Đỗ Hà thầm nghĩ như thế sẽ có người cảm thấy rất kỳ quái, vì sao người
mà thích khách khai ra lại không phải là hung phạm mà là người khác.
Đây cũng nguyên do Đỗ Hà cố ý không đá ngất một thích khách!
Sau khi chế ngự hai gã thích khách thì trong lòng hắn sinh ra nghi vấn, cảm thấy rất không hợp lý.
Thực lực hai gã thích khách đến sau quá yếu so với hai gã đầu.
Với hai gã đầu thì nếu như phán đoán của hắn sai, nếu như hắn không dùng
thần kỹ Thái Cực thì với kịch độc trên binh khí đã cửu tử nhất sinh.
Có thể thấy được hai gã thích khách đầu tiên rất có thực lực nhưng hai gã đến sau lại không chịu nổi một kích.
Thực lực hai tốp thích khách quá khác biệt, tất nhiên trong đó có điều lạ.
Đỗ Hà sở trường phân tích vẫn cảm thấy mê hoặc, khó hiểu. Theo luồng thứ
nhất có thể coi thích khách liên thủ thì người sau màn phải hiểu rõ thực lực của mình, người hắn phái ra phải có đủ thực lực. Nếu đã vậy thì
dưới tình huống lần tập kích thứ nhất không thành sao không phái sát thủ lợi hại hơn hoặc là dứt khoát trực tiếp buông bỏ mà sai hai kẻ bất
thành khí tiến vào? Ở trong chuyện này chắc chắn tồn tại vấn đề.
Theo mạch suy nghĩ này thì đáp án chỉ có thể là người sau màn muốn đưa người sống cho hắn, từ đó bố trí bẫy rập. Bẫy rập này dùng để chối tội.
Thân phận của mình là phò mã Đại Đường, lão bà là con gái cưng của Hoàng Đế
Hoàng Hậu, bản thân là thần tử được Lý Thế Dân thưởng thức nhất, là
tướng quân lẫn văn thần trẻ tuổi nhất Đại Đường. Bất kỳ thân phận nào
trong đó cũng không đơn giản huống chi tập trung cả lại?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, hậu quả có thể đoán được.
Đây không thể nghi ngờ là quăng một quả bom tấn vào Đại Đường, một khi phát nổ sẽ tạo hậu quả không lường được.
Dưới loại tình huống này, người giật dây muốn thoát thân, biện pháp tốt nhất không phải là che dấu mà là giá họa Giang Đông.
Có thể thấy rõ hai gã nằm trên mặt đất chỉ là hai quân cờ bị người ta lợi
dụng, căn bản không phải sát thủ chân chính. Người sau màn không trông
cậy vào bọn chúng có thể giết hắn mà là thông qua chúng để truyền đạt
tin tức sai lệch.
Vì chứng minh điểm này Đỗ Hà cố ý để lại một
thích khách tỉnh táo, nếu như hết thảy như hắn sở liệu, tên thích khách
không có ý tự sát thì không phải thích khách chân chính.
Đỗ Hà
hiểu rõ, hận sinh tử với mình chỉ có ba người. Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể
bỏ qua vậy thì chỉ còn khả năng là Lý Thừa Càn, Lý Cố, nếu như thích
khách khai ra là ai thì có thể phán đoán người sau màn là ai.
Vào lúc Đỗ Hà đang đau đầu thì ở một chỗ khác, Tề Vương Lý Cố đã lâm vào nổi giận.
Lý Cố nhìn xem Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng vẫn nằm bất động như heo trên giường, cả người đã đến biên giới bộc phát.
Hai tên tiểu nhân Cữu Quân Mô, Lương Mãnh Bưu ở sau lưng hắn nhìn có chút
hả hê, không nhịn được nháy mắt ra hiệu, nói hai Vũ nói bậy.
Nguyên lai đêm qua Tần Dục theo sự phân phó của Đỗ Hà, hạ Thất hoa ma tý tán
hòa vào rượu hai Vũ. Cả hai uống xong thì trực tiếp tê liệt, há mồm há
miệng cứ thế ngã vật ra đất. Tỳ nữ ở bên hoảng sợ, cho rằng hai Vũ đã
chết, kinh hô chạy ra ngoài.
Tần Dục là một người thông minh rất
có chủ kiến, hắn cũng không biết dụng ý thực của Đỗ Hà nhưng lại tinh
tường Đỗ Hà không muốn hai người làm phiền. Vì vậy, thừa dịp tỳ nữ chạy
ra liền tiến vào khép mồm mắt của hai Vũ, xếp đặt một tư thế hợp lý.
Lý Cố, Cữu Quân Mô, Lương Mãnh Bưu bưu chạy đến thì thấy hai Vũ ngoại trừ
ngã trên đất còn hết thảy bình thường, chỉ nói hai Vũ vì tửu lượng kém
nên mới vậy, về phần lời của tỳ nữ thì không thấy nên không tin.
Lý Cố lại để cho người đem hai Vũ đặt lên giường, bình an vô sự vượt qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lý Cố không muốn tụt sau Đỗ Hà, sai người chuẩn bị hết
thảy, đi Vũ gia đón dâu. Hai Vũ đã thu sính lễ của hắn, nếu hắn tới
trước Đỗ Hà một bước thì coi như trực tiếp cưới hỏi.
Nhưng đợi trái đợi phải, hai Vũ thủy chung không ra mặt, hỏi hạ nhân mới biết hai tên vẫn trong phòng nằm ngáy o..o....
Lý Cố với tư cách hoàng tử, tâm tính cao ngạo, nghe xong hai Vũ làm lỡ chuyện quan trọng liền nổi giận tìm đến cửa.
Cữu Quân Mô, Lương Mãnh Bưu cũng ghen ghét, tranh thủ hùa vào.
Lý Cố càng nghe càng nộ, nhìn xem hai Vũ ngủ say như heo, quát:
- Lấy nước dội bọn chúng tỉnh cho ta!
- Xoạt xoạt......
Cữu Quân Mô cố tình sửa trị hai Vũ, tự mình lấy nước nóng dội vào đầu.
Không hề vang lên tiếng thét chói tai như trong tưởng tượng, hai Vũ vẫn như chết không nhúc nhích.
Lý Cố, Cữu Quân Mô, Lương Mãnh Bưu thần sắc kịch biến, lúc này mới nghĩ đêm qua chắc có ẩn tình, vội vàng mời đại phu tới xem.
[Miêu Cương vạn độc thư] là tích lũy kinh nghiệm dùng độc ngàn năm của Miêu
Cương. Miêu Cương bởi vì có hoàn cảnh địa lý đặc thù nên độc thuật vượt
trên Trung Nguyên, dù ngự y nội cung cũng nhất thời khó giải, bảo sao
đại phu bình thường có thể phát hiện vấn đề.
Lý Cố trong đầu hiện ra một bóng người, rít gào:
- Đỗ Hà, nhất định là Đỗ Hà! Chỉ có Đỗ Hà tiểu tử kia mới có thể sử xuất loại thủ đoạn hạ lưu này.
Việc hắn lấy Vũ Mị Nương, mấu chốt ngay tại ở hai Vũ, hôm nay hai Vũ nằm như heo chết thì coi như hết cách.
- Hỗn đãn, đồ vô dụng, một chút cũng không đáng tin cậy!
Hắn cắn răng một cái, nhớ tới dung mạo đẹp đẽ giống như hồ ly tinh của Vũ Mị , trong mắt hiện lên một tia điên cuồng:
- Ta cũng không tin, không có hai Vũ, hôm nay ta không lấy được Vũ Mị Nương! Người đâu, mang
lên sính lễ, chúng ta tới Vũ gia!
Nói xong kéo hơn tám mươi người rầm rộ nhằm hướng Vũ gia mà đi.
Tư thế này coi như bức hôn.
Lý Cố tự mình dẫn đội, đi vào cổng lớn Vũ gia, thân phận Tề Vương hiển hách, gác cổng nho nhỏ nào dám ngăn cản.
Lý Cố ngông nghênh đi tới đại đường, Dương thị chưa từng thấy qua tràng
diện như thế, sợ đến kinh hồn táng đảm, quỳ rạp trên đất, không ngừng
dập đầu.
Lý Cố vẻ mặt vẻ mặt ôn hoà nói:
- Nhạc mẫu không cần như thế, kể từ hôm nay, ngài đã là nhạc mẫu của cô vương, không cần hành đại lễ.
Dương thị ngơ ngác, nàng căn bản không biết Lý Cố, cũng không biết con gái xuất giá.
Lý Cố dương dương đắc ý nói:
- Nhạc mẫu đại nhân chẳng lẽ còn không biết sao? Vũ Nguyên Khánh, Vũ
Nguyên Sảng đã đại biểu Vũ gia nhận lấy sính lễ của cô vương, hôm nay
tựu là ngày vui cô vương cưới lệnh thiên kim Vũ Mị Nương.
Lương Mãnh Bưu bưu ở một bên nịnh nọt phụ họa:
- Chúc mừng Lão phu nhân, chúc mừng Lão phu nhân, Tề Vương chính là con
của đương kim Bệ Hạ, lệnh thiên kim gả cho Vương gia nhà ta chính là Tề
Vương phi. Trở thành Vương phi, thăng chức rất nhanh, tự nhiên không thể thiếu, về sau lão phu nhân cứ ở vậy hưởng thanh phúc!
Con gái có thể trở thành Vương phi, Dương thị không phải không hỉ, chỉ là nàng
biết tính con gái, cũng không thích nhân cách Lý Cố, huống chi một nữ há có thể gả hai chồng? Lúc này vẻ mặt đau khổ nói:
- Vương gia đại nhân, Mị Nương đã hứa gả cho Nhị công tử của Đỗ Như Hối Đỗ đại nhân, một nữ có thể nào gả hai chồng?
Lý Cố biến sắc, liền tại lúc này, thanh âm Đỗ Hà vang lên bên tai hắn:
- Đây không phải Tề Vương Điện hạ sao? Lao sư động chúng như thế, không biết là chuyện gì?
Lý Cố theo tiếng nhìn lại, hai mắt ngưng tụ, ánh mắt lộ vẻ đố kỵ vô hạn.
Trong chính điện, Đỗ Hà đang cùng Vũ Mị Nương sóng vai đi ra, tay nắm
tay, thần sắc thân mật. Nhất là Vũ Mị Nương, trên khuôn mặt trái xoan
kiều diễm đã hiện lên một vầng mây đỏ, giữa hàng mi quả thực là phong
tình vạn chủng khiến người ngây ngốc nhưng nàng không hề để ý đến chung
quanh, tựa hồ thế gian chỉ có một mình Đỗ Hà.
Đỗ Hà cười nhìn qua Lý Cố, đợi đáp áp.
Nguyên lai Đỗ Hà vào lúc đang đợi ở phủ Trưởng sử thì đột nhiên nhớ tới phong
cách của Lý Cố cảm thấy nếu như thích khách là Lý Cố phái đến thì có thể cảm thấy hắn cực kỳ muốn lấy Vũ Mị Nương. Dù không có hai Vũ nhưng với
một tên điên có gan tạo phản thì cũng chưa chắc không có gan chiếm đoạt
dân nữ, vì thế lập tức tới ngày Vũ gia trước mặt Dương thị cầu hôn Vũ Mị Nương.
Đỗ Hà không mang theo gì nhưng Vũ Mị Nương nào để ý, nghe hắn nói xong còn khóc ra tiếng, nghĩ đang ở trong mộng.
Nàng chờ đợi ngày này quá lâu, ngày nay mộng tưởng trở thành sự thật, vui
sướng tràn ngập nên không để ý đến người khác, lúc này đối mặt Lý Cố
cũng không nhìn đến.