi
nghỉ ngơi, ta muốn ngươi tra thêm thân phận người chết, ta muốn tư liệu
của hắn.
Hoàng Phủ Hạo Hoa lĩnh mệnh mà đi.
Tần Dục cùng với các thành viên khác của Đạp Nguyệt Lưu Hương cũng cáo từ.
Đạp Nguyệt Lưu Hương sau khi trưởng thành thì hiệu suất làm việc càng ngày càng nhanh.
Cùng ngày trong đêm, Đỗ Hà nhận được tin tức người chết.
- A Sử Na Tạp Lạp, người Đột Quyết, ba mươi sáu tuổi, từng đảm nhiệm Bách phu trưởng dưới trướng A Sử Na Kết Xã Suất , hai người cùng nhau lớn
lên, quan hệ mật thiết. Nhà có mẹ đang định cư ở huyện Thuận Cổ Thuận
Châu, cực kỳ hiếu thuận, bình thường rảnh rỗi vẫn đến thăm mẹ.
Đỗ Hà vo tròn mảnh giấy báo tin, thấp giọng nói:
- Nếu A Sử Na Tạp Lạp là tâm phúc của A Sử Na Kết Xã Suất vậy bọn hắn đã
có xung đột cực lớn. Nếu không dù A Sử Na Kết Xã Suất hung ác tàn nhẫn
thế nào cũng không ra tay với tâm phúc như thế. Gần đây hắn trù tính
chuyện cơ mật, A Sử Na Tạp Lạp rất có khả năng bởi vì việc này mà chết,
chỉ là không biết là chuyện gì. Đúng rồi, A Sử Na Tạp Lạp kính trọng mẹ
như vậy, bà ấy có thể biết hay không?
Nghĩ như thế, Đỗ Hà quyết
định thật nhanh, lệnh cho Hoàng Phủ Hạo Hoa tự mình đến huyện Thuận Cổ
ngầm giao thi thể Tạp Lạp cho mẹ hắn, nói rõ hết thảy, hỏi thăm kỹ càng.
Huyện Thuận Cổ nằm ở Tịnh châu, năm đó sau khi Đại Đường bình định Đột Quyết
lựa chọn bộ lạc trong đó thành lập châu quận, Thuận Châu vốn thuộc Đột
Quyết nhưng ngày nay quy về Đại Đường.
Hoàng Phủ Hạo Hoa vâng lệnh Đỗ Hà, mang thi thể A Sử Na Tạp Lạp chạy tới Thuận Châu.
Thuận Châu nằm ngoài Trường Thành, cách Trường An khá xa. Hoàng Phủ Hạo Hoa
cùng ba gã xa phu ngày đêm đi gấp, không ngủ không nghỉ mất tám ngày mới đến huyện Thuận Cổ.
Thuận Châu tuy là châu quận nhưng nằm trên
thảo nguyên, cũng không có thành trì nào phòng vệ, hết thảy vẫn như xưa, đại đa số người vẫn ở lều vải. Ngẫu nhiên xuất hiện mấy công trình kiến trúc bằng gỗ phỏng chế Đường quốc, bốn phía cũng nhiều có rất nhiều
ruộng tốt. Đúng vào ngày mùa thu hoạch nên ruộng lúa mênh mông hút mắt.
Dưới chính sách trợ giúp của Đường triều, dân chúng Đột Quyết tụ về khá
đông, phần lớn cũng bắt đầu dùng nông nghiệp mà sống chỉ có một phần nhỏ như trước kiên trì chăn nuôi, bởi vì chăn nuôi ít người, bãi cỏ Thuận
Châu tươi tốt nên gia súc đầy đủ thức ăn.
Thuận Châu là lãnh thổ
Đại Đường nên thương nhân qua lại rất nhiều. Hoàng Phủ Hạo Hoa xuất hiện cũng không tạo thành xì xầm gì. Hắn hỏi chỗ ở của mẹ A Sử Na Tạp Lạp,
cùng ngày trong đêm đi xe ngựa tới huyện Tây Phương. Ở đây có một kiến
trúc kiểu Đại Đường, là A Sử Na Tạp Lạp hiếu kính cho mẹ.
Hoàng
Phủ Hạo Hoa gõ cửa phòng, không bao lâu, một vị phu nhân quần áo hoa lệ
ra cửa. Tuổi bà chừng năm mươi, có lẽ vì trước kia khổ sở nên da ngăm
đen thô ráp, tuy quần áo đắt tiền nhưng không có vẻ sang trọng.
- Lão phu nhân, xin hỏi ngài là mẹ của A Sử Na sao?
Hoàng Phủ Hạo Hoa cung kính hỏi.
Lão phu nhân hòa ái, cười nói:
- Nguyên bộ lạc chúng ta cơ hồ lấy A Sử Na làm họ, gọi A Sử Na có rất
nhiều, hiện tại cũng giống như vậy. Ngươi nói A Sử Na hẳn là con ta, Tạp Lạp!
Hoàng Phủ Hạo Hoa gật đầu, lập tức nói:
- Lão phu nhân, ta là bằng hữu của lệnh lang ở Trường An, lời sắp nói đối với ngài có chút tàn khốc, mong bớt đau buồn.
Lão phu nhân nghe xong câu “bớt đau buồn” tuy không rõ chuyện gì phát sinh
nhưng trên mặt thoáng cái trở nên tái nhợt không có chút máu, không thể
tin được lui về phía sau hai bước.
Hoàng Phủ Hạo Hoa không nói gì đem thi thể A Sử Na Tạp Lạp từ trong xe ngựa ra, bởi vì sợ thi thể hư
thối nên được lưu giữ trong hòm gỗ bọc băng, khi lấy ra ướt sũng nhưng
thi thể vẫn hoàn hảo. Hắn đem thi thể đặt trên chiếu rải trên đất.
Lão phu nhân nhào vào người con trai, khóc lóc thảm thiết, phút chốc như mất đi nửa mạng.
Qua hồi lâu, lão phu nhân mới nhẹ vỗ về hai má con trai, lau nước mắt nhỏ xuống trên má, khàn giọng nói:
- Là ai, là ai giết con ta!
Hoàng Phủ Hạo Hoa nói:
- A Sử Na Kết Xã Suất!
Lão phu nhân trầm mặc hồi lâu, nghiến răng thống hận nói:
- Quả nhiên là hắn, có thể ra tay như vậy, thật quá ngoan độc!
Hoàng Phủ Hạo Hoa thản nhiên hỏi:
- Lão phu nhân, dường như ngài biết điều gì?
Lão phu nhân thương cảm nói:
- Ngươi chẳng phải bằng hữu con ta. Con ta thích nói với ta chuyện ở
Trường An, chưa từng nói có bằng hữu ở Đường triều. Bỏ đi, ngươi đem thi thể con ta về đây nên ta sẽ nói hết những gì ta biết.