Phòng Di Ái cầm bạc bỏ vào trong túi, trên mặt cười tươi như hoa, ánh
mắt quét lên bàn lại ngoài ý liệu nhìn thấy đôi bài cửu “Chí Tôn Bảo”
không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại đôi bài mai hoa cùng tứ
lục tạo thành “biệt thập” trà trộn vào đống bài trên bàn.
- Lão đại, ngươi làm như thế nào? Có được chiêu thức ấy ở trong sòng bạc còn không đại sát tứ phương được sao!
Phòng Di Ái thèm nhỏ dãi, hai mắt tỏa ánh sáng, chợt lóe chợt lóe, nghĩ thầm
nếu mình biết được chiêu này, ngân lượng trắng lóa còn không phải cuồn
cuộn tràn đến.
Đỗ Hà nhẹ giọng nói:
- Chuyện này chúng ta sẽ nói sau!
Bàn tay hắn xẹt qua tay áo Phòng Di Ái, từ trong tay áo hắn lấy ra đồ vật của mình.
Nguyên lai khi hắn đang vỗ vai khuyên bảo Phòng Di Ái về nhân phẩm làm người,
hắn đã đem đồ vật trao đổi bỏ vào trong tay áo Phòng Di Ái. Ở thời cổ
đại không có may túi áo giống như thời hiện đại, bình thường đều may
thêm một cái túi bên trong tay áo hoặc địa phương nào ẩn mật để bỏ đồ
vật bên trong.
Trong tay áo Phòng Di Ái chứa đầy ngân lượng, vì
vậy hắn hoàn toàn không hề hay biết trong tay áo của mình có thêm đồ vật nào khác.
Đỗ Hà biết mình không rành về đổ bạc, thậm chí là
không biết chơi, vì vậy từ Vũ gia lấy theo một ít trang bị, trong đó có
cả bài cửu, hắn thu bốn trương bài phối hợp bỏ trong tay áo, theo thứ tự là Chí Tôn Bảo, thiên bài, địa bài, nhân bài. Làm nhà cái hắn có quyền
lợi là người cuối cùng đặt bài xuống, cho nên căn cứ theo bài của đối
thủ chọn lựa bài cho mình, nếu bài trong tay lớn hơn ba nhà kia tự nhiên không cần thay đổi, nếu nhỏ hơn ba nhà thì căn cứ theo tình huống đổi
loại bài khác nhau. Nói ví dụ như ván thứ nhất, chính bởi vì Miêu Phượng Trân là thiên bài, cho nên hắn đổi Chí Tôn Bảo để thắng lợi. Còn có ván bài thứ mười một, nhân bài của Chu Ngộ Năng lại bại bởi bài của hắn, dù sao bất kể chơi như thế nào, tóm lại bài của hắn luôn lớn hơn bài của
ba người kia.
Trong ti vi thường chiếu lại một ít ảo thuật thật
thông dụng, đem tiền xu đùa thật sống động, thủ pháp của Đỗ Hà so với ảo thuật càng cao minh hơn gấp mười lần. Ảo thật chỉ có thể sử dụng trên
người mình, lấy thủ pháp đặc thù thực hiện mục đích, mà thuật trộm vật
của Đỗ Hà lại có thể làm cho thần không biết quỷ không hay từ trên thân
người lấy đồ vật đi ra. Loại kỳ thuật này từ trên người thi triển ra tự
nhiên là mọi việc đều thuận lợi, dù là ai cũng không cách nào phát hiện.
Ngay khi hắn cùng Phòng Di Ái còn đang tán gẫu, Thường Bách Vạn đã đi tới trước mặt.
Đi tới bên cạnh, Thường Bách Vạn cười nói:
- Đỗ đại nhân, xem ra hôm nay vận may không tệ lắm, thắng không dưới hai vạn chứ?
Vẻ mặt Đỗ Hà tiếc nuối nói:
- Miễn cưỡng thôi, còn không có gì trở ngại. Nhưng ta thật không hài
lòng, Thường đông gia một ngày tiến cả đấu vàng, mới thắng chút tiền này thật không phải, ngại ngùng với ngày trước lão nhân gia ngài quan tâm
chiếu cố ta, mục đích hôm nay ta tới nơi này chính là tính toán đem toàn bộ tích tụ của ngươi suốt mấy năm nay thắng một lần, mới thắng được một chút như vậy sao có thể làm cho ta cao hứng đây?
Trong mắt Thường Bách Vạn hiện lên một tia tàn khốc, thản nhiên nói:
- Thường Bách Vạn này lăn lộn tại Trường An suốt ba mươi năm, Bách Thắng
đổ phường cũng đã mở ra được gần hai mươi năm, muốn đem tích tụ của ta
toàn bộ thắng đi, còn phải xem ngươi có được bản lĩnh này hay không!
Đổ khách khắp chung quanh nghe được ngoại trừ một ít người có cử động
không bình thường, cả đám người đều lộ ra thần sắc muốn xem cuộc vui,
cũng quên cả việc chơi bài.
Đỗ Hà đối chọi gay gắt, cười nói:
- Việc này không thử thì làm sao biết, chỉ là ta sợ Thường đông gia không có can đảm cùng ta tiêu phí một phen, làm rùa đen rút đầu!
Thường Bách Vạn trà trộn tại Trường An hơn ba mươi năm, mở đổ phường gần hai
mươi năm, đem đổ phường xem như một bộ phận trong tính mạng của mình,
lập tức liền tức giận. Hắn cũng không phải không biết đây là kế khích
tướng của Đỗ Hà, nhưng người tự tin xem thường hết thảy khiêu chiến,
thong dong cười nói:
- Nếu Đỗ công tử có hứng thú, muốn thử xem một lần, chúng ta lại chơi đùa thế nào?
Hắn đi tới bên bàn, đứng ngay chỗ người chia bài lúc trước, làm ra thủ thế thỉnh mời.
Đỗ Hà lắc đầu cười nói:
- Không chơi bài cửu, thắng mười hai ván liên tục đã chán. Chúng ta chơi thứ khác…
Hắn giả vờ nhìn quanh đại sảnh, nói:
- Chơi đấu khúc khúc thế nào? Thứ này có chút ý tứ!
Trong lòng Thường Bách Vạn lạnh lùng cười nói:
- Đỗ công tử đã thích thì Thường mỗ phụng bồi tới cùng!
Hai người rời khỏi đám người đi tới chỗ chơi đấu khúc khúc, đây là một tiểu sảnh ba mặt thông gió, muốn tụ tập càng thêm nhiều người cũng không cảm thấy chen chúc chật chội.
Ở giữa tiểu sảnh có một bàn vuông, trên bàn vuông có một úng, chính là nơi chơi đấu khúc khúc.
Nơi vách tường duy nhất có một giá sách thật cao, trên giá sách không phải
đặt sách mà là một chiếc ***g làm bằng trúc, bên trong đều là những con
khúc khúc, trên còn dán tờ giấy nhỏ, bên trên viết “Thiên Bảo tướng
quân” “Vô Địch tướng quân” “Thần Uy tướng quân” những danh hào vang dội, có tới hơn ba mươi trương.
Bình thường dân cờ bạc lựa chọn một
con khúc khúc hạ chú mua thắng thua, mặt khác cũng có thể từ bên ngoài
mang theo khúc khúc tới khiêu chiến trận đấu, người thắng có tiền thưởng thật hậu.
Thường Bách Vạn cười nói:
- Đỗ công tử có dẫn theo khúc khúc đến?
Đỗ Hà thuận miệng đáp:
- Không có, nhưng Thường đông gia có nhiều như vậy, chẳng biết có thể bán cho ta một con, tùy tiện chơi đùa? Yên tâm, ta sẽ cấp một cái giá hợp
lý!
Thường Bách Vạn nghe vậy ha ha cười to:
- Tặng ngươi
một con lại có ngại gì? Nhưng Đỗ công tử, ta nói lời thô tục trước tiên, ta có một con khúc khúc tên là “Cái Thế Anh Hùng”, ở Trường An chính là vua khúc khúc, chưa từng bị bại, những con khúc khúc trên giá đều là
bại tướng dưới tay của nó!
- Ta xem chưa chắc!
Đỗ Hà cười một tiếng, lôi kéo Phòng Di Ái đi tới trước giá sách, thấp giọng nói:
- Giúp ta tuyển một con, phải lợi hại một chút!
Phòng Di Ái trợn mắt nói:
- Lão đại, ta không giỏi thứ này, nhận không ra!
- Bỏ đi!
Đỗ Hà cũng không trông cậy vào Phòng Di Ái, hắn cũng không chơi đùa qua
khúc khúc, làm sao biết con nào tốt, cũng không biết làm sao phân biệt,
dứt khoát lười chọn lựa, trực tiếp chỉ tới…
Hắn đi tới gần lựa chọn một con.
Thường Bách Vạn nhìn thấy “phốc” một tiếng bật cười nói:
- Đỗ công tử, Thường mỗ cho ngươi tuyển thêm một lần, ngươi tuyển con đó
gần đây đã bại liên tục mười trận, có thể phù hợp với danh xưng Thường
Bại tướng quân!
Đỗ Hà vẫn thản nhiên, giơ giơ chiếc ***g tre nhỏ trong tay nói:
- Là nó!
Trên mặt Thường Bách Vạn mang theo vẻ cười lạnh, cao giọng nói:
- Mau mời Cái Thế Anh Hùng!
Nói xong hắn lại thì thầm với người hầu bên cạnh, để cho hắn nhỏ xuống một giọt dầu bạc hà.
Dầu bạc hà không độc, nhưng đặt biệt kích thích đối với khúc khúc, bất cứ
loại khúc khúc nào chỉ cần nhỏ một giọt dầu bạc hà cũng giống như người
bị uống thuốc kích thích, năng lực sẽ tăng vọt. Thường Bách Vạn trà trộn giang hồ nhiều năm, quyết định cầu thắng thật ổn định, không sợ nhất
vạn chỉ sợ vạn nhất, dù biết rõ Thường Bại tướng quân trong tay Đỗ Hà
đánh không lại Cái Thế anh hùng trong tay hắn, nhưng vẫn quyết định dùng dầu bạc hà.
Chỉ sau một lát người hầu đã cầm ra một chiếc ***g thật hoa lệ.
- Oa tức…oa tức…
Từ thật xa đã có thể nghe được tiếng kêu của Cái Thế anh hùng truyền đến,
lấn át toàn bộ tiếng kêu của khúc khúc bên trong phòng.
Vài người hiểu rõ về khúc khúc nghe được tiếng kêu kia, một đám người liền sôi
nổi nghị luận, tiếng khen ngợi vang lên bên tai không dứt.
Thường Bách Vạn đắc ý nói:
- Đỗ công tử, ta xem ngươi thôi thì nhận thua cho rồi đi!
Đỗ Hà thản nhiên đáp:
- Hôm nay ta cũng không tin tà, ta muốn đổ với ngươi một trận, hơn nữa còn phải đổ thật lớn!
Thường Bách Vạn cũng không nhiều lời, chỉ lạnh lùng cười nói:
- Vậy thì bắt đầu đi!
Hắn cho người cấp ra tỉ lệ đặt cược, một bồi hai mươi, Cái Thế anh hùng
bách chiến bách thắng tự nhiên là bồi một, mà Thường Bại tướng quân của
Đỗ Hà bồi hai mươi.
Tỉ lệ đặt cược vừa mở, những người tụ tập
quanh bốn phía đều hạ trọng chú, không ai ngoại lệ mua Cái Thế anh hùng
thắng lợi. Tuy rằng tỉ lệ đặt cược thấp một chút, nhưng tiền kiếm được
dù chỉ một chút cũng đã rất tốt.
- Di Ái, đem toàn bộ tiền của chúng ta đổ ta thắng!
Đỗ Hà nheo mắt, đây mới thực sự là hào đổ, nếu thua thì hai bàn tay trắng, nếu thắng trực tiếp có từ một vạn năm ngàn lượng thăng lên tới hơn ba
mươi vạn lượng, số tiền này muốn mua lại một đổ phường cũng là dư dả.
- Lão đại…
Phòng Di Ái cảm thấy trong lòng rướm máu, số tiền lớn sắp phải rời khỏi tay
hắn, nhưng nghĩ nghĩ cũng đem toàn bộ tiền đặt lên bên Đỗ Hà, ngay cả
hơn trăm lượng trong túi hắn cũng đem ra.
Thường Bách Vạn thấy Đỗ Hà ra tay mạnh mẽ, đáy lòng có chút lo lắng, chỉ một người cầm lấy khúc khúc của hắn chuẩn bị chiến đấu, ý bảo Đỗ Hà cũng lựa chọn một người
bắt đầu tỉ thí.
Bả thức chính là người chỉ huy khúc khúc, thiên lý mã vẫn luôn có, nhưng Bá Nhạc vẫn không thường có.
Đấu khúc khúc cũng là như vậy, thông hiểu đặc tính của khúc khúc, nghe
tiếng kêu của chúng, đem khúc khúc chỉ huy trong lòng bàn tay mình, do
đó lấy được thắng lợi. Khúc khúc dũng mãnh thiện chiến là mấu chốt,
người chỉ huy cũng là một mấu chốt.
Nhân vật mà Thường Bách Vạn
chỉ tay tên là Tạ Hưng, là một trong những bả thức nổi danh trong Trường An, hắn cũng là mấu chốt thủ thắng.
Đỗ Hà cười nói:
- Những bả thức này đều là người của ngươi, há có thể tin tưởng? Ta tự mình tới!
Thường Bách Vạn thấy Đỗ Hà tự mình động thủ, lòng bất an biến mất, nghĩ thầm
nguyên lai chỉ là một tên thái điểu, lại ra dấu cho Tạ Hưng tốc chiến
tốc thắng. Đỗ Hà tiến lên cầm lấy hoàng thảo đi tới giữa bàn, cái úng
dùng làm chiến trường có một tấm ván gỗ ngăn cách, Cái Thế anh hùng đang diệu võ giương oai bên kia kêu lên, con khúc khúc kia giống như một hắc tráng hán là ấn tượng đầu tiên Đỗ Hà nhìn thấy nó, hắn lại nhìn vào
Thường Bại tướng quân của mình, đổ vào bên trong, so sánh với Cái Thế
anh hùng thân hình nhỏ gầy quả thật mang theo bộ dạng có chút không đủ
sức chịu nổi một cú đánh của đối phương.
- Bắt đầu!
Ra lệnh một tiếng, tấm ván gỗ được kéo ra.
Khúc khúc vốn là động vật cực kỳ hiếu chiến, hai bên gặp nhau còn chưa đợi được chỉ huy đã nhào vào chiến đấu một chỗ.
Tạ Hưng không ngừng khơi động hoàng thảo, Cái Thế anh hùng giống như hổ
vào bầy dê, vô cùng dũng mãnh, ngay từ đầu liền cho Thường Bại tướng
quân một chiêu hạ mã uy, đánh nó lật ngược, sau đó không ngừng tiến lên
cắn, đem Thường Bại tướng quân đánh đến liên tiếp tháo chạy, ngay khả
năng hoàn thủ cũng không có.
Nếu kéo dài xuống, sự thất bại của Thường Bại tướng quân đã thành ngã ngũ.
Đỗ Hà làm như không hề nhìn thấy loại tình huống này, chỉ chơi hoàng thảo
trong tay, đột nhiên cổ tay hắn vừa động, lực lượng thật lớn đâm xuống
đáy úng, hoàng thảo gấp khúc đâm thẳng vào bụng Cái Thế anh hùng.
Hoàng thảo mềm mại vô lực vì vậy Tạ Hưng cũng không hay biết.
Hắn lại không biết trong tích tắc hoàng thảo gấp khúc, đã bị Đỗ Hà rót nội
lực vào bên trong, ngọn cỏ mềm mại nhất thời biến thành vũ khí sắc bén
đâm vào bụng Cái Thế anh hùng.
Cái Thế anh hùng đột nhiên khựng lại, hành động trở nên chậm chạp.
Thường Bại tướng quân xông lên phía trước, ngay lập tức “cắn chết” Cái Thế anh hùng!