Trong đôi mắt to mê người của Trường Nhạc lộ ra nghi vấn, đáy lòng thật
không tin ái lang sẽ vì tiền tài mà khom lưng, nhưng không hiểu tại sao
ái lang lại nói như thế.
Đỗ Hà cũng không nói rõ, kết quả hôm nay thay vì nói Lý Thừa Càn muốn tố cáo hắn, còn không bằng hắn cố ý đốt
một mồi lửa trong lòng Lý Thừa Càn, buộc Lý Thừa Càn chạy tới trước mặt
Lý Thế Dân mà tố cáo hắn.
Lý Thừa Càn nếu không có chủ tâm gây
khó xử với hắn, như vậy mọi sự tốt đẹp, nếu cố tình gây hấn, thì xem như tự mình chuốc lấy cực khổ.
Lý Thừa Càn vốn không biết việc này,
trong cơn giận dữ khó thể kiềm chế, không thể tưởng được Đỗ Hà không cho hắn chút mặt mũi, chính hắn tự tìm tới tận nhà yêu cầu giao dịch, ở
trong mắt hắn xem như đã là biểu hiện yếu thế, nhưng hành động đối chọi
gay gắt của Đỗ Hà rõ ràng hoàn toàn không xem một thái tử như hắn vào
trong mắt.
Hắn chỉ thấy Đỗ Hà khinh thường mình, nhưng lại không
hề có chút phát giác chính mình lại vỗ bàn, thần thái châm chọc khiêu
khích, căn bản chỉ dùng loại tư thế đến tìm người gây phiền toái. Hắn
chỉ nhìn thấy đối phương làm gì nói gì, nhưng không cách nào phát giác
ra được hành vi của bản thân mình là quá đáng.
- Giỏi cho Đỗ Hà
ngươi, cô cũng không tin có bằng chứng chính xác này, phụ hoàng còn có
thể thiên vị ngươi được nữa hay sao, thật nghĩ cô không dám tố cáo
ngươi…
Bước chân hắn càng lúc càng nhanh, trong đầu chỉ tràn ngập ý nghĩ muốn tố cáo Đỗ Hà, muốn sửa trị hắn một trận, chỉ qua một khắc
hắn đã đến hoàng cung, từ trong miệng cung nữ nội cung thăm dò được Lý
Thế Dân đang ở nơi nào. Hôm nay không cần lên tảo triều, Lý Thế Dân đang ở trong Lập Chính Điện cùng Trưởng Tôn hoàng hậu.
Lý Thừa Càn
nghe thông báo, trong lòng mừng thầm, có Trưởng Tôn hoàng hậu bên cạnh,
mình đi tố cáo sẽ càng tăng thêm sức mạnh chứng cứ một ít, liền bước
nhanh về hướng Lập Chính Điện.
Bên trong Lập Chính Điện, Lý Thế
Dân vốn vì chuyện phát sinh sự cố ám sát trong yến hội nên trong lòng
vẫn luôn buồn bực không vui, lại thêm chuyện thích khách biến mất vô
tung, càng làm lòng hắn luôn bực bội, nhưng được Trưởng Tôn hoàng hậu
khuyên nhủ tâm tình cũng đã chuyển biến tốt hơn. Tấn Dương công chúa tuy còn bé nhưng đã am hiểu lòng người, ở bên cạnh làm ra vẻ an ủi, chọc
cho Lý Thế Dân bật cười, tâm tình cũng khá hơn không ít.
Đúng lúc này Lý Thừa Càn đã tới, nhìn thấy Lý Thế Dân đang trò chuyện vui vẻ
cùng Trưởng Tôn hoàng hậu, chơi đùa với Tấn Dương công chúa, một nhà ba
người vui vẻ hòa thuận.
Nghe được Lý Thừa Càn cầu kiến, Lý Thế
Dân cũng không có cảm xúc gì, tuy nói vẫn chưa bắt được Công Tôn Dạ
Nguyệt nhưng hắn vẫn có thể thông hiểu, ngay cả Đỗ Hà cũng không có tin
tức, không còn cách nào khác, Lý Thừa Càn tự nhiên cũng không mang đến
cho hắn được bao nhiêu hi vọng, vì vậy gật đầu cho phép hắn vào thỉnh
an.
Nhân phẩm của Lý Thừa Càn không tốt, nhưng đối với phụ mẫu
vẫn hiếu thuận, mỗi ngày thỉnh an cũng không hề quên lãng, vì vậy Lý Thế Dân cũng không nghĩ nhiều.
Lý Thừa Càn đi vào lễ bái, lại như
không chờ đợi được liền đem chuyện của Đỗ Hà nói ra, còn nói hắn tham
lam như thế nào, làm sao điều khiển người của Vũ gia để tranh giành tư
lợi. Dù sao là cáo trạng, trong lời nói khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một
ít địa phương khoa trương không xác thực.
Gương mặt Lý Thế Dân
vốn còn đang mỉm cười, vừa nghe được lời của Lý Thừa Càn, trong chốc lát trở nên đặc biệt đáng sợ, bình tĩnh, ánh mắt lạnh đến mức làm cho lòng
người giá rét.
Đầu tiên hắn để cho Trưởng Tôn hoàng hậu ôm Tấn Dương công chúa rời khỏi trước, miễn dọa hỏng tiểu nha đầu.
Trưởng Tôn hoàng hậu vô cùng hiểu rõ trượng phu của mình, trong lòng biết
không ổn, liền để cung nữ mang tiểu công chúa rời đi, chính mình vẫn ở
lại, chỉ là có chút lo lắng nhìn đôi phụ tử, nhắc nhở:
- Càn nhi, Hà nhi làm người chính trực, quyết không phải là người tham tài, ở trong đó có phải có hiểu lầm gì hay không?
Lý Thừa Càn nhìn thấy Lý Thế Dân biến sắc, còn tưởng rằng đang tức giận Đỗ Hà, vội nói:
- Ban đầu nhi thần cũng không tin, nhưng sự thật đều ở đây, thật không cho phép nhi thần không hoài nghi!
Hắn lấy ra quyển sách nhỏ mà hắn cho rằng là tội chứng của Đỗ Hà tiến tới đưa hai tay dâng lên.
Lý Thế Dân đưa tay tiếp lấy quyển sách nhỏ, cũng không hề nhìn tới, trực
tiếp xé quyển sách thành hai phần, lại xé tiếp, sau đó xé thành bốn
phần, tám phần …từng chút một xé rách, không bao lâu chứng cứ đã biến
thành giấy vụn.
Lý Thừa Càn sợ đến choáng váng, nhìn thấy ánh mắt thất vọng lẫn đau lòng của Lý Thế Dân, chợt cảm thấy tình huống không
ổn, nhưng còn không biết mình sai ở nơi nào:
- Phụ hoàng…
- Im ngay! Ngươi còn có mặt mũi gọi liên là phụ hoàng? Ngươi thật sự làm cho trẫm quá thất vọng, quá thất vọng rồi…
Khóe môi Lý Thế Dân co giật mạnh, đem nắm giấy vụn trong tay ném lên mặt Lý
Thừa Càn, trở tay tát mạnh tới “ba” một tiếng giòn vang, thái tử ca bị
tát đến lệch cả đầu, khóe miệng tiết ra tơ máu.
Lý Thừa Càn bị đánh mộng!
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng hoảng sợ biến sắc, cả kinh nói:
- Bệ hạ, có chuyện gì từ từ nói, làm gì động thủ đánh con đâu…
- Thái tử như thế, lại để cho trẫm còn có thể nói cái gì?
Lý Thế Dân cắn chặt răng, thở hổn hển, đôi mắt trừng lớn.
Trên mặt Lý Thừa Càn tràn đầy vẻ khó hiểu, ủy khuất, bị một tát tai làm bạo phát:
- Phụ hoàng, rốt cục hài nhi đã làm gì? Ngài thiên vị Đỗ Hà như thế, đến tột cùng ai mới là nhi tử của ngài…
- Ngươi…
Lý Thế Dân càng giận dữ, bàn tay giơ lên, nhưng thấy bộ dáng của Lý Thừa Càn cũng không đánh xuống được.
- Càn nhi, im miệng, không được vô lễ!
Trưởng Tôn hoàng hậu một tay lôi kéo Lý Thế Dân, một bên nổi giận quát Lý Thừa Càn, trong ba người chỉ có bà là khó khăn nhất.
- Được được…
Lý Thế Dân buông tay xuống, không ngừng run rẩy nói:
- Hôm nay trẫm cho ngươi không lời nào để nói…hết thảy những lời ngươi tố cáo Đỗ Hà, trẫm hoàn toàn không tin một chữ nào. Cái gọi là “chứng cứ”, trẫm nhìn còn khinh thường nhìn…
Hắn cưỡng chế lửa giận, chậm rãi nói:
- Năm xưa Tức Vương tranh đấu cùng trẫm, hắn từng lợi dụng chức quyền tạm giấu một bộ phận tài vật của bạo quân Dương Quảng lưu lại, giấu kín ở
một chỗ. Có một người, trong một lần ngoài ý muốn, hắn phát hiện được
bảo tàng này.
Trong bảo tàng tài bảo vô số, tổng cộng có tới năm vạn hai ngàn tám trăm lượng hoàng kim, mười bảy vạn hai ngàn tám trăm
lượng bạc, số tài bảo to lớn còn nhiều hơn tổng thu nhập thuế ba năm của Đại Đường chúng ta, nhiều hơn tới gấp ba lần quốc khố. Đối mặt với bảo
tàng khổng lồ này, người phát hiện lại không lấy một xu, đều nộp lên
trên triều đình.
Lúc đó trẫm có hỏi hắn, vì sao lại làm như thế? Hắn đáp “Quân tử ái tài, lấy chi có đạo. Những kim tiền này là tiền tài bất nghĩa lúc trước Dương Quảng lấy của dân chúng bách tính, theo đạo
lý phải dùng lại cho dân”.
Người đó chính là Đỗ Hà mà ngươi vừa
tố cáo. Đỗ Hà ngay cả một bảo tàng khổng lồ lấy dễ như trở bàn tay không ai hay biết mà hắn còn khinh thường không thèm nhìn tới, một người xem
tiền tài như cặn bã cỏ rác, há lại vì tiền tài đi làm chuyện trái pháp
luật hay sao?
Bởi vì có Đỗ Hà, những năm này Đại Đường không
ngừng có đại động tĩnh, rất nhiều phương châm chính sách áp dụng cải
biến, thậm chí không thể thiếu được phải dùng tiền tài ủng hộ.
Vì vậy khi Đỗ Hà tìm được bảo tàng với số lượng khổng lồ kia liền trở nên
càng thêm trọng yếu, nếu không có được khoản tiền tài khổng lồ ngoài ý
muốn này, rất nhiều chính sách của Đại Đường đều không thể áp dụng.
Đối với việc này tuy ngoài miệng Lý Thế Dân không nói ra, nhưng hắn vẫn cảm nhận sâu sắc trong tâm, công tích Đỗ Hà hiến bảo tàng đã giúp Đại Đường miễn được vài năm gian khổ tích lũy tiền tài.
Lý Thừa Càn nói gì không tốt, lại đi tố cáo Đỗ Hà tham tài.
Toàn bộ tài sản của Vũ gia cộng lại cũng không sánh kịp mười bảy vạn hai
ngàn tám trăm lượng bạc chứ đừng nói tới năm vạn hai ngàn tám trăm lượng hoàng kim.
Lần tố cáo này của Lý Thừa Càn hoàn toàn là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nghe Lý Thế Dân nói thật rõ ràng, Lý Thừa Càn chỉ còn đứng ngơ ngác chết lặng, không lời nào để nói!