Đỗ Hà hiểu ý cười cười, khai phát Giang Nam đạt được cả tiền tài cùng
lương thực, có thể từ căn bản giải quyết được hai nan đề lớn của Đại
Đường, làm sao Lý Thế Dân lại không tâm động.
Lý Thế Dân trầm mặc thật lâu, nói:
- Nếu như ngươi đã lưu ý tới việc khai phát Giang Nam đến như vậy, nhất
định đã có lập kế hoạch. Vậy ngươi bỏ thời gian sửa sang lại, ghi thành
tấu chương, ít ngày nữa chúng ta đem việc này ra triều thảo luận!
Đỗ Hà hừ một tiếng, nói:
- Lần này ta phải làm cho những người luôn khinh thường ta biết rõ lợi hại!
Từ biệt Lý Thế Dân, hắn thật đúng hẹn đi tới Thượng Thư Tỉnh.
Thượng Thư Tỉnh nằm gần bên hoàng cung, là một trong những đại viện nghiêm túc nhất thành Trường An. Ở nơi đây từng gốc cây cọng cỏ không chút xa hoa, nhưng tràn đầy một cỗ trang nghiêm khiến lòng người sợ hãi.
Đỗ
Hà lần đầu tiên đi tới Thượng Thư Tỉnh, nghĩ tới mình sắp trở thành một
thành viên bên trong, trên mặt liền biến thành sầu não.
Kỳ thật đối với hắn mà nói, gia nhập Thượng Thư Tỉnh chỉ có chỗ tốt mà không có chỗ xấu.
Triều đình chính là một chảo nhuộm lớn, muốn trà trộn trong quan trường tài năng chỉ là một trong
những yêu cầu. Danh vọng, tư lịch, bằng hữu cùng chung chính kiến dù thiếu một thứ cũng không
được.
Danh vọng của Đỗ Hà chưa đủ, tư lịch lại ít đến thương cảm, bằng hữu nhất trí chính kiến càng không có một người nào.
Hôm nay sở dĩ hắn vẫn còn có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi là nhờ có Đỗ
Như Hối hậu thuẫn, Phòng Huyền Linh thưởng thức, Lý Thế Dân tin sủng một bề, bằng không khi đối mặt với Ngụy Chinh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trữ Toại
Lương là những kẻ thù chính trị cấp bậc đại lão, muốn trà trộn nổi danh, tỷ lệ này tuyệt đối còn ít hơn cả việc mặt trời mọc từ hướng tây.
Hiện tại Đỗ Hà khuyết thiếu chính là một vòng tròn dừng chân, một vòng tròn
luẩn quẩn dành riêng cho mình. Nói trắng ra chính là đảng phái. Sơ Đường được Lý Thế Dân thống trị, cũng không có chuyện đảng phái tranh giành,
nhưng hảo hữu cùng chung chính kiến cùng ủng hộ nhất định là khó thể
tránh khỏi. Đỗ Hà thiếu khuyết chính là vòng luẩn quẩn này.
Trước kia hắn có hai thân phận, Tả Uy Vệ tướng quân cùng viện chính Khoa Kỹ
Viện. Tả Uy Vệ tướng quân là quan võ, trong nội tâm những võ tướng như
Trình Giảo Kim, Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức, địa vị của hắn không bình
thường, nhưng văn võ khác đường, đại sự triều chính cùng võ tướng lại
quan hệ không lớn, Trình Giảo Kim, Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức cũng khó
thể mở miệng nói chuyện giúp hắn.
Mà tuy viện chính Khoa Kỹ Viện
là văn chức, nhưng dưới trướng chỉ là công tượng, trong chính vụ căn bản không thể mang đến được cho hắn bất luận tiện lợi gì, trái lại còn bị
những văn sĩ cổ hủ đem những khoa học kỹ thuật xem là kỳ kỹ âm xảo, lại
càng không muốn tới lui với hắn.
Hoàn toàn có thể nói ở trong
triều Đỗ Hà không hề có được một minh hữu, nhưng hắn có thể lăn lộn tốt
đẹp như bây giờ có thể xem như là một kỳ tích. Nhưng gia nhập Thượng Thư Tỉnh lại khác hẳn, Thượng Thư Tỉnh ở Đại Đường là một cơ cấu đỉnh cấp
kim tự tháp bằng vàng, đầu lĩnh còn có một người là lão gia tử của hắn,
một người khác là phụ thân của Phòng Di Ái, hơn nữa chính Phòng Huyền
Linh cũng xem trọng hắn. Có hai người bọn họ, Đỗ Hà có thể thật đơn giản dung nhập vào Thượng Thư Tỉnh, trở thành một thành viên bên trong, mỗi
tiếng nói cử động đều có thể liên hợp thành một thể với những quan viên
bên trong Thượng Thư Tỉnh, ở trong triều được quyền nói chuyện.
Có người muốn nhằm vào hắn, cũng tương đương nhằm vào Thượng Thư Tỉnh, kết cục đắc tội Thượng Thư Tỉnh thật sự là đáng sợ.
Gia nhập Thượng Thư Tỉnh Đỗ Hà cũng tựa như có thêm một ô dù, cho nên nói
có thể tiến vào Thượng Thư Tỉnh với hắn mà nói chỉ có trăm lợi mà không
một hại. Chỉ là hắn lười biếng đã quen, thật sự không muốn bị nhiều ước
thúc khống chế. Hôm nay quản chế hắn không còn là những vị võ tướng dễ
nói chuyện như Lý Tích hay Tần Quỳnh, mà là lão gia tử nghiêm khắc, hắn
thật khó thể tưởng tượng trong tương lai mình sẽ bị quản như thế nào.
Trách nhiệm khai phát Giang Nam thật trọng đại, ảnh hưởng tới nhiều năm chính sách xu hướng tiến bộ của Đại Đường trong tương lai.
Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối vừa hạ triều liền ở bên trong chờ đợi Đỗ Hà.
Hai người bọn họ người già mà đã thành tinh, ở trong triều nghe được Lý Thế Dân bổ nhiệm Đỗ Hà làm Thượng Thư Viên Ngoại Lang, liền biết chuyện
khai phát Giang Nam có hi vọng, cũng ý định đem trọng tâm đặt tại Giang
Nam, muốn từ trong miệng Đỗ Hà hỏi thăm rõ tình huống nơi này.
Nghe Đỗ Hà đã đến, trên mặt họ đều vui vẻ, lại cho người gọi hắn đi vào.
Đi vào đại điện, Đỗ Hà cũng không phải là người ngoài, song phương gặp mặt không cần khách sáo, hai người Phòng, Đỗ trực tiếp hỏi chuyện về Giang
Nam.
Phòng Huyền Linh còn khách khí được vài câu. Đỗ Như Hối lại
bày ra cái giá của lão gia tử, lại để cho Đỗ Hà giải thích toàn bộ sự
việc ý nghĩ của chính mình.
Khai phát Giang Nam là đại sự lớn
nhất, mặc dù Lý Thế Dân là hoàng đế cũng không thể chỉ một câu liền
quyết định, nhưng có thể đem Thượng Thư Tỉnh đứng đầu lục bộ kéo vào,
thuyết phục tả hữu tướng của Đại Đường xác suất thành công càng thêm gia tăng thật lớn. Lúc này Đỗ Hà cũng dốc hết ý nghĩ đem ý đồ cùng chỗ tốt
của Giang Nam nói cho hai người biết rõ.
Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối cũng giống như Lý Thế Dân, đều là những nhân vật có khả năng tiếp
nhận cường đại, tài trí lại cao tuyệt, Đỗ Hà nói chuyện tuy bọn họ chưa
hẳn hoàn toàn hiểu rõ chi tiết, nhưng trên ý nghĩa đại khái chỗ tốt của
Giang Nam họ lại hiểu được, trong mắt đều lóe ra vẻ sáng rọi.
Đỗ Như Hối thoáng trầm ngâm một chút, đã có quyết định, nói:
- Ta xem việc khai phát con đường tơ lụa trên biển có thể thực hiện được, tình hình trong nước không đồng nhất, nhu cầu tự nhiên cũng không đồng
nhất. Quốc gia hải ngoại nhất định phải có đồ vật mà Đại Đường cần dùng, trái lại đồ vật Đại Đường cũng sẽ có quốc gia hải ngoại cần dùng. Con
đường tơ lụa chính là tấm gương, thương nhân nguyện ý đi xa vạn dặm mà
đến, vậy thật không có lý do gì mà không tuyển chọn vận tải về đường
thủy. Về phần hai mùa lúa nước, nghe cũng chưa từng nghe đến, muốn làm
cho người tin phục cũng không dễ dàng.
Phòng Huyền Linh nhiều mưu kế, nhếch môi mỉm cười, cũng có đối sách:
- Chuyện này dễ thôi, hiện tại mùa lúa đầu tiên của Giang Nam đã gieo
trồng xuống. Chúng ta có thể lựa chọn thí nghiệm trên ruộng đồng, chỉ
cần tới cuối năm thí nghiệm thành công, năm sau liền có thể đại quy mô
sản xuất!
Hai người ngươi một câu ta một câu, hiển nhiên đã nhận đồng đề nghị khai phát Giang Nam của Đỗ Hà.
Phòng Huyền Linh nói:
- Đỗ hiền chất, trở về đem việc này quy hoạch chi tiết, ghi thành tấu
chương, tùy ý thượng tấu. Việc này quan hệ tới kinh tế tương lai của Đại Đường ta, xu hướng nông nghiệp, không thể chủ quan!
Đỗ Hà tự tin cười cười, tỏ vẻ hiểu rõ. Việc này hắn đã sớm có kế hoạch, biểu hiện tin tưởng mười phần.
Đưa mắt nhìn Đỗ Hà rời đi, vẻ mặt Phòng Huyền Linh hâm mộ, trêu ghẹo nói:
- Hổ phụ vô khuyển tử, ta xem tiền đồ của tiểu tử này khó thể hạn lượng, ít nhất ta và ngươi xa xa không so được!
Đỗ Như Hối tâm sự nặng nề, thở dài nói:
- Ai, Hà nhi biểu hiện vô cùng chói mắt, với hắn mà nói cũng không biết là họa hay phúc!
- Ngươi lo lắng hắn bộc lộ tài năng, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích?
Phòng Huyền Linh nghe được Đỗ Như Hối thở dài, lập tức hiểu được lo lắng cùng băn khoăn của lão hữu, cười nói:
- Ta lại cảm thấy bộc lộ tài năng so với việc thao quang mịt mờ càng thêm cao minh hơn…Hai điều này đều có chỗ kinh thế mưu lược, trong đó một
người là thật tình, không sợ cường quyền, làm việc chỉ dựa vào nguyên
tắc, chỉ cần cho rằng mình không sai, không cần cúi đầu trước bất cứ ai, càng không sợ đắc tội với người. Thao quang mịt mờ, rõ ràng có kinh thế tài năng, lại xảo trá như hồ ly, mọi việc đều thuận lợi, mọi chuyện bảo vệ mình, dùng lợi ích của đối phương làm che giấu, hai loại người như
vậy sẽ càng thêm tín nhiệm ai hơn? Không hề nghi ngờ chính là người
trước. Tựa như Đỗ Hà, ta lại cảm thấy loại tính cách này của hắn ngược
lại chính là ưu điểm lớn nhất của hắn. Bệ hạ tín nhiệm hắn như thế, ở
trong đó cũng có nguyên nhân là vì tính cách này!
Đỗ Như Hối cũng cảm thấy có lý, cũng không phải hắn không nhìn thấu những điều này, chỉ là Đỗ Hà là nhi tử của hắn, quá quan tâm nên bị loạn mà thôi.
Đỗ Hà quay về phủ đệ, từ trong miệng người hầu nghe được có một đôi nam nữ bái kiến, đang chờ trong đại sảnh. Nghe người hầu báo lại, rất có thể
là Lý Dật Phong cùng sư muội Chu Linh Linh của hắn. Lý Thế Dân nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đáp ứng yêu cầu của hắn sẽ làm theo ước định, cũng
không gây khó xử cho mấy đồ đệ Chu Chấn Uy, những người kia đều đã được
an bài trả lại tự do.
Đi tới đại sảnh, quả thật nhìn thấy Lý Dật Phong cùng Chu Linh Linh đang ngồi bên trong.
Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn đều đang thay mặt hắn tiếp đãi khách nhân, nhìn thấy Đỗ Hà đi vào, Trường Nhạc nhớ tới chuyện đêm qua, khuôn mặt ửng
đỏ, có chút ngại ngùng, Lý Tuyết Nhạn vẫn còn tức giận nên cũng không
cho hắn sắc mặt tốt để nhìn.
Đỗ Hà làm như không thấy, vì đạt tới mục đích, hắn đã đem da mặt của mình tiến hóa tới mức dày như Trường Thành mất rồi.
- Lý huynh, Chu cô nương!
Hắn tiến vào vấn an.
Tuy Đỗ Hà là hung thủ bắt giữ Chu Chấn Uy, nhưng Lý Dật Phong cùng Chu Linh Linh đều là người hiểu rõ lý lẽ, từ ban đầu cũng không hề đem chuyện
này oán trách lên đầu Đỗ Hà. Với thân phận là người trong triều đình,
truy nã phản tặc chính là chuyện đương nhiên phải làm.
Sau khi
dịch bệnh tại Tô Châu kết thúc, Đỗ Hà từng tỏ vẻ sẽ giúp đỡ biện hộ cho
bọn họ. Đối với điều này bọn họ cũng không dám ôm bao nhiêu hi vọng, dù
sao tội mà Chu Chấn Uy phạm phải chính là tội lớn tru diệt cửu tộc,
những sư huynh đệ như bọn họ thuộc về phản quân, theo bao nhiêu triều
đại xử phạt loạn đảng luôn luôn thật tàn khốc, khả năng sống sót xem như là không thể.
Cho nên trên đường bị áp giải vào kinh thành, bọn họ đã làm sẵn tâm lý chuẩn bị nhận cái chết.
Hôm nay chẳng những bọn họ có thể bình an vô sự, Chu Chấn Uy cũng ngoài ý
muốn có thể miễn trừ tội chết, còn có hi vọng được ra tù. Kết cục hẳn
phải chết lại ngoài ý muốn nhận được cơ hội xá tội, bọn họ không dám cho rằng do lão thương thiên chiếu cố, họ đều biết rõ đây chính là công lao của Đỗ Hà.
Nỗi cảm kích trong lòng họ không có lời nào có thể
diễn tả được, trước khi rời khỏi nơi này, nhờ Lý Dật Phong làm đại biểu
đặc biệt chạy đến phủ đệ nói lời cảm tạ.
Đỗ Hà mời hai người ngồi xuống, nói:
- Không thể thuyết phục được bệ hạ nới lỏng thêm thời gian, thật sự xin lỗi!
Lý Dật Phong cười khổ nói:
- Lời này của Đỗ đại nhân thật làm chúng ta càng thêm xấu hổ, chúng ta có thể còn sống đã là ban ân lớn lao, làm sao dám yêu cầu thêm điều nào
khác xa vời, lần này tại hạ tới đây cũng là đại biểu chư vị sư huynh đệ
cùng ân sư hướng đại nhân gởi lời cảm tạ!
- Thật sự cảm tạ đại
nhân đã làm hết thảy vì chúng ta, Lý Dật Phong không biết làm sao báo
đáp, nhưng vẫn cứ muốn nói, ngày sau nếu có chỗ nào hữu dụng tới tại hạ, tại hạ đều nhất định tuân theo!
Hắn làm người trọng nghĩa thủ tín, đã nói ra miệng đủ biểu lộ cảm kích trong lòng hắn.
Đỗ Hà mỉm cười, Lý Dật Phong đã nói như thế nếu hiện tại hắn còn cự tuyệt
cũng chẳng khác gì xem thường người ta. Nhưng hắn cứu người cũng không
phải vì tìm kiếm hồi báo, nhưng hiện tại cũng không cự tuyệt, cũng không đáp ứng, chỉ cười nói:
- Vậy được rồi, vừa vặn trên tay có một chuyện có thể nhờ Lý huynh giúp đỡ!
Lý Dật Phong đứng dậy nghiêm mặt nói:
- Xin cứ phân phó!
Đỗ Hà híp mắt cười nói:
- Gọi một câu Đỗ huynh nghe một chút thử xem sao!
Lý Dật Phong ngạc nhiên.
Đỗ Hà cười nói:
- Lý huynh nói chuyện lộ vẻ thật quá xa lạ, chúng ta từng là bằng hữu
từng trải qua hoạn nạn, ngươi gọi đại nhân thật sự quá khó nghe, không
thích, nên dùng phương thức ngày trước mà ở chung mới hợp với ý của ta!
Lý Dật Phong vốn là người có tính cách tiêu sái, đối với Đỗ Hà đã sớm có
cảm giác tinh tinh tương tích, chỉ vì thiếu hắn đại ân không thể không
dùng lễ đối đãi, nghe hắn nói như thế cũng buông xuống câu thúc, lại một lần nữa đổi lại xưng hô.