Đại Đường Đạo Soái

Chương 462: Đêm động phòng hoa chúc




Khi Vũ Mị Nương nói ra lời này mị nhãn phiêu phiêu, cả người tựa như tản ra một cỗ lực lượng hấp dẫn tiêu hồn, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

Đỗ Hà có chút luống cuống, vội kêu lên:

- Mị Nương, hôm nay là ngày vui lớn của chúng ta, vì sao lại khóc?

Vũ Mị Nương khẽ lắc đầu, lau nước mắt nói:

- Là do Mị Nương quá cao hứng…trở thành người của Đỗ gia, Mị Nương chỉ dám nghĩ trong giấc mộng…hiện giờ đã đạt được ước muốn, thật sự quá hạnh phúc!

Dù Vũ Mị Nương cường thế như thế nào, nàng cũng chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân hi vọng được người yêu thương mình. Cũng chỉ khi đứng trước mặt người mình yêu thương nhất, nữ cường nhân như nàng mới dám đem điểm yếu ớt nhất trong lòng mình biểu hiện ra ngoài, cũng chỉ có Đỗ Hà mới nhìn thấy được một màn này.

Đỗ Hà ngồi bên cạnh người nàng, hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn, chính hắn không phải không biết thâm tình của Vũ Mị Nương, mãi kéo dài tới tới nay thật sự trong lòng khó có thể bình an, đang định mở miệng chợt cảm giác bên môi có một bàn tay nhỏ bé đang che lại.

Vũ Mị Nương cười nói:

- Chuyện gì cũng không cần nói, hết thảy đều đã trôi qua. Ít nhất hôm nay muội đã là người của Đỗ gia!

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vũ Mị Nương vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt, Đỗ Hà vì uống nhiều rượu nên đầu óc không còn linh hoạt, sức chống cự suy giảm, sững sờ ngẩn người nhìn nàng trong chốc lát, tiểu lão nhị đã dần dần phát huy bản năng, nhất trụ kình thiên, thầm nghĩ:

- Lê hoa đới vũ, không ngoài thế đi…thật đúng là nữ yêu tinh mê chết người không đền mạng!

Hắn khẩn cấp nói:

- Đêm xuân khổ đoản, Mị Nương, chúng ta uống rượu giao bôi nhanh lên, làm chính sự đi thôi!

Hắn nói chuyện rõ ràng như thế, gương mặt Vũ Mị Nương lập tức giống như bị thiêu đốt, bên tai đều đỏ bừng.

Hai người giao cổ tay cùng uống rượu, vẻ ham muốn mông lung hiện lên trên mặt hai người.

Mỹ nhân ân trọng, Đỗ Hà liền đem nàng bế lên.

Vũ Mị Nương xấu hổ vùi mặt vào cổ hắn, trái tim nhảy mạnh cấp tốc, gương mặt bại lộ vẻ xấu hổ cùng vui mừng. Thể chất của nữ nhân vốn khác nhau, Vũ Mị Nương thuộc loại trời sinh mị cốt, lần đầu tiên sinh hoạt chuyện vợ chồng mặc dù thấy lạc hồng nhưng lại không đau đớn, ngược lại hưởng thụ cả quá trình.

Lần đầu tiên mới nếm thử thân mật cá nước, trong lòng tự nhiên khó thể dừng lại, nhưng Dương thị lại cường thế ngoài ý muốn, khiến cho nàng cùng Đỗ Hà phân cách cả ba tháng chờ đợi, hiện giờ khi nhớ tới giây phút tương tư cảm giác khổ sở càng khắc sâu trong lòng, thân thể mềm mại ngoại trừ thở gấp cũng không nói được lời nào.

Hai người ngã xuống trên giường, Đỗ Hà ôn nhu hôn lên vùng cổ trắng như ngọc, lỗ tai nàng thật nhỏ, cuối cùng dừng lại trên đôi môi thơm phấn hồng.

Vũ Mị Nương hoàn toàn hòa tan trong thủ pháp lão luyện của hắn, mùi đàn hương tản ra từ hơi thở không ngừng khiến người dao động tâm thần, tiêu hồn thực cốt, cánh tay ngọc ôm choàng cổ hắn, toàn bộ khổ sở tương tư giờ khắc này đều được bù đắp trọn vẹn.

Sau đó lại là tình chàng ý thiếp, phù dung trướng noãn, xuân ý dạt dào.

Ngay khi hai người đang khanh khanh ta ta cùng mây mưa trên đỉnh Vu sơn, ngay Thập Lý Đình hướng đông Trường An, Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng đang ngồi bên trong nghỉ ngơi.

Vũ Nguyên Khánh như một con chó chết ngồi phịch lên ghế đá trong đình, thở hồng hộc, ngực không ngừng phập phồng hổn hển, ánh mắt muốn trợn ngược đứt quãng nói:

- Cuối…cuối cùng trốn tới…

Vũ Nguyên Sảng cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ cảm thấy tay chân vô lực cả người mềm nhũn, lấy tư thế y hệt ngồi phịch trên ghế đá.

Hai người theo kế hành sự, khi Đỗ Hà vừa vào động phòng, yến hội cũng vừa tán đi, liền trộm rời khỏi Đỗ phủ. Bọn hắn biết rõ thực lực của Đỗ Hà tại Trường An nên không dám ở lâu thêm một lát.

Cầm hành trang đã sớm chuẩn bị sẵn, trước khi cửa thành Trường An đóng lại liền chạy ra khỏi thành về hướng đông tới Thập Lý Đình, hai người đều từng là nhị thế tổ, quan gia tử đệ, chạy suốt mười dặm tự nhiên gần như mất đi nửa mạng.

Mặc dù là như thế nhưng trên mặt cả hai vẫn tràn đầy ý cười.

Vũ Nguyên Sảng bội phục nói:

- Đại ca, ngươi quả nhiên lợi hại, Đỗ Hà bình thường uy phong bát diện, còn không phải bị chúng ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, không thể không hướng chúng ta thỏa hiệp!

Vũ Nguyên Khánh cũng cười đắc ý:

- Đỗ Hà cũng chỉ có thể uy phong trước mặt người khác, gặp phải huynh đệ chúng ta cũng chỉ có thỏa hiệp. Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, nơi này không thể ở lâu, tên tiểu tử Đỗ Hà kia nhất định sẽ đuổi theo. Hắn cho rằng chúng ta sẽ chạy theo hướng nam về Lợi Châu, nhất định không ngờ được chúng ta đi ngược lại, hướng về phía đông mà đi, tới Lạc Dương. Dù sao bây giờ chúng ta có rất nhiều tiền, đi nơi nào đều giống nhau. Chờ sau khi gió êm sóng lặng lại tiếp tục quay về Lợi Châu…

Vũ Nguyên Sảng nói thật thoải mái, nhưng dưới đáy lòng đối với Đỗ Hà sợ muốn chết, nếu không lập tức rời xa Trường An trong lòng cũng không cách nào an ổn lại, thoát được càng xa càng tốt.

Sắc trời dần dần tối xuống, người đi đường dần dần ít hẳn.

Đi tới một nơi không người, Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng đều phát hiện có một người chắn ngang giữa đường. Người nọ cúi đầu, tóc dài che cả khuôn mặt, nhìn thấy không rõ tướng mạo.

Đường lộ rộng rãi, mỗi người đi một bên, hai người còn tưởng chỉ là người qua đường bình thường nên cũng không quan tâm tới, chỉ thầm nghĩ đi qua nhanh chóng ra khỏi Đồng Quan đến Lạc Dương.

Nhưng ngay khi hai người vừa đi tới gần, người chặn đường đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú cương nghị, chỉ là một thiếu niên còn rất trẻ tuổi.

Thiếu niên duỗi mạnh lưng, không chút kiên nhẫn nói:

- Cuối cùng chờ được các ngươi đến, các ngươi đúng là phế vật, chạy trốn còn chạy chậm như vậy, làm cho ta chờ thật sự nhàm chán!

Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng cả kinh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ không sao tưởng tượng nổi, Vũ Nguyên Khánh cố nén nỗi sợ hãi tận đáy lòng, nói:

- Ngươi là ai, lời này có ý tứ gì…

Thiếu niên thanh tú nhàn nhạt cười:

- Hai ngươi không nhận ra ta, nhưng ta nhận thức được các ngươi. Ngay cả công tử mà các ngươi cũng dám uy hiếp dọa dẫm, ta không khỏi không bội phục lá gan hai ngươi đúng thật là lớn. Chỉ là đầu óc ngu ngốc một chút, muốn đấu với công tử, các ngươi còn chưa đủ tư cách!

Thiếu niên thanh tú chính là Tần Dục mà Đỗ Hà đã dặn dò đi theo hai người.

Về phần vì sao Tần Dục tại sao lại xuất hiện phía trước nhị Vũ, chỉ là vì Đỗ Hà đã xuyên thấu qua suy nghĩ trong lòng bọn hắn.

Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng là tiểu nhân, mà đại bộ phận tiểu nhân thường thường chỉ khôn vặt lại thích làm ra vẻ khôn ngoan, nhị Vũ chính là điển hình trong số đó.

Đỗ Hà đã đoán ra hai người sẽ lo lắng mình cho người đuổi theo bắt lại bọn hắn, cho nên sẽ không đi về phía nam đến Lợi Châu. Bọn hắn muốn đi chỉ có phía tây, phía đông cùng hướng bắc. Nếu muốn phán đoán con đường nhị Vũ sẽ lựa chọn cũng thật dễ dàng.

Địa hình Quan Trung Trường An thật độc đáo, toàn bộ tinh hoa đều tụ tập chung quanh tám trăm dặm Trường An, ra khỏi Tần Xuyên là địa thế hiểm ác, đi về phía bắc là thảo nguyên, đi tây là Lũng Hữu Lương Châu cũng không phải trung tâm thương nghiệp phồn hoa.

Mà nhị Vũ lại cần tiền, không dám ở tại Trường An bán ra Bạch Ngọc Chiêu Tài Miêu, bởi vì vạn lượng bạc kia bọn hắn căn bản là không thể mang đi, nếu không sẽ làm chậm trễ việc chạy trốn, nhìn khắp những khu vực xung quanh cũng chỉ có đại thương nhân tại Lạc Dương mới có khả năng một lần duy nhất đưa ra vạn lượng bạc. Cũng chỉ có tòa thành Lạc Dương chỉ xếp sau Trường An có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được người mua lý tưởng.

Từ lúc mới bắt đầu Đỗ Hà cũng đã tính được đường chạy trốn của nhị Vũ, vì vậy cho Tần Dục đến trước chờ đợi.

Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng thấy đường đi đã bị chặn ngang, lại thấy Tần Dục dù sao chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hai huynh đệ trao đổi ánh mắt, đều nghĩ đối phương chỉ là một hài tử, chưa chắc đã là địch thủ của bọn hắn.

Vừa nghĩ tới đây, hai người cùng giương nanh múa vuốt đánh về hướng Tần Dục.

Tần Dục chán ngán bĩu môi, tuy Đỗ Hà chủ yếu chỉ dạy khinh công cho hắn, nhưng công phu quyền cước cũng dạy một ít, miễn cho gặp phải người có công phu cao minh chỉ còn đường chạy trốn. Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng nhiều nhất chỉ luyện được vài chiêu quyền cước đơn giản cùng võ sư trong nhà, khi dễ một ít dân chúng nông dân còn có thể, đối mặt với Tần Dục hoàn toàn tự mình chuốc lấy cực khổ.

Tần Dục ngay cả hứng thú động thủ cũng không có, trực tiếp nghênh đón công kích của hai người, dùng chân đá tới, hai người chẳng khác hai viên đạn pháo bay ra ngoài té ập xuống đất.

Tần Dục lấy ra dây thừng đã chuẩn bị sẵn, đem hai người trói lại với nhau, vỗ vỗ tay cười nói:

- Mang bọn ngươi tới một địa phương, các ngươi cứ đợi công tử tới thu thập đi! Công tử sẽ tử tế đối phó hai ngươi…

Hắn kéo đầu kia dây thừng, kéo bọn hắn tới một căn nhà gỗ nằm trong khu núi rừng gần đó.



Đêm xuân khổ đoản, ánh mặt trời nhô cao!

Đỗ Hà mở mắt, bên ngoài đã sáng rỡ.

Vũ Mị Nương nằm bên cạnh, tay chân ôm chặt lấy thân thể hắn, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng hấp dẫn, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn cùng ngọt ngào. Hắn thoáng vặn nhẹ vòng eo, phát hiện thân thể mình dù đã trải qua rèn luyện nhưng lại có chút tê dại ê ẩm, không khỏi cười khổ.

Vũ Mị Nương ở phương diện này đúng là vô sư tự thông, quấn quýt mị hoặc tới cực điểm.

Công phu trên giường của nàng thế nhưng còn thêm lợi hại hơn cả Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn. Hắn phải dùng hết thủ đoạn mới đút cho nàng ăn no, chính hắn cũng không biết đã bao nhiêu lần. Tóm lại cả hai điên cuồng tới hơn nửa đêm, bản thân hắn cũng đã nhanh không chịu nổi, thắt lưng cũng có chút ê ẩm. Lúc này Vũ Mị Nương chợt mở mắt, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ lưu luyến si mê, nửa khép nửa mở, hương thơm lan tỏa:

- Không ngờ nam nữ dung hợp lại có mùi vị động lòng người như vậy, đêm qua Mị Nương thật sự thoải mái… loại cảm giác này…tựa như thăng thiên, hồn phách đều bay lên!

Tiểu lão nhị của Đỗ Hà lập tức liền có cảm giác, thiếu chút nữa muốn cùng nàng đối chiến, chỉ hận đêm xuân quá ngắn, không đủ thời gian…

- Đừng nói nữa, muội đúng là tiểu yêu tinh, còn nói thêm nữa tướng công không cầm giữ được tiếp tục đem muội ăn, sẽ chậm trễ thời gian kính trà cho công công bà bà của muội a…

Đỗ Hà ở trong mền vỗ lên bàn tọa tròn đầy của nàng, thật giống như đất rung núi chuyển, xúc cảm đúng là không thể chê!

Vũ Mị Nương lườm hắn, khiến Đỗ Hà cầm lòng không được vội vàng niệm một câu:

- A di đà phật!

Hai người đứng dậy, rửa mặt thay quần áo, đi tới Thái Quốc Công phủ kính trà cho Đỗ Như Hối cùng Chương thị.

Hai bên đều thật quen thuộc lẫn nhau, cũng không có câu nệ, Chương thị lại càng cực kỳ sủng ái Vũ Mị Nương, Đỗ Như Hối cũng mãn ý với nàng dâu này, không ngừng gật đầu.

Khi đang ở Thái Quốc Công phủ bồi song thân, Đỗ Hà nhận được tin tức đã bắt được nhị Vũ!

Trên gương mặt xuân phong đắc ý của hắn càng cười thật rạng rỡ!