Đối với việc Lý Thế Dân dùng quyền lực của mình nhất định tổ chức cuộc
đi săn, nhóm người Ngụy Chinh cùng Trữ Toại Lương cũng không dễ dàng bỏ
qua, không ngừng nhiều lần khuyên can.
Nhưng tâm ý của Lý Thế Dân đã quyết, hơn nữa còn được nhóm võ tướng như Trình Giảo Kim ủng hộ,
việc này đã được quyết định như thế. Mặc dù Ngụy Chinh cùng nhóm người
Trữ Toại Lương là trọng thần không thể thiếu của Đại Đường vương triều,
nhưng dù sao chỉ là thần tử, không thể quyết định tư tưởng của Lý Thế
Dân. Đề nghị của bọn họ Lý Thế Dân muốn nghe thì sẽ nghe, không nghe
theo bọn họ cũng đành bế tắc.
Đây là quyền lực độc đoán của một vị hoàng đế trong xã hội phong kiến.
Chuyện này đã được quyết định, cỗ máy quốc gia Đại Đường vương triều tự nhiên đi theo xoay chuyển.
Hoàng đế xuất hành, an toàn thứ nhất!
Cho dù bình thường Lý Thế Dân muốn một mình đi săn bắn thả lỏng tinh thần
một chút, cũng có tiền hô hậu ủng, ít nhất phải vận dụng hơn năm ngàn
binh mã phòng hộ, càng không cần phải nói lần này tổ chức săn bắn đại
quy mô, càng phải cẩn thận hơn như thế.
Mà Đỗ Hà chỉ huy Tả Vệ
quân, một trong những chi đội ngũ lại được Lý Thế Dân điểm danh nhâm
mệnh phụ trách bảo hộ an toàn cuộc săn bắn lần này.
Ở xã hội
phong kiến, an toàn của hoàng đế lớn hơn trời, Đỗ Hà vừa tiếp nhận mệnh
lệnh tức khắc điểm một vạn năm ngàn binh mã, chậm rãi hướng thú liệp
tràng Cao Lăng tiến vào.
Cao Lăng thú liệp tràng là một mảnh bình nguyên kéo dài trăm dặm, thổ địa mênh mông vô bờ, trong đó đồi núi phập phồng, rừng rậm liên miên, sông nước tung hoành, là một khu vực săn bắn thật tốt.
Lý Thế Dân từ lúc còn trẻ đã yêu thích săn bắn, sau
khi trở thành hoàng đế cũng không sửa đổi ham thích này, thường thường
dùng thời gian rảnh rỗi đi săn bắn tiêu khiển. Để tiện lợi cho cuộc đi
săn, ở Cao Lăng được vây lại ba khu săn bắn để có thể lúc nào cũng tùy ý xuất hành.
Đối với thú liệp tràng Cao Lăng, Đỗ Hà cũng không xa
lạ gì, lúc trước trong hạng mục trận đấu quán quân cưỡi ngựa bắn cung
trong cuộc thi dũng giả, vốn được cử hành tại thú liệp tràng Cao Lăng.
Còn nhớ rõ lúc trước khi tiến hành trận đấu bởi vì ngoài ý muốn Đỗ Hà
trong lúc vô tình nhìn thấy hình ảnh Dao Trì công chúa giỡn nước, sau đó liên tục giết chết hai cự hổ, cứu tính mạng của Dao Trì, tựa hồ cũng
nhờ vậy mà chiếm được tâm hồn của tiểu mỹ nhân.
Nghĩ tới Dao Trì công chúa, trong lòng Đỗ Hà không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó, chợt thất thần thầm nghĩ:
- Không biết hiện tại nàng trôi qua thế nào!
Kỳ thật cách ngày ước định săn bắn vẫn còn hơn nửa tháng. Nhưng thú liệp
tràng Cao Lăng tuy trên danh nghĩa thuộc về thú liệp tràng hoàng gia,
cũng hạn chế dân chúng không thể tùy ý vào săn bắn, nhưng thú liệp tràng thật sự quá lớn, căn bản không có khả năng toàn diện phòng hộ, bình
thường cũng không thể tùy ý phái binh trấn thủ.
Lại thêm tuy Đại
Đường luật pháp nghiêm minh nhưng cũng có chút nới lỏng, đối với lỗi
nặng xử trị phi thường khắc nghiệt, nhưng đối với một ít lỗi nhẹ cũng có chút rộng rãi, thợ săn đi vào thú liệp tràng Cao Lăng săn bắn cho dù bị bắt được cũng sẽ không đến mức bị trừng phạt quá nặng, cho nên vẫn có
chút thợ săn gan lớn tiến vào nơi này săn thú, vì vậy nhất định phải
phong tỏa khu vực săn phòng ngừa những chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Đương nhiên mấu chốt nhất chính là phòng ngừa bị người có ý đồ riêng nhân cơ
hội trà trộn vào thi hành kế hoạch gì đó, uy hiếp tới an toàn của Lý Thế Dân.
Diện tích thú liệp tràng Cao Lăng rộng tới trăm dặm, dù
động viên mười vạn đại quân cũng không đủ phong tỏa chu đáo, bọn họ chỉ
có thể bố trí những cứ điểm quan trọng lập nên trạm kiểm soát, cũng
không thể đem toàn bộ khu vực săn bắn vây kín chặt chẽ.
Căn cứ
theo địa hình địa thế, Đỗ Hà dẫn theo Tả Uy Vệ binh mã bảo hộ mặt nam
cùng mặt đông, về phần phía bắc cùng phía tây thì do quân đội khác phụ
trách. Đỗ Hà căn cứ theo địa thế, đem một vạn năm ngàn binh mã an bài ở
những yếu đạo thành lập trạm kiểm soát, cao giọng nói với binh sĩ:
- Ánh mắt của các huynh đệ phải sáng sủa một chút cho ta, không bao lâu
nữa là ngày tổ chức cuộc săn bắn, an nguy của bệ hạ quan hệ cả thiên hạ, xảy ra chuyện gì cũng không có ai gánh chịu nổi trách nhiệm này. Nhớ
cẩn thận xem chừng từng nhân vật khả nghi xuất hiện, đừng bởi vì sự sơ
sẩy của chúng ta khiến cho bệ hạ gặp phải bất cứ điều gì nguy hiểm!
Lý Thế Dân là hoàng đế, uy vọng trong quân rất cao, toàn bộ tướng sĩ đều hô quát thật lớn.
Di Ái, Minh Đạt, Nhân Quý, Quân Mãi các ngươi chia ra bốn đường, mỗi người suất lĩnh năm trăm nhân mã tìm tòi tuần tra thật kỹ thú liệp tràng Cao
Lăng, trước tiên phải xác định cả khu vực săn bắn có người nào trà trộn
vào hay không. Nếu có thì phải lập tức trục xuất bọn họ, nếu nhất định
không tuân theo, nhẹ thì xử theo pháp, nặng thì giết không tha!
Thần sắc Đỗ Hà nghiêm túc, hắn cảm thấy được lần này Lý Thế Dân tổ chức cuộc săn là vì có ý đồ riêng, tỏ vẻ cuộc săn bắn lần này nhất định sẽ không
đơn giản, rất có thể sẽ có chuyện phát sinh. Nếu Lý Thế Dân chưa nói hắn cũng chỉ có thể thật thận trọng, tận chức tận trách, không để chuyện
này uy hiếp tới an toàn của Lý Thế Dân.
Phòng Di Ái, La Thông, Tiết Nhân Quý, Tịch Quân Mãi tuân lệnh cùng nhau ôm quyền cao giọng nói:
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Nói xong mỗi người suất lĩnh năm trăm binh mã tìm tòi khắp bốn phía.
Đỗ Hà lại nói:
- Đức Chính, ngươi phụ trách trông coi các nơi yếu đạo, không thể khinh
thường! Ta đi hướng tây bắc một chuyến, cùng A Sử Na tướng quân chào
hỏi!
Vương Đức Chính cũng ôm quyền lĩnh mệnh.
Đỗ Hà thúc ngựa một mình phóng về hướng tây bắc.
A Sử Na tướng quân trong miệng hắn chính là một vị tướng lãnh dị tộc nổi
tiếng thời Đường triều, được gọi là A Sử Na Xã Nhĩ. Hắn là thứ tử của
Đột Quyết Xử La Khả Hãn, từ mười một tuổi đã lấy trí dũng nổi danh, sau
khi trưởng thành ở Mạc Bắc dựng cờ, cùng nhi tử Dục Cốc Thiết của Lĩnh
Lợi Khả Hãn phân biệt thống trị Thiết Lặc, Hồi Hột, Đồng La các bộ lạc.
Khác với những người Đột Quyết khác, A Sử Na Xã Nhĩ không hề có tính
cách hiếu chiến, mà nói theo chính sách hưu binh nuôi dân của Đường
triều, làm quan mười năm chưa thu thuế má. Chư thủ lĩnh lại mượn dùng lý do này cười chê khinh bỉ hắn không mượn cơ hội làm giàu, A Sử Na Xã Nhĩ nói:
- Bộ lạc giàu có, ta thấy đủ!
Về sau Đại Đường diệt
Đột Quyết, A Sử Na Xã Nhĩ liên tục chiến đấu ở các chiến trường Tây Vực, tránh phong mang của Đại Đường, Trinh Quán mười năm suất lĩnh bộ lạc
hàng Đường, được phong Tả Kiêu Vệ đại tướng quân, sau đó bộ lạc của hắn
được ổn định ở vùng bắc Linh Châu.
Lý Thế Dân thấy hắn là một
nhân tài, đem muội muội của mình là Nam Dương trưởng công chúa gả cho
hắn, đóng quân bên trong uyển hữu của hoàng gia, phụ trách thủ vệ an
toàn của hoàng thành.
Lý Thế Dân đối đãi với tướng quân ngoại tộc hàng phục không chút thiên vị, cũng không hề kỳ thị đối đãi, khiến rất
nhiều danh tướng ngoại tộc nguyện ý cống hiến cho hắn, nhưng cũng chỉ có A Sử Na Xã Nhĩ được Lý Thế Dân tín nhiệm nhất nên có vinh hạnh đặc biệt này, có thể phụ trách thủ vệ an toàn của Lý Thế Dân, vì hắn canh giữ
cửa hoàng thành.
Cuộc đi săn lần này Lý Thế Dân cần phái hai chi
quân đội trong quân mã Đại Đường bảo hộ, hắn điểm danh người thứ nhất
chính là Đỗ Hà, người thứ hai chính là A Sử Na Xã Nhĩ, thống soái Tả
Kiêu Vệ.
Hai đội quân phân rõ khu vực tuần tra an toàn của thú liệp tràng Cao Lăng, công tác phối hợp lẫn nhau chính là chuyện thiết yếu.
Đỗ Hà làm vãn bối, đi chào hỏi một tiếng, thương lượng tình huống hợp tác chính là vì lo lắng cho đại cục.
Đi tới trước nơi đóng quân của A Sử Na Xã Nhĩ, Đỗ Hà cho quân tốt gác cửa thông báo một tiếng.
Chỉ một lúc sau một người Đột Quyết vóc dáng cường tráng cười lớn đi nhanh
ra, hình dáng hắn cao thẳng anh vĩ, gương mặt dài, mũi cao mắt sâu chính là đặc thù của người Đột Quyết, trên trán buộc mảnh vải đỏ, trên người
mặc võ sĩ phục màu vàng khoác ngoại bào màu xanh nhạt, cộng thêm một
mảnh giáp bằng da ở ngực, tóc tai buông xõa khiến hình dáng hắn càng
thêm bộc lộ vai rộng hông hẹp, hình thái cực kỳ uy vũ, chính là A Sử Na
Xã Nhĩ.
Hai người đều làm tướng trong triều, mặc dù chưa cùng
xuất hiện nhưng đều biết lẫn nhau, quan hệ cũng không tệ. Nếu nói riêng
tư, lẫn nhau còn có chút quan hệ thân thích.
A Sử Na Xã Nhĩ biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, tiến lên lôi kéo Đỗ Hà mời hắn vào trong trướng nói chuyện.
Hai người vào trướng cùng ngồi xuống.
A Sử Na Xã Nhĩ mở miệng nói trước:
- Đỗ tướng quân tới đúng lúc, A Sử Na đang định phái người mời tướng quân đến doanh trướng thương nghị việc phòng thủ chi tiết tại thú liệp tràng Cao Lăng này, an nguy của bệ hạ cao hơn hết thảy, ở điểm này A Sử Na
cảm thấy được chúng ta cần nên thương lượng thêm một chút, phòng ngừa
xuất hiện chuyện phiền toái không cần thiết…
Trên mặt hắn hiện lên vẻ nghiêm túc, hiển nhiên đem an nguy của Lý Thế Dân đặt sâu trong lòng.
Đỗ Hà hiểu rõ lịch sử, tuy rằng thời gian dài không ôn tập, chỉ nhớ rõ một ít đại khái, nhưng đối với vài vị phiên tướng hàng phục Đại Đường sơ kỳ vẫn còn có chút hiểu biết, nhất là A Sử Na Xã Nhĩ. Trong lịch sử toàn
bộ danh thần đều có đánh giá cực cao đối với vị phiên tướng này, hắn lập được công tích hiển hách cho Đường triều, khi Lý Thế Dân qua đời, hắn
còn đang ở đỉnh cao sự nghiệp nhưng lại định chuẩn bị buông tha hết
thảy, dùng lễ tiết của Đột Quyết muốn tuẫn táng cùng Lý Thế Dân, lấy
danh nghĩa thị vệ lăng tẩm.
Đối với vị phiên tướng trung tâm với Đại Đường trước mặt, Đỗ Hà cũng có hảo cảm thật lớn:
- Đại tướng quân cũng cùng ý nghĩ với ta, lần này tại hạ tới đây là vì tìm đại tướng quân muốn thương nghị việc này…
Hai người cùng nhắm vào chuyện này triển khai thảo luận.
A Sử Na Xã Nhĩ là người Đột Quyết, người Đột Quyết đối với việc săn bắn
không chút xa lạ, khi hắn còn ở Đột Quyết vẫn thường xuyên cử hành những hoạt động tương tự, có kinh nghiệm phong phú, biết những địa phương nào nguy hiểm, những địa phương nào có thể cấp cho địch nhân thừa cơ lợi
dụng, ở phương diện này A Sử Na Xã Nhĩ cung cấp ý kiến cực kỳ quý giá.
Thiên phú của Đỗ Hà trong quân sự hơn xa A Sử Na Xã Nhĩ, càng có được chân
truyền của Lý Tĩnh cùng Lý Tích, trong việc xử lý sự tình cao minh hơn A Sử Na rất nhiều.
Hai người bàn luận tới nơi nào có vấn đề, lần
lượt thay phiên dùng phương pháp cao minh ngắn gọn giải quyết, lẫn nhau
chậm rãi hình thành ăn ý.
Đỗ Hà phát hiện A Sử Na còn đầy đủ tính cách của người Hán hơn cả chính người Hán, tuy nói bộ dạng của hắn là
người Đột Quyết, nhưng lời nói cử chỉ phi thường hữu lễ, có được phẩm
chất khiêm nhượng đặc hữu của người Trung Nguyên, cùng hắn ở chung phi
thường khoái trá.
Nhằm vào vấn đề an toàn của cuộc săn bắn, bọn
họ nói chuyện suốt hai canh giờ, đem những nguy hiểm có thể phát sinh
sửa sang chỉnh đốn lại, sau đó nghĩ cách giải quyết, cẩn thận đề phòng,
tránh việc bị người có ý chí lợi dụng thừa cơ.
- Kế tiếp chúng ta nói tới việc sẽ xảy ra sau khi cử hành cuộc săn bắn. Lần này cuộc săn
quy mô quá lớn, nếu bắt đầu sẽ có hàng ngàn người cùng tụ tập sẽ rất khó khống chế. Như vậy vô hình trung sẽ tăng thêm nguy hiểm, càng gia tăng
gánh nặng bảo hộ. Tuy rằng đây không phải chuyện của hai đội ngũ chúng
ta, nhưng cũng phải suy tính kỹ lưỡng, miễn xuất hiện sai lầm.
Bọn họ phụ trách an toàn bên ngoài, an nguy của chính Lý Thế Dân là do
Thiên Ngưu Vệ phụ trách, Thiên Ngưu Vệ chấp chưởng thị vệ cùng cung ngự
binh trượng, mỗi khi ra ngoài đều bảo hộ thiếp thân bên cạnh Lý Thế Dân.
A Sử Na gật đầu nói:
- Đây cũng là một vấn đề, quả thật không thể khinh thường…
Hắn đang định mở miệng, đột nhiên bên ngoài đi tới một gã thị vệ, bẩm báo:
- Đại tướng quân, bên ngoài quân doanh có một người tự xưng là đường huynh của tướng quân, đang chờ ngài bên ngoài…
Sắc mặt A Sử Na chợt cứng đờ, nói:
- Nói với hắn ta đang thương nghị chính sự cùng Đỗ tướng quân, chuyện của hắn sau này hãy nói!
Thị vệ đáp:
- Thuộc hạ đã nói cho hắn biết, nhưng hắn nói cũng có chuyện rất trọng yếu muốn cùng ngài thương nghị!
Đỗ Hà không biết tình huống, cũng khó thể phát biểu, nhưng thấy A Sử Na có chút khó xử, nhân tiện nói:
- Đại tướng quân, thời gian còn sớm, nếu ngươi thật có chuyện gì ta chờ thêm một lát cũng không ngại!
A Sử Na nghe lời này, sắc mặt do dự, thở dài đi ra quân trướng.