Đỗ Hà vừa dứt lời, Tần Dục vui mừng đến lộn ngược ra sau, tựa như hầu tử hoa chân múa tay vui sướng.
Từ khi được Đỗ Hà đích thân truyền thụ khinh công, Tần Dục nhờ vào thiên
phú xuất sắc cùng sức bật hơn người của đôi chân, thân pháp nhanh nhẹn
như hầu tử học tập tiến bộ cực nhanh. Được Đỗ Hà tự mình truyền thụ,
không qua nửa năm hắn đã luyện tập có chút hỏa hầu.
Có lẽ còn
chưa đạt được tới mức không cần dụng cụ vẫn có thể lăng không phi hành
như Đỗ Hà, nhưng chỉ cần mượn dùng một ít dụng cụ phụ trợ, không có địa
phương nào hắn không vào được, chỉ là vẫn chờ mãi chưa có cơ hội xuất
thủ, vì vậy còn chưa biết được bản thân mình có bao nhiêu kỹ năng.
Hiện giờ Đỗ Hà mở miệng nói giao nhiệm vụ cho hắn, cùng lúc cho hắn cơ hội
biểu hiện sở trường, về phương diện khác cũng thừa nhận hắn học tập đã
có thành tựu.
Đỗ Hà lấy ra một bình thuốc trong tay áo giao cho Tần Dục nói:
- Nhiệm vụ lần này rất nghiêm khắc, ta muốn ngươi lẻn vào Tề Vương phủ,
mặc kệ là ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại phải hạ dược cho hai người
tên là Võ Nguyên Khánh cùng Võ Nguyên Sảng đang ở bên trong Tề Vương
phủ!
Bên trong bình thuốc là một loại thuốc bột có tên là Thất
Hoa Ma Tý Tán, lúc đi làm việc tại Giang Nam Đỗ Hà bắt được Phùng Đông
Vũ, từ trên người hắn lục soát được quyển độc thư “Miêu Cương Vạn Độc
Thiên”.
Độc thuật Miêu Cương trải qua nhiều năm phát triển đã
thật uyên thâm, thật lợi hại, ngay cả Dược Vương Tôn Tư Mạc cũng phải
than thở sợ hãi. Đỗ Hà sao chép lại “Miêu Cương Vạn Độc Thiên” thêm một
bản, giao cho Tôn Tư Mạc, để hắn đem y thuật Hoa Hạ kết hợp cùng độc
thuật Miêu Cương để tăng cường trình độ y thuật của thời đại này, riêng
bản chính hắn giữ lại trong tay mình.
“Miêu Cương Vạn Độc Thiên”
nếu biết dùng vào lợi ích, có thể trị bệnh cứu người, dùng sai lầm,
những chất độc trong sách ghi chép sẽ biến thành lợi khí vô thanh vô tức hại người.
Đỗ Hà lấy được “Miêu Cương Vạn Độc Thiên”, đương
nhiên sẽ không phung phí của trời đem bảo bối này ném sang một bên mà
không quan tâm.
Lúc trước khi hai chi tiểu đội Thừa Phong Đạp
Nguyệt còn ngủ đông tại Giang Nam, bọn họ chia ra thành từng nhóm đi tới từng khu vực điều tra hướng đi của dư nghiệt Lý Kiến Thành, có người
lẫn vào xưởng may mặc làm tạp dịch, có người lẫn vào y quán làm người
sai vặt, có người lẫn vào tiệm thuốc làm tiểu nhị, chức nghề nào cũng
có, ở nơi này tiếp xúc học tập đủ loại kỹ xảo sinh tồn.
Ở xưởng
may mặc học được dệt vải may áo, ở y quán học được một ít y thuật, ở
tiệm thuốc học được cách chế thuốc, đây xem như thu hoạch ngoài ý liệu.
Bên trong tiểu đội Đạp Nguyệt còn có một người bởi vì trà trộn vào tiệm
thuốc nhận việc xem chừng lửa luyện thuốc, luôn vây quanh chỗ luyện
dược, học được phương pháp luyện dược cao minh, sau khi Đỗ Hà lấy được
“Miêu Cương Vạn Độc Thiên” liền đề bạt hắn làm luyện dược sư chuyên
nghiệp của mình, luyện chế đủ loại đan dược cho mình.
“Miêu Cương Vạn Độc Thiên” tụ tập tất cả tinh hoa của độc thuật, đầy đủ các loại
độc dược, chi tiết rõ ràng chỉ dẫn làm sao luyện chế. Trong đó có loại
độc dược vừa thấy máu lập tức chết ngay tại chỗ, cũng có thuốc mê khiến
cả loài voi, hổ, báo phải lập tức ngã xuống, tự nhiên cũng có cả loại
độc dược khiến dạ dày người bị thối rữa khi uống vào.
Thất Hoa Ma Tý Tán trong tay Đỗ Hà chính là một loại dược vật được ghi chép bên
trong “Miêu Cương Vạn Độc Thiên”, không tính là độc dược, là do bảy loại hoa có hiệu quả tê dại luyện chế thành, có tác dụng làm tê dại cực
mạnh, vô sắc vô vị, chỉ cần uống vào người trúng dược sẽ không thể nói
chuyện, thân không thể động, liên tục suốt ba ngày đêm bất động thẳng
đến khi dược hiệu biến mất mới có thể khôi phục.
Chỉ cần Võ
Nguyên Khánh cùng Võ Nguyên Sảng ngoan ngoãn nằm im ba ngày, chỉ cần
quyết định xuống hôn sự, hai tên tiểu nhân kia cũng không còn chút giá
trị nào. Đến lúc đó không cần Đỗ Hà động thủ, lấy tính cách của Lý Hữu
cũng sẽ đuổi bọn hắn ra khỏi Tề Vương phủ.
Ngay khi Tần Dục đưa tay đón dược vật, Đỗ Hà lại dặn dò:
- Vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, nên cẩn thận, ở dưới trướng của ta có thể hoàn thành được nhiệm vụ này cũng chỉ có ngươi!
Thủ đoạn dùng người thiên biến vạn hóa, bởi vì từng người mà đối xử khác
nhau, loại người lỗ mãng như Trương Phi luôn cần dùng phép khích tướng
đến buộc hắn tận dụng toàn lực.
Tần Dục vừa lúc như thế, hắn cũng giống như Đỗ Hà, áp lực càng lớn phát huy càng xuất sắc, càng được xem
trọng sẽ càng dụng tâm, hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ thật xuất sắc.
Một câu nói “có thể hoàn thành được nhiệm vụ này cũng chỉ có ngươi” khiến
Tần Dục mừng rỡ, hai tay cung kính tiếp nhận bình dược, ưỡn ngực nói:
- Công tử yên tâm, Tần Dục tuyệt đối không phụ kỳ vọng của công tử, hoàn thành nhiệm vụ.
Đỗ Hà tự nhiên là yên tâm, nếu không phải sự tiến bộ của Tần Dục đã được
hắn thừa nhận cùng tín nhiệm, hắn làm sao đem chuyện trọng yếu này cho
Tần Dục xử lý? Đỗ Hà mỉm cười, nói:
- Ta chờ tin tức tốt của ngươi!
Trường An, Tề Vương phủ.
Lý Thế Dân tôn trọng tiết kiệm, các nhi tử của hắn cũng luôn noi theo.
Tề Vương Lý Hữu bất tài, làm người vô dụng, nhưng vương phủ trong Trường
An cũng không xa hoa, cũng giống như phủ đệ của gia đình bình thường,
không có địa phương nào đặc thù.
Ở đại sảnh Tề Vương phủ, đang
truyền ra tiếng gầm gừ giận dữ, thanh âm binh binh bàng bàng của đồ sứ
rơi vỡ vang lên bên tai không dứt.
Bản tính Lý Hữu phi thường
trọng mặt mũi, lòng dạ lại chật hẹp, hôm nay Đỗ Hà làm hắn mất mặt,
chẳng khác gì dùng dao nhỏ đâm vào tim của hắn, làm cho hắn đau đớn
không chỗ phát tiết, làm cho hắn phát điên chính là lời nói của Đỗ Hà.
Hắn biết Vũ Mị Nương thật sự rời khỏi Trường An hơn một tháng, nhưng
không tưởng tượng được là vì ở chung một chỗ với Đỗ Hà, hai người đơn
độc ở chung, tình chàng ý thiếp.
Mỗi khi nghĩ tới Vũ Mị Nương đã
thuộc về Đỗ Hà, lòng ghen ghét vô tận liền cắn nuốt tâm linh của hắn,
bức hắn cơ hồ muốn nổi điên, ánh mắt che kín tơ máu.
Cùng ở trong đại sảnh còn có bốn tâm phúc của Lý Hữu là Hoằng Trí, Yến Hoằng Tín, Tảm Quân Mô, Lương Mãnh Bưu.
Hoằng Trí là cậu của Lý Hữu, là một tiểu nhân có dã tâm, nhiều năm trước đã
khuyên bảo Lý Hữu chiêu mộ tráng sĩ để tự vệ, để yên ổn làm Tề Vương.
Yến Hoằng Tín là anh vợ của Hoằng Trí, cũng giống như Hoằng Trí, hắn là
một viên đại tướng dưới trướng Đậu Kiến Đức năm xưa, có được võ nghệ
cùng tài hoa trị quân không tầm thường, đặc biệt phụ trách huấn luyện tử sĩ cho Lý Hữu.
Tảm Quân Mô cùng Lương Mãnh Bưu là do Lý Hữu tự
mình chiêu mộ tới, vật lấy loại tụ, trong lịch sử đánh giá Lý Hữu thích
săn bắn, thích kết giao người gian tà, bởi vậy bọn hắn cũng là tiểu
nhân, chỉ vì cực thiện cưỡi ngựa bắn cung nên được sủng tín.
Hoằng Trí tận tình khuyên nhủ:
- Điện hạ, thiên hạ nữ tử xinh đẹp nhiều không kể xiết, cần gì vì một nữ tử mà đắc tội Đỗ Hà?
Ban đầu khi Lý Hữu muốn cưới Vũ Mị Nương hắn cũng cực lực đồng ý, Vũ gia
xem như giàu có một phương, chỉ cần được Vũ gia ủng hộ dù Lý Hữu không
thể lấy được toàn thiên hạ nhưng địa vị chư hầu địa phương lại có thể
càng thêm củng cố, chư hầu địa phương cũng không thua gì bá chủ một
phương, nhưng hôm nay sự việc phát sinh, lại làm cho hắn bỏ qua ý nghĩ
này, Đỗ Hà được hoàng đế sủng ái như mặt trời ban trưa, trở mặt với Đỗ
Hà cũng không phải hành động sáng suốt.
Lý Hữu tức giận nói:
- Thiên hạ nữ nhân tuy nhiều, nhưng có mấy ai sánh được với Vũ Mị Nương?
Ta không cam lòng, Vũ Mị Nương là của ta, Đỗ Hà là thứ gì dám theo ta
giành nữ nhân!
Hắn lộ ra hung quang, lạnh giọng nói:
- Hoằng Tín, tử sĩ huấn luyện như thế nào, ta muốn giết hắn, bằm thây hắn vạn đoạn cho hắn biết kết cục đắc tội bổn vương!
Hắn làm việc từ trước tới nay luôn hoành hành không sợ, không kể hậu quả, chỉ vì ghen ghét liền động sát tâm.
Sắc mặt Hoằng Trí đại biến, muốn mở miệng, Lý Hữu lại đưa tay ngăn cản:
- Cậu không cần khuyên nữa, tâm ý ta đã quyết, không giết hắn không được!
Hoằng Trí thở dài nói:
- Cũng được, nếu tâm ý của điện hạ đã quyết, việc này liền giao cho ta đi xử lý!
Hắn biết tính cách của Lý Hữu, việc đã quyết định không còn đường thay đổi. Thay vì để cho hắn tự tiện làm bậy, không bằng chính mình tìm cách đảm
bảo vẹn toàn chắc chắn.
Lúc này sắc mặt Hoằng Trí mới chuyển biến tốt đẹp hơn một ít, để cho Hoằng Trí, Yến Hoằng Tín đi chuẩn bị chuyện
ám sát, hai người đi không lâu, hắn nhìn Tảm Quân Mô cùng Lương Mãnh Bưu nói:
- Các ngươi tìm vài tỳ nữ xinh xắn đưa tới cho Vũ Nguyên
Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng, có lấy được Vũ Mị Nương về hay không còn dùng tới bọn hắn!
Tảm Quân Mô, Lương Mãnh Bưu cảm thấy bất mãn, bọn hắn không quen nhìn thần thái đắc ý vênh váo của nhị Vũ kia, thầm nghĩ:
- Hiện tại Vũ Mị Nương còn chưa xuất giá mà bọn hắn đã huênh hoang như
vậy, chờ sau khi bọn hắn trợ giúp điện hạ cưới Vũ Mị Nương, ngày sau
chúng ta còn địa vị hay sao?
Liếc mắt nhìn nhau, trong đáy lòng bọn hắn đã có chủ ý.
Tảm Quân Mô tiến lên một bước, cười nhẹ nói:
- Điện hạ cần gì phải phiền toái như vậy, ta có một kế sách có thể làm
cho Vũ gia nhị cô nương ngoan ngoãn hầu hạ bên cạnh điện hạ!
Lý Hữu dừng chân hỏi:
- Các ngươi có biện pháp nào?
Tảm Quân Mô cười dâm đãng:
- Hồi điện hạ, kỳ thật nữ nhân luôn là như vậy, ở mặt ngoài cả đám đều là trinh tiết liệt phụ, tới trên giường đều lộ nguyên hình. Chỉ cần điện
hạ hiệu lệnh một tiếng, huynh đệ chúng ta liền bắt lại Vũ gia nhị cô
nương cho ngài. Thuộc hạ có một loại dược gọi là Liệt Phụ Ngâm, không
quản là nữ nhân tam trinh cửu liệt gì, hay là tiểu thư khuê các chưa
từng trải, chỉ cần uống vào một chút, bảo quản biến thành đãng phụ. Một
hai lần đầu có thể Vũ cô nương sẽ phản kháng, nhưng mười lần tám lần
quen thuộc rồi không qua một tháng nhất định sẽ ngoan ngoãn hầu hạ điện
hạ!
Lý Hữu nghe xong liền động tâm, cân nhắc nói:
- Đây
cũng có thể xem là một biện pháp, như vậy đi, ngày mai ta dẫn nhị Vũ tới cửa tiến hành mai mối, được chuyện thì thôi, không thì nhờ vào các
ngươi rồi. Hừ…
Đáy lòng hắn cười lạnh:
- Đỗ Hà, ngươi chờ xem, ta sẽ dẫn Vũ Mị Nương tới trước mộ phần của ngươi đốt giấy vàng mã cho ngươi!
Vào thời khắc này một đạo hắc ảnh bay qua tường vây của Tề Vương phủ.
Thân hình thoăn thoắt như liệp báo di chuyển cực nhanh bên trong phủ đệ.
Tề Vương phủ thủ vệ xem như cũng sâm nghiêm, các địa phương thỉnh thoảng
đều có hộ vệ tuần tra lui tới, nhưng hắc ảnh vẫn luôn nhanh chóng phát
hiện trước liền ẩn giấu thật nhanh, không ai có thể phát hiện được sự
tồn tại của hắn.
Ánh mắt sáng rực của Tần Dục không ngừng chuyển
động trong bóng đêm, Tề Vương phủ tuy không lớn lắm, nhưng dù sao cũng
là vương phủ, có chừng trăm gian phòng ốc, muốn tìm hai người cũng không phải là chuyện dễ.
Bỗng nhiên có thanh âm vang lên, có hai người đang đi tới gần.
Thân hình Tần Dục phóng về phía trước, nhanh như tia chớp ẩn trên xà nhà.
Người đi trước là một tráng hán cao ngất lên tiếng:
- Mẹ nó, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Vũ gia tiểu tử liền không thoải mái, hiện tại cứ cho bọn hắn đắc ý trước đi, chờ khi điện hạ không cần bọn
hắn, xem ta làm sao giáo huấn hai tiểu tử kia!
Người thấp hơn cũng đồng ý nói:
- Để ta một phần, giáo huấn loại người như thế ta rất thành thạo!
Bọn hắn vừa phát tiết xong bực tức liền rời đi.
Tần Dục cười khẽ, hướng địa phương bọn hắn vừa đi tới mà truy tìm, tìm được hành tung của Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng, đợi thêm nửa canh
giờ, đợi khi hai người ôm theo tỳ nữ đi nhà vệ sinh, liền đem thuốc bột
bỏ vào trong chén rượu của bọn hắn.
Nhiệm vụ của Tần Dục hoàn
thành viên mãn, nhưng Đỗ Hà lại đang đau đầu suy nghĩ làm sao giải thích với hai vị phu nhân ở nhà về chuyện của Vũ Mị Nương!
Diệt Hồng Trần