Sau một lúc đối thoại với Triệu Hồi, Đỗ Hà phi thường hài lòng với tin
tức đạt được, một mặt chứng minh Triệu Hồi quả thật đến từ đại lục Châu
Mỹ, hơn nữa còn lưu lại dấu chân ở Châu Mỹ, về phần tại sao trong lịch
sử không ghi chép lại, rất có thể là do sự tồn tại của hắn quá bé nhỏ
không đáng kể nên không người hay biết.
Tuy rằng hắn mang đến
khoai lang, nhưng đã ăn hết trên đường đi, đối với người đi đường không
có bất kỳ cống hiến, dĩ nhiên sử quan không cần biết đến sự hiện hữu của bọn họ.
Về phương diện khác, thuở nhỏ Triệu Hồi đã được học tập
kỹ thuật sinh tồn trên biển, dưới tình huống không có được hàng hải
thuyền xuất sắc vẫn thành công từ đại lục Châu Mỹ vượt biển đi tới Đại
Đường, đây là chuyện cực kỳ không dễ dàng, tuy rằng trả giá lớn, một
trăm hai mươi người chỉ sống sót được hai người, nhưng nếu cho hắn loại
thuyền đi biển tốt nhất cùng la bàn xác nhận phương hướng, kết quả có
thể nghĩ sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Đi ra khỏi nhà lao, Đỗ Hà cùng Vũ Mị Nương từ biệt Vưu Phong, tìm một khách sạn trong huyện ở lại.
Hai người thương nghị một lúc, nhất trí cho rằng nhúng tay vào chỗ những
lão nhân trong huyện, hỏi xem có người nào biết chuyện hay không. Bởi vì chuyện đã qua năm mươi năm, muốn chứng minh phu thê Tào Bác có tội, vật chứng đương nhiên không thể tồn tại, tìm nhân chứng chính là lựa chọn
duy nhất.
Bọn họ chia ra hai đường, một đi thành bắc điều tra,
một đi qua thành nam tìm hiểu, ước hẹn sau hoàng hôn gặp lại tại khách
điếm.
Bận rộn cả buổi chiều, Đỗ Hà hoàn toàn không có chút thu
hoạch, thời gian dài đăng đẵng cơ hồ đã che giấu hết thảy mọi chân tướng sự thật.
Quay về tới khách sạn, Vũ Mị Nương đã chờ từ lâu, nhìn gương mặt của nàng cũng đã biết không lấy được tin tức gì hữu dụng.
Vũ Mị Nương đấm vai bóp chân, thở dài:
Thời gian quá lâu, chân chính hiểu biết hết thảy chỉ sợ cũng chỉ có hai phu thê kia mà thôi!
Đỗ Hà vốn đã hết đường xoay sở, nhưng vừa nghe lời nói của Vũ Mị Nương, trong mắt chợt sáng ngời, cười nói:
Có, ta có phương pháp làm cho phu thê Tào Bác tự mình nhận tội!
Vũ Mị Nương kinh ngạc nhìn hắn.
Đỗ Hà mỉm cười, trong dáng tươi cười tràn ngập vẻ tự tin khiến cho Vũ Mị
Nương nhìn đến ngẩn ngơ, trong lòng nhảy mạnh, vội ho khan một tiếng che giấu, hỏi:
Có biện pháp gì?
Đỗ Hà không đáp mà hỏi ngược lại:
Muội suy nghĩ một người qua tuổi bảy mươi trong lòng để ý nhất là thứ gì?
Vũ Mị Nương trầm mặc một lát, trong mắt chợt sáng ngời, nói:
Hẳn là con cháu đi!
Không sai!
Đỗ Hà vạn phần khẳng định, nói:
Một người cho dù xấu xa cỡ nào, nhưng luôn đối với con cháu mình có được
cảm tình đặc biệt, nhất là người đã già, phần cảm tình này càng tăng
thêm gấp bội. Nếu như báo ứng của bọn hắn lại buông xuống trên thân
người con cháu, muội cảm thấy người làm phụ mẫu còn ngồi yên được hay
sao?
Vũ Mị Nương vỗ tay nói:
Đỗ đại ca muốn bắt con cháu phu thê Tào Bác bức bách bọn hắn nói ra sự thật?
Đỗ Hà lắc đầu nói:
Đó chẳng qua là hạ sách, ta cũng không muốn mang tội danh bắt cóc trên người, còn phải nghĩ phương pháp…muội ngẫm lại xem…
Vũ Mị Nương nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Đỗ Hà cười cổ quái, thân hình chợt lóe, xuất hiện ngay sau lưng Vũ Mị Nương, kề sát bên tai nàng hét to một tiếng:
Oa!
Vũ Mị Nương sợ tới mức rùng mình, gương mặt yêu kiều lập tức mất đi huyết
sắc, nàng kêu lên một tiếng hoảng sợ, lại liếc mắt nhìn người khởi
xướng, thấy hắn đang làm mặt quỷ trêu chọc, dở khóc dở cười giậm chân
nói:
Huynh…huynh rõ ràng ở trước mặt muội, từ khi nào lại chạy ra phía sau đây?
Đỗ Hà đắc ý khom người nói:
Vũ nhị cô nương của ta, hình như muội đã quên ta có bổn sự lên trời xuống đất thì phải?
Vũ Mị Nương giật mình tỉnh ngộ, cười nói:
Muội hiểu rồi, Đỗ đại ca dự định giả quỷ dọa nạt bọn hắn!
Đáp đúng!
Đỗ Hà vỗ tay một tiếng, nói:
Ta tin tưởng trên thế giới không ai giả dạng quỷ thích hợp hơn so với ta!
Kỳ thật giả quỷ tự mình đi dọa phu thê Tào Bác là chuyện đơn giản nhất,
nhưng mặc dù phu thê Tào Bác có tội, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, đã
hơn sáu mươi, giả quỷ dọa bọn hắn Đỗ Hà thật sự làm không được.
Cha nợ con trả, chỉ đành ủy khuất con cháu phu thê Tào Bác.
Ta đi xuống chuẩn bị một ít đồ vật cần thiết!
Trên mặt Đỗ Hà hiện lên dáng tươi cười đắc ý với trò đùa dai.
Đêm khuya gần sáng.
Nhi tử của Tào Bác là Tào Tôn cùng phu nhân Dương thị đang ở bên trong phòng ngủ say sưa.
Đột nhiên một trận tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Đông đông đông đông…
Thanh âm vang dội giữa đêm khuya.
Chuyện gì vậy?
Tào Tôn bừng tỉnh, mờ mịt mở mắt biếng nhác xuống giường, mở ra cửa phòng nói:
Ai vậy a?
Hắn định thần nhìn ra, chợt thấy ngoài phòng không một bóng người, nhưng tiếng “đông đông đông đông” vẫn vang lên mãi không dứt.
Lúc này Tào Tôn mới phát giác đó không phải tiếng gõ cửa mà là tiếng gõ cửa sổ, địa phương vang lên không phải cửa phòng mà là cửa sổ, gương mặt
hắn chợt không còn chút huyết sắc, ở trong trí nhớ hắn hiện đang ở trong phòng ngủ lầu hai, mà phương hướng cửa sổ lại là vách tường không có
chỗ đặt chân bên ngoài.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, một đạo nhân
ảnh lắc lư ngay cửa sổ, có cỗ chất lỏng đang chảy trên cửa sổ, đen tuyền nên không nhận ra là vật gì.
Tào Tôn bị hù dọa đến mức mồ hôi
lạnh chảy ròng, hoàn toàn biến thành ngây ngốc, muốn há mồm quát lên
nhưng phát hiện yết hầu của mình như bị bịt kín, miệng mấp máy muốn kêu
nhưng không cách nào kêu ra tiếng, muốn chạy lại phát hiện hai chân nặng tựa ngàn cân, làm sao cũng không nâng lên nổi. Đây là biểu hiện của một người lâm vào sợ hãi cực độ, bởi vì sợ hãi ảnh hưởng tới đại não, trong tiềm thức phong bế năng lực nói chuyện cùng hành động của chính mình.
Bản thân hắn sẽ không tự giác, chỉ cho rằng mình nhận lấy nguyền rủa.
Chất lỏng kia không ngừng chảy xuống, trên cánh cửa dần dần xuất hiện một chữ.
Chết!
Phu nhân của Tào Tôn là Dương thị cũng bừng tỉnh dậy, còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Tướng công, tướng công…
Vừa mê mang gọi được hai câu, đi tới bên cạnh, theo ánh mắt Tào Tôn nhìn về hướng cửa sổ, vẻ mông lung buồn ngủ lập tức tan biến trên chín tầng
mây, lỗ chân lông trên người toàn bộ dựng thẳng lên, há miệng phát ra
một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế:
Nha…quỷ a…
Hai mắt nàng ta trợn trắng, trực tiếp bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Tào Tôn bị tiếng thét chói tai kia làm bừng tỉnh, hồi phục lại tinh thần,
phát hiện mình đã có thể hành động liền quát to chạy ra khỏi phòng.
Tiếng thét chói tai giữa đêm khuya đem thị tỳ gia đinh trong phủ đang chìm trong mộng đều đánh thức.
Người đầu tiên tỉnh lại chính là Tào Quý, là đệ đệ của Tào Tôn, hắn ở ngay
phòng đối diện, vừa mở cửa liền thấy sắc mặt đại ca trắng bệch sợ hãi,
toàn thân ướt đẫm như rơi xuống nước, trên mặt tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Làm sao vậy đại ca?
Tào Quý quan tâm tiến tới, vừa bước được một bước lập tức hoảng sợ ngã quỵ xuống đất.
Ngay sau lưng Tào Tôn đột nhiên nổi lên một trận sương khói, một bạch y quỷ
quái tóc tai bù xù, thất khiếu tuôn máu đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt thê
thảm đáng sợ, chẳng khác gì quỷ quái ghê rợn trong những chuyện cố sự
lưu truyền.
Giết…
Giết…
Giết…
Bạch y quỷ
quái hộc ra đầu lưỡi, từ trong cổ họng truyền ra thanh âm cực kỳ âm
trầm, chẳng khác gì thanh âm đến từ cửu u địa ngục làm người ta kinh
hãi.
Tào Tôn cứng ngắc toàn thân, ngơ ngác quay đầu, hai mắt trợn ngược cũng hôn mê bất tỉnh.
Tào Quý không ngừng lết về phía sau, đã hoảng sợ đến mức nói năng lộn xộn:
Đừng…đừng…đừng…
Nước mắt nước mũi hắn đã che kín cả gương mặt…
Bạch y quỷ quái chậm rãi tiến về phía trước, đi từng bước một tới gần.
Sau lưng Tào Quý là cửa phòng, không còn đường thối lui.
Đừng qua đây…đừng qua đây…
Hắn sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt lại, không dám tiếp tục nhìn thêm, đợi
khi hắn mở mắt quỷ ảnh đã biến mất không còn nhìn thấy.
Chỉ có trên mặt đất hiện lên thứ gì đó giống như chữ viết.
Tào Quý lấy hết can đảm đốt lửa, ánh lửa từ mồi lửa đỏ tươi cùng chất lỏng như máu chiếu rọi lẫn nhau.
Ta muốn Tào gia, gà chó không yên!
Tám chữ máu chảy đầm đìa tản ra quang mang yêu diễm.
Ta muốn Tào gia, gà chó không yên!
Bên ngoài hành lang truyền tới thanh âm đồng dạng, bạch y quỷ quái phiêu
đãng trên hành lang, chẳng khác gì quỷ mị bay tới bay lui trên không
trung.
Ha ha ha…gà chó không yên…gà chó không yên…
Thanh âm lạnh lẽo quanh quẩn trên bầu trời đêm.
Chuyện ma quái xảy ra trong Tào gia vào ngày hôm sau đã truyền khắp Long Môn huyện.
Nguyên bản chỉ là tồn tại hư vô mờ mịt, ngay lập tức liền xuất hiện bên trong
lời đồn của dân chúng, nhiệt náo ồn ào, trở thành chủ đề nhà nhà đều
biết.
Đỗ Hà cố ý đem sự tình làm lớn, cho nên không chỉ dọa nạt
Tào Tôn, Tào Quý, còn từng thi triển khinh công lợi dụng dây thép khó
thể phát hiện trong đêm khuya, kéo ngang qua bầu trời đêm, làm gia đinh
tỳ nữ của Tào phủ đều nhìn thấy.
Hôm sau cơ hồ toàn bộ người hầu của Tào phủ đều xin nghỉ việc rời đi.
Đối mặt với quỷ thần, không ai có dũng khí hay có gan đối kháng ngay mặt.
Tào Tôn, Tào Quý hoang mang lo sợ ngồi trong đại sảnh.
Đại ca, làm sao bây giờ?
Sắc mặt Tào Quý trắng bệch, mặc dù đang ở giữa ban ngày, nhưng nhớ tới việc đêm qua hắn cũng không nhịn được run rẩy toàn thân. Vì bảo đảm trò hù
dọa không bị vạch trần, ngày hôm qua Đỗ Hà còn chạy tới Giáng Châu Chiết Trùng phủ mượn máu. Đường triều bởi vì dân cư không đủ, cho nên chọn
dùng chế độ phủ binh chế. Ngày mùa dân chúng canh tác, khi nghỉ ngơi thì dân chúng nhập phủ huấn luyện, có thể xem như toàn dân giai binh.
Một Chiết Trùng phủ chí ít có hơn ngàn quân tốt, Giáng Châu xem như đại
châu, Chiết Trùng phủ nơi này có tới ba ngàn người, mỗi người cho mượn
chút máu rất dễ dàng mượn được một thùng lớn.
Đêm qua vết máu dùng dọa nạt người chính là máu người thực sự.
Tào gia trên dưới sau khi xác định, trong lòng đều run sợ, không lời để nói.
Phu thê Tào Bác cũng nghe được tin tức, hai người hoảng sợ thất sắc, lúc
trước vì tham niệm hai người hợp mưu thu mua ác đồ địa phương giết chết
phu thê Triệu lão, lại dùng thuốc độc giết thê tử của Triệu Anh, vì chặt cỏ tận gốc, cuối cùng còn nhẫn tâm đem hai cô nhi của Triệu gia thiêu
chết, chẳng lẽ là oan hồn của Triệu gia đến đòi mạng hay sao?
Chính mình gieo xuống hậu quả xấu, tai họa lên người con cháu?
Đáy lòng hai người không yên, không cách nào an tâm.
Tào Tôn cố gắng trấn định, nhưng cơ thể run rẩy đã bán đứng hắn:
Không…không cần quá mức sợ hãi, đến tột cùng có thật là quỷ quái hay không còn chưa xác định, không bằng chút ta thỉnh một vị pháp sư pháp lực cao thâm đến khu trừ tà, nếu là quỷ quái, tiêu diệt hắn liền vô sự.
Tào Quý đề nghị:
Chúng ta mời ân nhân cứu mạng đến, nếu là quỷ có pháp sư, nếu là giả có ân
nhân dũng mãnh cái thế phi thường, nhất định có thể giải quyết đạo tặc!
- Cứ làm như thế đi, ta đi thỉnh pháp sư, ân nhân thì nhờ nhị đệ!