Dục Cốc Thiết đã giải quyết xong, cũng chỉ còn lại Đại Độ Thiết.
Dục Cốc Thiết đã đưa ngựa cho Lý Thế Dân, nhưng hiện giờ con ngựa lại nằm
trong tay Đại Độ Thiết, muốn mạnh mẽ cưỡng đoạt cũng không được. Lý Thế
Dân là người có tính cách truy cầu hoàn mỹ, việc này thật sự không thể
lưu lại bất cứ sơ hở gì.
Đỗ Hà lập tức tìm được Đại Độ Thiết.
Đại Độ Thiết vì chuyện thiên mã cũng lo nghĩ nóng vội. Người trong thảo
nguyên đều yêu ngựa, có thể có được một con thần câu như thiên mã để
cưỡi, đối với bất cứ người nào trong thảo nguyên mà nói cũng là trời
xanh ban ân. Mặc dù Tiết Duyên Đà và Đại Đường có quan hệ vô cùng mật
thiết, nhưng trong lòng Đại Độ Thiết nghiêm khắc tính toán, con ngựa này xác thực thuộc về Tây Đột Quyết, chỉ là bọn hắn dựa vào thực lực cưỡng
đoạt mà thôi.
Nếu như Lý Thế Dân thật sự xử lý công bằng, khả năng phán cho Tây Đột Quyết là rất lớn.
- Ài, cũng không biết rõ tình huống như thế nào, tên đáng chết này, lại làm hỏng chuyện tốt của ta.
Hắn nhớ tới Đỗ Hà, tức tối nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Ngay khi hắn đang lo nghĩ, tiếng bước chân vang lên, Đỗ Hà mặt lạnh tiến vào thiên điện.
Trái tim Đại Độ Thiết như nhảy khỏi ***g ngực, cũng bất chấp sắc mặt Đỗ Hà bất thiện, tới gần hỏi thăm tình huống.
- Hừ…
Đỗ Hà hừ lạnh nói:
- Ngươi thật to gan, cống phẩm của Tây Đột Quyết hiến cho Bệ Hạ, ngươi cũng có gan cướp đi.
Nhưng ngươi cũng thật may mắn, ngươi gặp được một Bệ Hạ khoan hồng độ
lượng….Bệ Hạ nhớ tới tình nghĩa của phụ thân ngươi, không so đo tội của
ngươi, chỉ nói, nếu ngươi thật sự ưa thích, Bệ Hạ sẽ chuyển giao con
ngựa cho ngươi, hiện tại con ngựa đang ở cách đây không xa, ngươi đến
lấy đi.
Câu nói này khiến Đại Độ Thiết khiếp hãi đến mức mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng, hoàn toàn kinh sợ, hắn làm sao nghĩ tới thiên mã
này là hạ lễ Tây Đột Quyết ý định hiến cho Lý Thế Dân. Hắn mạo phạm cướp đoạt hạ lễ này, chẳng phải là vuốt mặt Lý Thế Dân?
Đỗ Hà thầm cười nham hiểm. Ngựa đã đưa rồi, có gan nhận không mới nói.
Nếu không nhận còn có thể nói là người không biết không có tội, bỏ qua
chuyện này, nếu Đại Độ Thiết nhận lấy, chứng tỏ hắn biết đây là cống
phẩm dâng lên Lý Thế Dân vẫn có lòng cưỡng đoạt, cuồng vọng đến mức coi
rẻ Lý Thế Dân và vương triều Đại Đường.
Tiết Duyên Đà sẽ không
vĩnh viễn cam tâm làm tiểu đệ của Đại Đường, điểm này Đỗ Hà rất tinh
tường, Lý Thế Dân cũng tinh tường, Đại Độ Thiết thân là người trong cuộc càng tinh tường.
Nhưng hiện giờ, dưới tình huống thực lực không
đủ, bọn hắn cũng không có gan dám phát sinh bất cứ xung đột nào với Đại
Đường, để tránh thất bại trong gang tấc.
Quả nhiên….
Sắc mặt Đại Độ Thiết lúc trắng lúc xanh, vội nói:
- Hiểu lầm, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm. Thiên Khả Hãn là Khả Hãn
chí cao vô thượng trong lòng Tiết Duyên Đà chúng ta, ta chưa từng nghĩ
sẽ đi cướp cống phẩm của Thiên Khả Hãn, trái lại ta cướp đoạt thiên mã
chính là vì trong mắt Đại Độ Thiết ta, chỉ có anh hùng như Thiên Khả Hãn mới có thể xứng với thiên mã. Loại tạp chủng như Tây Đột Quyết không có tư cách này, cho nên mới tùy tiện ra tay, ý định đem thiên mã chuyển
tặng cho Thiên Khả Hãn, hiện tại thiên mã đã là vật của Thiên Khả Hãn,
vậy là tâm nguyện của ta đã hoàn thành, làm gì có đạo lý lấy lại. Tấm
lòng của Đại Độ Thiết, kính xin Đỗ đại nhân thay ta truyền đạt.
Đỗ Hà khẽ mỉm cười nói:
- Thì ra là như vậy, ta nhất định sẽ thay ngươi chuyển lời.
Lời nói của Đại Độ Thiết hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, nếu Đại Độ
Thiết bất ngờ nhận thiên mã này, Đại Đường chỉ còn cách chuẩn bị chiến
tranh. Bởi vì điều này chứng tỏ Tiết Duyên Đà đã không đặt Đại Đường vào mắt.
Rất hiển nhiên, hiện tại Tiết Duyên Đà không có lá gan này.
Đỗ Hà về tới Ngự Hoa Viên, lại bất ngờ bị hộ vệ chắn ngoài cửa hoa viên.
- Các ngươi làm gì vậy, ta muốn gặp Hoàng Thượng.
Mỗi lần hắn ra vào Ngự Hoa Viên đều không cần thông báo, chỉ khi đến gần
chỗ Lý Thế Dân, phòng thủ nghiêm mật nhất mới cần dừng lại, thông báo
một tiếng.
Hắn chưa bao giờ bị hộ vệ ngăn cản bên ngoài cửa Ngự
hoa viên như vậy, huống chi hắn vừa mới rời khỏi không lâu, Lý Thế Dân
còn đang chờ hắn hồi báo?
Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với tác phong bình thường.
Đỗ Hà âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Đợi ước chừng nửa nén hương, Đỗ Hà mới được truyền lệnh đi vào.
Trên đường đi tới Ngự hoa viên, Đỗ Hà phóng nhãn nhìn xung quanh, đột nhiên
thấy một bóng lưng quen thuộc được một tên thị vệ dẫn từ đường mòn đối
diện đi xuyên qua, theo một cửa khác ra khỏi Ngự hoa viên.
- Bóng lưng kia rất quen thuộc, hắn mặc y phục ngự y, đúng rồi, là Thái Y Lệnh.
Thời gian trước, Tôn Tư Mạc liên tục ở lại phủ đệ của Đỗ Hà, Thái Y Lệnh
thường xuyên đến gặp hắn, cùng hắn đàm luận y thuật, học tập lẫn nhau.
Đỗ Hà thỉnh thoảng gặp gỡ, tương đối quen thuộc, Thái Y Lệnh là người
đứng đầu ngự y, y thuật của hắn cũng được Tôn Tư Mạc khen ngợi không
dứt, là đại phu ngự dụng của Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Hoàng Hậu, hắn
xuất hiện ở đây chẳng lẽ là trị bệnh cho Lý Thế Dân?
Không lẽ nào, vừa rồi Bệ Hà còn nói chuyện với mình, làm sao có thể nói bệnh là bệnh được?
Liên tưởng đến chuyện bị ngăn cản ngoài cửa, Đỗ Hà mỉm cười, thầm nghĩ:
- Trong chuyện này nhất định có gì đó mờ ám.
Xuyên qua đường mòn, Đỗ Hà tiến sâu vào rừng mai bên trái Ngự hoa viên, Lý
Thế Dân đang ngồi trên hồ giường, vừa trêu chọc mấy chú chim, vừa thưởng thức hoa mai đứng ngạo nghễ trong gió rét. Cung Phấn mai, Hồng mai,
Chiếu Thủy mai, Lục Ngạc mai, Đại Hồng mai, Ngọc Điệp mai, Sái Kim
mai….trong rừng mai, loại mai nào cũng có.
Tháng giêng chính là lúc hoa mai nở rộ, trên trăm gốc hoa mai ganh đua sắc đẹp, đẹp không sao tả xiết.
Thấy tình cảnh này, Đỗ Hà càng cảm thấy kỳ quái, Lý Thế Dân rất ít khi bị
bắt gặp ngồi trên hồ giường. Khi hắn nghỉ ngơi thường lôi thôi lếch
thếch, trước mặt người thân cận sẽ không để ý đến lễ tiết cung đình, nằm nghiêng trên hồ giường lúc nào cũng thoải mái hơn ngồi.
Lý Thế Dân đang ngồi trước mặt hắn, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
- Nhạc phụ, tất cả mọi chuyện đã được giải quyết. Dục Cốc Thiết kêu hắn
vốn định lấy con ngựa này tặng cho người, Đại Độ Thiết lại càng không
dám đòi, còn kêu ta giải thích với người.
Lý Thế Dân cười nói:
- Tiểu tử ngươi cũng thật mưu ma chước quỷ, cách cưỡng đoạt mạnh mẽ như
vậy cũng có thể làm cho người ta cam tâm tình nguyện, thật đúng là có
ngựa của ngươi ở chuồng ngựa, ngươi đi thử đi, nếu ngươi có thể thuần
phục được nó, trẫm cũng không hẹp hòi, sẵn sàng tặng nó cho ngươi.
Khi hắn nói chuyện, trong lúc lơ đãng để lộ ra nụ cười có vẻ hả hê.
Đỗ Hà nheo mắt, bất giác phát hiện ra nguyên nhân của tất cả vấn đề, thầm nghĩ:
- Đích thị là tên gia hỏa này nhân lúc mình đi thuyết phục Dục Cốc Thiết, Đại Độ Thiết đã thử đi cưỡi ngựa, kết quả kỹ thuật không tinh, lại để
cho con ngựa điên cuồng hất xuống, hắn kêu mình đến thử ngựa, rõ ràng là muốn cho mình giẫm lên vết xe đổ, để mình nếm thử mùi vị bị ngựa hất
xuống.
Hắn cố nén cười nói:
- Không vội, không vội, kỹ
thuật cỡi ngựa của tiểu tế không kém, nhưng đối với kỹ thuật thuần phục
ngựa lại dốt đặc cán mai, vẫn nên chờ đợi thì hơn. Quay về ta sẽ tìm Tần tướng quân học tuyệt chiêu đặc biệt của hắn, sau đó mới đến thử, cũng
không thể để con ngựa hất xuống đất cũng không hay.
Lý Thế Dân cố tự trấn định, nhẹ nhàng giãy dụa, tỏ vẻ mình không việc gì, nhưng hai
đầu lông mày lại khẽ nhướng lên, bại lộ tình trạng hiện giờ của hắn.
Đúng như Đỗ Hà suy đoán, lần này Lý Thế Dân quả thật bị con ngựa hất ngã xuống đất.
Lý Thế Dân từ nhỏ đã giỏi bắn cung cưỡi ngựa, xuất thân cao quý, được danh sư chỉ điểm, chẳng bao lâu cũng trở thành một hãn tướng dũng mãnh thiện chiến. Mặc dù đã trở thành Hoàng Đế, hắn cũng thường xuyên tranh thủ
thời gian đi săn bắn, thỉnh thoảng hoạt động co giãn gân cốt. Hắn có
thói quen thu thập bảo bối, nuôi sáu con thần câu, con nào cũng là long
chủng hiếm có. Thiên mã mà Đỗ Hà nói có vẻ vô cùng kỳ diệu, hắn cũng
không nhịn được muốn đến xem rút cuộc như thế nào.
Đi vào chuồng
ngựa, Lý Thế Dân nhìn thấy thần câu giống như vương giả, kinh hãi thán
phục liên tục. Trước mắt thiên mã này, sáu con thần câu hắn có chỉ giống như tiểu hài tử, không đáng nhắc đến.
Hắn ý đồ lên ngựa rong ruổi một phen, kết quả bi kịch.
Luận về kỹ thuật cỡi ngựa, Lý Thế Dân đã cỡi ngựa nửa đời người, kỹ thuật
cũng không kém, còn cao hơn Đỗ Hà một bậc, nhưng một con thiên mã khiến
tất cả mã phu, chuyên gia thuần phục ngựa của dân tộc sinh trưởng trên
thảo nguyên như Tây Đột Quyết cũng thúc thủ vô sách thì Lý Thế Dân có
thể làm gì?
Còn chưa hết thời gian uống cạn chung trà, thiên mã
đã hất văng Hoàng Đế Đại Đường, bá chủ thiên hạ xuống dưới đất, khiến
hắn ngã dúi dụi, toàn thân đau nhức.
Nếu là quân vương tầm thường có lẽ sẽ thẹn quá hoá giận, chém chết con ngựa.
Nhưng Lý Thế Dân là người có tấm lòng rộng lớn, trong lòng biết là kỹ thuật
của mình không tinh, cũng không phải do ngựa, vì vậy không đi so đo. Chỉ có điều hắn vô cùng mất mặt, nhất là không muốn mất thể diện trước mặt
tiểu bối Đỗ Hà, ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Hắn rất thâm
độc, thấy mình bị thương, cũng muốn kéo theo Đỗ Hà xuống nước, để hắn
chịu tội với mình, không ngờ lại bị tiểu tử này nhìn ra, thẹn quá hoá
giận nói:
- Tiểu tử ngươi nhớ kỹ cho trẫm, nếu ngươi không muốn
thử, vậy trong ngày sinh nhật của trẫm, trẫm sẽ dắt nó ra trước mặt mọi
người, xem rút cuộc có ai có thể thuần phục nó hay không, đương nhiên,
ai thuần phục được nó, trẫm sẽ ban thưởng con ngựa cho người đó.
Trẫm phải xem xem trong đám hào kiệt của Đại Đường ta, rút cuộc người nào có bản lĩnh thuần phục nó.
Nghe vậy, Đỗ Hà cũng không thèm để ý, con ngựa kia quả thật làm cho người ta thèm muốn, nhưng hắn cũng biết mình biết ta, biết rõ mình không biết gì về thuật thuần phục ngựa, muốn thuần phục con thiên mã này, cơ hội
thành công thật sự không lớn. Chi bằng nhân lúc thời gian còn cách yến
hội 10 ngày, bổ sung tri thức của phương diện này, khi yến hội diễn ra
có thể xuất thủ.
Thành công đương nhiên là tốt, không thành công cũng chỉ có thể trách mình tài nghệ không bằng người, không có gì tiếc nuối.
Lý Thế Dân không muốn bị Đỗ Hà chê cười, phất tay giống như đuổi ruồi, đuổi hắn ra ngoài.
Đỗ Hà vừa rời đi, Lý Thế Dân không nhịn được liên tục rên rỉ, cắn răng thấp giọng nói:
- Thật sự quá đau, Xú tiểu tử, ngươi dám cười trẫm, ngươi cũng đừng nghĩ tới ngày tốt lành.